hay
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


thành ngữ "nửa tin nửa ngờ" (hay còn gọi là "bán tín bán nghi") diễn tả một trạng thái không hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng không hẳn là phủ nhận hoàn toàn một điều gì đó. Nó thể hiện một sự hoài nghi, do dự, chưa chắc chắn trong lòng người nói về một thông tin, sự việc hoặc lời nói nào đó.


Ao thu lạnh lẽo nước trong veo,
Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo.
Ngay khi chạm vào những con chữ đầu tiên, người đọc đã cảm nhận được một không gian thu tĩnh lặng, vắng vẻ đến nao lòng. Câu thơ đầu tiên, "Ao thu lạnh lẽo nước trong veo," vẽ ra một bức tranh thuỷ mặc với gam màu lạnh chủ đạo. Tính từ "lạnh lẽo" không chỉ gợi tả cái se sắt của tiết trời cuối thu mà còn như thấm vào cảnh vật, vào cả tâm trạng của thi nhân. Nước ao "trong veo" đến mức có thể nhìn thấu đáy, cho thấy sự tĩnh tại tuyệt đối của không gian, không một gợn sóng, không một chút bụi bẩn. Sự trong veo ấy càng làm nổi bật thêm vẻ cô tịch, thanh vắng của cảnh vật.
Bước sang câu thơ thứ hai, "Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo," hình ảnh con thuyền câu nhỏ bé hiện ra trên mặt ao càng làm tăng thêm cảm giác cô đơn, lẻ loi. Từ láy "tẻo teo" gợi hình ảnh một chiếc thuyền nhỏ xíu, đơn độc giữa không gian bao la của ao thu. Sự tương phản giữa cái nhỏ bé của con thuyền và cái rộng lớn, tĩnh lặng của ao thu càng làm nổi bật sự cô tịch của người ngồi câu. Ta có thể hình dung một dáng hình bé nhỏ, lặng lẽ trên chiếc thuyền ấy, hòa mình vào không gian thu vắng lặng.
Xét về mặt lý luận, hai câu thơ này đã sử dụng bút pháp tả cảnh ngụ tình đặc sắc của thơ trung đại. Nguyễn Khuyến không chỉ đơn thuần miêu tả vẻ đẹp của ao thu mà còn khéo léo gửi gắm vào đó tâm trạng của chính mình. Sự "lạnh lẽo," "trong veo," "bé tẻo teo" dường như là những tính từ không chỉ dành cho cảnh vật mà còn gợi ra một tâm hồn u tịch, cô đơn, có lẽ đang ẩn chứa những nỗi niềm sâu kín. Việc đặt hình ảnh con người (dù chỉ gợi ra qua chiếc thuyền câu) vào một không gian tĩnh lặng, vắng vẻ như vậy thường là cách các nhà thơ xưa mượn cảnh để diễn tả tâm trạng cô đơn, suy tư về thế sự.


7 giờ 20 phút x 9 + 1223 giờ + 440 phút
= 63 giờ 180 phút + 1223 giờ + 440 phút
= 1286 giờ 180 phút + 440 phút
= 1286 giờ 620 phút
= 1296 giờ 20 phút
Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!