Em hãy nêu một số biện pháp tiết kiệm năng lượng khi sử dụng các phương tiện giao thông?
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Sách là người bạn đồng hành tuyệt vời của chúng ta. Mỗi cuốn sách chứa đựng những tri thức vĩ đại mà con người đã chứng minh, không chỉ đầy tính mới mẻ mà còn hết sức hữu ích trong việc học tập và sống đời. Khi đọc sách, bạn sẽ tích lũy thêm kiến thức, khám phá những điều mới lạ. Từng nhân vật, từng câu chuyện sẽ giúp bạn nhận ra và thấu hiểu bản thân hơn. Bên cạnh đó, đọc sách còn giúp bạn thư giãn, giải tỏa căng thẳng, mệt mỏi khi đối diện với những áp lực cuộc sống. Tâm hồn bạn sẽ được thanh lọc, đầy yêu thương và đồng cảm với những người xung quanh. Hãy dành cho mình thời gian để đọc sách mỗi ngày, bạn sẽ được trang bị những kiến thức hữu ích và sống cuộc đời trọn vẹn hơn.
Học tốt nhaaa

Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!

Trong mấy năm đi học, em đã có rất nhiều kỉ niệm buồn vui dưới mái trường thân yêu. Nhưng kỉ niệm mà tôi sẽ chẳng bao giờ quên đó là kỉ niệm hồi lớp 1, khi em tập viết và cô giáo đã tận tình cầm tay tôi viết từng nét.
Tròn 6 tuổi, em bước vào lớp một với tất cả sự háo hức. Em học đọc rất nhanh, chỉ nghe cô giáo đọc một lần, em có thể đọc theo vanh vách. Nhưng viết với em quả là một hành trình gian nan. Em thuận tay trái, từ nhỏ mẹ đã rèn cho em cầm bút tay phải. Nhưng cứ khi nào không có ai nhìn là em lại đổi tay. Cô giáo đầu tiên của em tên là Ngọc. Đúng như cái tên, cô xinh xắn và rạng rỡ, lại trìu mến, hiền dịu. Cô biết em thuận tay trái nên thường xuống bàn quan sát tôi viết. Bước vào học kì hai, chúng tôi tập viết chữ nhỏ, lại viết những bài chính tả dài hơn. Chữ em dần nguệch ngoạc. Trong giờ chính tả hôm đó, cô chép những dòng chữ tròn trịa lên bảng, chúng em chép vào vở của mình. Vì thấy cô không để ý, em lại đổi tay để viết.
Đến cuối buổi học, cô Ngọc trả vở chính tả cho chúng em. Cô bắt đầu nhận xét. Bỗng, cô nhắc tới em: “Bạn Gia Bảo hôm nay viết có tiến bộ. Tuy nhiên, cô nghĩ là con đang quên một điều.” Em hoảng hốt cúi mặt xuống. Trong tà áo dài thướt tha, cô bước xuống bàn em và tiếp lời: “Cả lớp nhớ cô dặn khi viết, tay chúng ta cầm bút thế nào không?” Lớp tôi đồng thanh nhắc lại lời cô dặn. Cô lại nói: “Tuy vậy, bạn Gia Bảo vẫn quên. Cô phê bình Gia Bảo trong buổi học ngày hôm nay.” Rồi cô nhìn thẳng em và nói: “Cô hi vọng Gia Bảo sẽ nhớ lời cô dặn.” Một vài bạn cất tiếng cười chê bai. Nghe thấy vậy, khuôn mặt em nóng bừng, nước mắt ứa ra và bàn tay vò trang vở vừa viết. “Cô thấy hôm nay chữ con viết tròn, đều đúng khoảng cách. Con viết đẹp hơn rất nhiều bạn.” – Cô lại nhẹ nhàng nói. Cả lớp im phăng phắc. Em được cô khen lại thấy êm lòng nên trút bỏ được cơn tức giận của một cậu con trai hiếu thắng.
Từ đó, em kiên trì rèn viết bằng tay phải. Lên lớp 2, tôi đã viết được những dòng chữ vô cùng sạch đẹp. Dù bây giờ, em không còn được học cô nữa, nhưng những bài học lí thú hay lời dạy ân cần của cô vẫn còn in đậm trong tâm trí em.
Cách đây 15 năm, khi tôi còn là một cậu học sinh ngỗ nghịch còn ngồi trên ghế nhà trường. Hồi ấy, cả lớp có hơn bốn mươi học sinh, đa phần đều là những người chăm chỉ, học giỏi. Chỉ riêng tôi và một vài cậu bạn là không thiết tha sách vở, cả ngày chỉ thích trốn học đi chơi game, đi bẻ trộm xoài bên khu tập thể sát trường.
Hồi ấy, tôi bị liệt vào thành phần cá biệt. Cô chủ nhiệm lớp chúng tôi tên Trần Hải Vân, dạy Văn. Cô rất hiền, và chính vì thế mà những đứa học trò như chúng tôi chẳng một ai sợ cô cả. Giờ kiểm tra văn, bao giờ cũng vậy, mở bài, tôi luôn cố gắng viết cẩn thận, những phần sau, chỉ là chép lời bài hát.
Với một đứa chẳng thích học hành, nhất là chúa ghét những áng văn thơ lai láng, để bắt tôi viết cảm nhận về một tác phẩm nào đó, chẳng khác nào cực hình. Vì tôi luôn nghĩ “Ôi dào, đông học trò như vậy, chắc cô cũng chẳng đọc đâu. Chỉ cần viết chữ đèm đẹp, là kiểu gì cũng qua”.
Lần nào trả bài, bài của tôi cũng chỉ được 5. Chưa bao giờ biết đến điểm 6.
Một lần, tôi và mấy cậu bạn rủ nhau trèo tường sang khu tập thể đằng sau trường bẻ trộm xoài. Tôi cởi phắt áo đồng phục, xung phong trèo lên hái, một lũ bạn ở dưới căng áo ra đỡ. Khi trèo xuống, phát hiện ra cái áo bị lôi ra đỡ xoài chính là áo của mình, nhựa xoài dính tèm lem lên cả.
Tôi hằn học, chửi rủa, thì một cậu bạn thách thức: “Tao đầu têu lấy áo mày đây này. Áo cháo lòng mà bày đặt như áo mới”. Máu anh hùng rơm, tôi lao vào đấm cho cậu bạn một cú giáng trời. Cậu bạn lăn ra bất tỉnh. Ngay lập tức, cả lũ nháo nhác rồi chạy về gọi thầy cô, đưa cậu bạn kia đi cấp cứu.
Cú đấm của tôi khiến bạn gãy xương mũi, phải nằm viện điều trị dài ngày, đồng nghĩa việc bị dở dang việc học. Thầy hiệu trưởng khi đó nổi tiếng là một người cương trực, thầy quyết định đưa ra một án kỉ luật để nhớ suốt đời là cho tôi thôi học.
Thầy bảo: “Không thể chấp nhận được một học sinh có thói côn đồ, ngỗ ngược”. Khi đó, dù không thích việc học hành, nhưng tôi ý thức được việc mình bị cho thôi học là một bản án nghiêm trọng thế nào. Tương lai của tôi, dường như đã mù mịt.
Tôi không khóc. Cũng chẳng dám van nài. Vì tôi biết mình là một học sinh luôn nằm trong sổ đen của nhà trường, lời nói của tôi chẳng hề có giá trị.
Thầy hiệu trưởng bảo sẽ triệu tập phụ huynh đến để cùng trao đổi tình hình. Chẳng cần để mọi chuyện phức tạp thêm, cũng chẳng đưa giấy mời cho bố mẹ, tôi tự động thu dọn sách vở và đi về. Từ hôm đó, tôi không đến trường nữa.

Hai khổ thơ trong bài "Mặt trời xanh của tôi" của nhà thơ Nguyễn Viết Bình đã vẽ nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp và đầy sức sống. Tiếng mưa trong rừng cọ được so sánh với "tiếng thác dội về", "ào ào trận gió", gợi lên một khung cảnh hùng vĩ, dữ dội. Trong khi đó, khung cảnh buổi trưa hè trong rừng cọ lại mang một vẻ đẹp yên bình, tĩnh lặng. Hình ảnh "gối đầu lên thảm cỏ/Nhìn trời xanh, lá che" tạo cảm giác thư thái, dễ chịu. Hai khổ thơ đã cho thấy sự đa dạng của vẻ đẹp thiên nhiên, từ sự ồn ào, náo nhiệt đến sự tĩnh lặng, yên bình. Qua đó, tác giả thể hiện tình yêu và sự gắn bó sâu sắc với quê hương, với những cảnh vật thân thuộc của mình.

động vật"
Các từ Hán Việt trong câu trên:
- Thái độ (態度): chỉ cách nhìn nhận, cảm xúc, ứng xử của con người.
- Đối xử (對處): chỉ hành động, cách cư xử với ai đó hoặc cái gì đó.
- Động vật (動物): chỉ các loài sinh vật có khả năng di chuyển, cảm nhận.
Tóm lại:
Từ Hán Việt trong câu "Thái độ đối xử với động vật" là: thái độ, đối xử, động vật.

Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!

Tuyệt vời! Dưới đây là bài soạn chi tiết về "Bài tập làm văn" mà bạn yêu cầu:
I. Tìm hiểu chung
- Tác giả:
- Bài tùy bút "Bài tập làm văn" là một tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Nguyễn Quang Lập.
- Nguyễn Quang Lập là một nhà văn hiện đại Việt Nam, nổi tiếng với những tác phẩm mang đậm tính trào phúng, châm biếm và phê phán xã hội.
- Thể loại:
- Tùy bút: Thể loại văn xuôi trữ tình, ghi chép những suy nghĩ, cảm xúc của tác giả về cuộc sống, con người.
- Xuất xứ:
- Tác phẩm được in trong tập "Tuyển tập truyện ngắn Nguyễn Quang Lập".
- Chủ đề:
- Bài tùy bút "Bài tập làm văn" thể hiện sự trăn trở của tác giả về vấn đề giáo dục, đặc biệt là cách dạy và học môn văn trong nhà trường.
- Tác phẩm phê phán lối dạy văn khuôn mẫu, áp đặt, làm mất đi sự sáng tạo và cảm xúc chân thật của học sinh.
II. Đọc - hiểu văn bản
- Nội dung chính:
- Tác giả kể lại những trải nghiệm của mình khi làm bài tập làm văn ở trường.
- Tác giả phê phán cách dạy văn theo lối mòn, gò bó, khiến học sinh phải viết những bài văn giả dối, sáo rỗng.
- Tác giả bày tỏ mong muốn được học văn một cách tự do, sáng tạo, được viết những điều mình thực sự nghĩ và cảm nhận.
- Phân tích:
- Hình ảnh bài tập làm văn:
- Bài tập làm văn trong tác phẩm là một hình ảnh ẩn dụ cho lối dạy văn khuôn mẫu, áp đặt, khiến học sinh phải viết những bài văn giả dối, sáo rỗng.
- Những đề văn như "Tả cảnh trường em", "Tả người mẹ kính yêu"… thường được đưa ra theo một khuôn mẫu nhất định, khiến học sinh không thể phát huy được sự sáng tạo của mình.
- Thái độ của tác giả:
- Tác giả thể hiện sự chán ghét, bất mãn với cách dạy văn hiện tại.
- Tác giả mong muốn được học văn một cách tự do, sáng tạo, được viết những điều mình thực sự nghĩ và cảm nhận.
- Tác giả phê phán những người thầy giáo chỉ biết dạy theo sách vở, không quan tâm đến cảm xúc và suy nghĩ của học sinh.
- Giá trị nhân văn:
- Tác phẩm thể hiện sự quan tâm của tác giả đến vấn đề giáo dục, đặc biệt là môn văn.
- Tác phẩm góp phần thức tỉnh những người làm giáo dục về cách dạy văn hiện tại.
- Tác phẩm đề cao sự sáng tạo, cảm xúc chân thật trong văn chương.
III. Tổng kết
- Giá trị nội dung:
- "Bài tập làm văn" là một tác phẩm có giá trị nhân văn sâu sắc, thể hiện sự trăn trở của tác giả về vấn đề giáo dục.
- Tác phẩm phê phán lối dạy văn khuôn mẫu, áp đặt, làm mất đi sự sáng tạo và cảm xúc chân thật của học sinh.
- Giá trị nghệ thuật:
- Tác phẩm được viết theo thể loại tùy bút, với giọng văn trào phúng, châm biếm, nhưng cũng rất sâu sắc và xúc động.
- Tác giả sử dụng nhiều hình ảnh ẩn dụ, so sánh, nhân hóa để tăng tính biểu cảm cho tác phẩm.
IV. Luyện tập
- Hãy nêu cảm nhận của em về cách dạy và học môn văn hiện nay.
- Hãy viết một đoạn văn ngắn về một kỷ niệm đáng nhớ của em khi làm bài tập làm văn.
Hy vọng bài soạn này sẽ giúp bạn hiểu rõ hơn về tác phẩm "Bài tập làm văn".
3. Biện pháp tiết kiệm năng lượng khi sử dụng phương tiện giao thông
Một số biện pháp tiết kiệm năng lượng khi sử dụng phương tiện giao thông: