Bài 2. (1 điểm)
Cho phương trình $x^2-5x+m-2=0$ (1), với $m$ là tham số. Tìm $m$ để phương trình (1) có hai nghiệm phân biệt $x_1,\, x_2$ thỏa mãn hệ thức: $2\Big( \dfrac{1}{\sqrt{x_1}}+\dfrac{1}{\sqrt{x_2}} \Big)=3$.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
1: Thay x=2 và y=4 vào \(y=a\cdot x^2\), ta được:
\(a\cdot2^2=4\)
=>4a=4
=>a=1
2:
a: Sau 3 giây thì vật đã rơi được:
\(S=5\cdot3^2=5\cdot9=45\left(m\right)\)
vật còn cách đất:
50-45=35(m)
b: Đặt \(S=80\)
=>\(5t^2=80\)
=>\(t^2=16\)
=>\(\left[{}\begin{matrix}t=4\left(nhận\right)\\t=-4\left(loại\right)\end{matrix}\right.\)
Vậy: sau 4 giây thì vật chạm đất
1: Thay x=2 và y=4 vào y = a ⋅ x 2 y=a⋅x 2 , ta được: a ⋅ 2 2 = 4 a⋅2 2 =4 =>4a=4 =>a=1 2: a: Sau 3 giây thì vật đã rơi được: S = 5 ⋅ 3 2 = 5 ⋅ 9 = 45 ( m ) S=5⋅3 2 =5⋅9=45(m) vật còn cách đất: 50-45=35(m) b: Đặt S = 80 S=80 => 5 t 2 = 80 5t 2 =80 => t 2 = 16 t 2 =16 => [ t = 4 ( n h ậ n ) t = − 4 ( l o ạ i ) [ t=4(nhận) t=−4(loại) Vậy: sau 4 giây thì vật chạm đất
(0,5 điểm) Giải phương trình: $5x^2 - 12x + 6 - 2\sqrt[3]{(x^3 - 2)^2} + 5\sqrt[3]{x^3 - 2} = 0$ (1)
Chiều cao từ mặt đất đến mắt của học sinh:
15 + 1,5 = 16,5 (m)
Khoảng cách của cô bạn đến căn nhà:
16,5 . tan49⁰ ≈ 19 (m)
a: Xét ΔBAO vuông tại A và ΔBDO vuông tại B có
BO chung
OA=OD
Do đó: ΔBAO=ΔBDO
=>BA=BD
=>B nằm trên đường trung trực của AD(1)
Ta có: OA=OD
=>O nằm trên đường trung trực của AD(2)
Từ (1),(2) suy ra BO là đường trung trực của AD
=>BO\(\perp\)AD tại M và M là trung điểm của AD
b: Xét (O) có
ΔAHC nội tiếp
AC là đường kính
Do đó: ΔAHC vuông tại H
=>AH\(\perp\)BC tại H
Xét ΔABC vuông tại A có AH là đường cao
nên \(AB^2=BH\cdot BC\)
Tuy không có hình, nhưng mình sẽ hướng dẫn bạn giải chi tiết từng phần của bài toán nhé. a) Chứng minh: M là trung điểm AD Xét đường tròn (O): BD là tiếp tuyến, DA là dây cung đi qua tiếp điểm D. Theo tính chất đường tròn, ta có: BD ⊥ OA (tại điểm tiếp xúc). Xét tam giác OAD: OB = OA (bán kính) BD ⊥ OA (cmt) ⇒ OB là đường trung trực của AD. Mà M ∈ OB nên M là trung điểm của AD. b) Chứng minh: AH ⊥ BC và BA^2 = BH.BC Chứng minh AH ⊥ BC: Xét tam giác ABC vuông tại A: AH là đường cao (AH ⊥ BC) Theo hệ thức lượng trong tam giác vuông, ta có: AH^2 = BH.HC Xét đường tròn (O): Tam giác AHC nội tiếp đường tròn (O) (do A, H, C cùng thuộc đường tròn) AC là đường kính ⇒ Tam giác AHC vuông tại H (góc nội tiếp chắn nửa đường tròn) Kết hợp: AH vừa là đường cao, vừa là cạnh góc vuông trong tam giác AHC nên AH ⊥ BC. Chứng minh BA^2 = BH.BC: Từ phần chứng minh trên: AH^2 = BH.HC Mặt khác: Trong tam giác ABC vuông tại A, ta có: AB^2 = BH.BC (hệ thức lượng trong tam giác vuông) Kết hợp: Ta được BA^2 = BH.BC. Kết luận: M là trung điểm của AD. AH ⊥ BC và BA^2 = BH.BC. Lưu ý: Để hiểu rõ hơn, bạn có thể vẽ hình dựa vào các thông tin đã cho và các bước chứng minh trên. Các tính chất đường tròn, hệ thức lượng trong tam giác vuông là những kiến thức quan trọng để giải quyết bài toán này. Nếu bạn có bất kỳ thắc mắc nào khác, đừng ngần ngại hỏi nhé! Để hiểu rõ hơn, bạn có thể tham khảo thêm các tài liệu về hình học lớp 9, đặc biệt là phần liên quan đến đường tròn và tam giác vuông. Chúc bạn học tốt!
Chương 1: Ánh sáng tắt dần “Liệu có ánh sáng nào không tắt trước khi chết? Hay tất cả chỉ là những lời dối trá để mình tin rằng chúng ta vẫn còn sống?” Mỹ An tự hỏi mình, mắt không rời khỏi bóng tối bên ngoài cửa sổ. Ánh sáng của mặt trời đã lụi tắt từ lâu, để lại một không gian lạnh lẽo như đang nuốt chửng từng phần cơ thể cô. Lặng lẽ, im lìm. Mỗi đêm, cô lại đối diện với bóng tối này, nơi không có hy vọng, không có lý do nào để tiếp tục đấu tranh. Cô mím chặt môi, đôi mắt mờ đục như muốn dập tắt mọi ý nghĩ. Tại sao phải sống trong khi mọi thứ xung quanh cô đã chết? Mẹ đi rồi, không còn ai gọi tên cô nữa. Không còn ai cần cô nữa. Một phần cơ thể cô, một phần linh hồn cô đã bị xé toạc ra. Giờ đây, cô chỉ là cái vỏ trống rỗng, lê bước vô định qua những ngày tháng lạnh giá, chỉ chờ đợi cái kết không thể tránh khỏi. “Mẹ… liệu mẹ còn yêu con không? Con… có còn xứng đáng để mẹ yêu không?” Mỹ An thở dài, nhưng trong hơi thở ấy không có sự khát khao. Cô đã quá mệt mỏi rồi. Câu hỏi ấy không cần lời đáp. Cô biết, trong một thế giới không còn ánh sáng, tình yêu cũng chỉ là một trò chơi vô nghĩa. Cô nhìn vào đôi tay mình, như nhìn vào những mảnh vỡ của chính mình. Những ngón tay lạnh giá, xám xịt, không còn cảm giác. Mỗi vết sẹo, mỗi vết thương, mỗi lần cô tự cắt đứt sự sống của mình như thể một lời khẳng định rằng, cô đang tìm cách chạm đến cái kết mà mình không thể tránh. Cái đau này không phải là cái đau để tìm sự giải thoát. Đó chỉ là cái đau để xác nhận rằng, cô còn tồn tại. “Mỗi vết sẹo là một lời nhắc nhở rằng tôi đã cảm thấy. Nhưng bây giờ, tôi không còn muốn cảm thấy nữa.” Cô đứng dậy, bước đi chầm chậm trong căn phòng vắng lặng. Đôi chân nặng nề, như mang theo hàng tấn nỗi buồn, nỗi tuyệt vọng chưa bao giờ rời bỏ cô. Cô bước qua những kỷ niệm, qua những tháng ngày đã chết, qua những hình ảnh không còn sống trong trí nhớ của cô nữa. Mọi thứ xung quanh như đã trở thành những đám mây đen, không một tia sáng nào có thể xuyên qua. “Mẹ ơi… nếu con chết đi, có ai nhớ đến con không?” Mỹ An thở dài, giọng khản đặc. Nhưng không một giọt nước mắt rơi. Cô đã khóc quá nhiều. Cảm giác của sự mất mát đã quá quen thuộc. Cô không biết liệu có ai đau đớn khi cô biến mất, liệu có ai cảm thấy sự trống vắng khi cô không còn tồn tại. Nhưng nếu có, liệu họ có thực sự hiểu được nỗi đau mà cô đã chịu đựng? Tay cô chạm nhẹ lên cổ tay, nơi những vết sẹo sâu hoắm vẫn còn in dấu. Mỗi vết sẹo là một đoạn đường cô đã đi qua, là những đêm không ngủ, là những lần cô tự làm tổn thương chính mình trong sự tuyệt vọng. Cô đã cố gắng quên đi tất cả, nhưng làm sao có thể quên đi những gì đã khắc sâu vào cơ thể mình? Làm sao có thể quên đi những ngày tháng tăm tối, khi cô chỉ biết tự dằn vặt và tra tấn mình? “Cô có thể tìm một lối thoát nào không? Hay chỉ có thể tự hủy hoại mình mãi mãi?” Cô thầm hỏi, đôi môi khẽ mím lại. Bên ngoài, gió thổi mạnh, vờn quanh những cành cây khô cằn. Từng cơn gió lạnh buốt như cắt vào da thịt, nhưng trong lòng cô lại chỉ còn lại sự trống rỗng. “Tôi còn lại gì nữa khi đã không còn niềm tin?” Cô tự hỏi mình, từng bước di chuyển trong căn phòng rộng lớn như bước đi giữa một thế giới chết chóc. Những câu hỏi dần chìm vào không gian, không có ai trả lời. Mỹ An đứng đó, nhìn vào bóng tối, cảm giác như mình là một phần của nó. “Nếu tôi từ bỏ, liệu có ai cảm thấy mất mát không? Hay tôi chỉ là một đám bụi bay qua đời người khác?” Cô không thể trả lời. Không còn câu trả lời nào nữa. Tất cả chỉ là sự im lặng, và bóng tối không bao giờ buông tha. “Liệu tôi có còn đủ sức để yêu thương chính mình không?” Câu hỏi ấy vang lên trong đầu cô, nhưng không có câu trả lời. Cô không biết mình còn lại gì nữa ngoài sự tuyệt vọng mệt mỏi. Những vết sẹo, những đêm dài, những lần tự hại bản thân… tất cả đều là những dấu hiệu cho thấy cô đã không thể cứu mình. Nhưng liệu có một điều gì khác, ngoài cái đau này, mà cô có thể cảm nhận được? Cô đưa tay lên cổ tay, nơi những vết sẹo như nhắc nhở cô về những lần cố gắng tự cứu mình. Nhưng cô biết, những vết sẹo ấy chỉ là minh chứng cho sự thất bại. Và khi cô nhìn vào vết thương, cô không thấy một chút hy vọng nào nữa. “Tôi không còn gì để giữ lại nữa. Tôi không thể đi tiếp.” Bóng tối lại bao trùm lấy cô, không có một chút ánh sáng nào. Nhưng trong bóng tối đó, cô lại cảm thấy mình lạc lõng hơn bao giờ hết. Chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: “Nếu tôi buông bỏ, liệu tôi có tìm được sự thanh thản không?” Và rồi, câu hỏi đó chìm vào không gian tĩnh lặng, như một đám mây đen lướt qua bầu trời vô hồn.
a) Thay m = -12 vào phương trình (1), ta được:
x² - 5x - 12 - 2 = 0
x² - 5x - 14 = 0
Ta có thể phân tích phương trình trên như sau:
x² - 7x + 2x - 14 = 0
x(x - 7) + 2(x - 7) = 0
(x - 7)(x + 2) = 0
Vậy, phương trình có hai nghiệm: x₁ = 7
x₂ = -2
Để phương trình (1) có hai nghiệm phân biệt x₁, x₂, điều kiện là Δ > 0, trong đó Δ là biệt thức của phương trình bậc hai.
Δ = b² - 4ac = (-5)² - 4(1)(m - 2) = 25 - 4m + 8 = 33 - 4m
Để phương trình có hai nghiệm phân biệt, ta cần:
33 - 4m > 0
4m < 33
m < 33/4
Theo hệ thức Viète, ta có:
x₁ + x₂ = -b/a = 5
x₁x₂ = c/a = m - 2
Theo đề bài, ta có:
2(1/x₁ + 1/x₂) = 3
2(x₂ + x₁)/(x₁x₂) = 3
2(5)/(m - 2) = 3
10 = 3(m - 2)
10 = 3m - 6
3m = 16
m = 16/3