Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Câu a) :
Cách 1 : món bún chả này nó ngon.
Cách 2 : món bún này nó chả có ngon gì hết.
Câu b) :
Cách 1 : đem cá về nhà kho lên rồi ăn.
Cách 2 : đem con cá này vô kho ( nhà kho á ) để dành.
Bạn tham khảo:
Sau nhưng cuộc chiến tranh tàn khốc, có nhiều người thiện đã đổ máu trên chiến trường. Chiến tranh, đối với suy nghĩ của tôi, đó chính là một trò chơi sinh tồn vậy. Những người tham gia trò chơi cũng chính là những chiến sĩ dũng cảm, họ phải hoàn thành sứ mệnh của mik để giành phần thưởng đó chính là hòa bình của thế giới. Họ đã hi sinh cả tính mạng của mình để bảo vệ nền độc lập của cả thế giới và triệu loài người. Vậy kết quả sẽ ra sao? Vâng, mọi người biết đấy, cái thiện luôn là cái chiến thắng và họ đã thành công để giành lại nền độc lập đất nước. Họ quả là những người dũng cảm, chiến tranh vì hòa bình. Tôi cảm thấy thật tự hào về họ.
Gia đình em hiện đang sinh sống ở thủ đô Hà Nội, mỗi dịp nghỉ hè em thường được bố mẹ đưa về quê thăm ông bà. Em yêu miền quê ấy bởi sự thanh bình và êm ả. Những cánh đồng quê mùa lúa chín, bông lúa nặng trĩu vàng tươi dưới ánh nắng mùa hạ. Dòng sông chảy hiền hòa bên những triền cỏ xanh mướt dài vô tận. Mùa hạ với nhiều loại trái cây chín mọng, bọn trẻ con thường chia nhau những chùm vải, chùm khế ngọt nhà mình trồng được trong tiếng cười ròn rã, yêu thương. Sau mỗi chiều đi chơi cùng lũ bạn, ông bà thường dành cho em những câu chuyện kể rất vui vẻ và hài hước. Mỗi lần được về quê em đều cảm thấy thư giãn và thoải mái hơn sau những ngày học hành căng thẳng. Em rất yêu cuộc sống quê hương mình
Nam đá bóng trên sân cùng các bạn.
Lúc đó,Nam sút nhầm cục đá làm chảy máu chân
Trong cuộc sống, ai ai cũng gặp vài ba tình huống đáng cười. Riêng tôi, tôi đã gặp không dưới chục lần những chuyện có thể cười cả ngày. Nhưng có một lần, tôi gặp một tình huống cười ra nước mắt!
Gia đình cậu tôi có thể nói là đông con. Các bạn biết rằng, ở quê tôi người ta rất coi trọng con trai, nếu chưa có con trai họ cứ sinh con cho đến khi nào có được một cậu “quý tử” mới thôi. Biết là sinh quá nhiều sẽ không phù hợp với quy định của nhà nước nhưng “phép vua thua lệ làng” biết làm sao đây? Gia đình cậu tôi cũng thế. Cậu đã có ba đứa con gái, đứa nào cũng xinh xắn, học giỏi, ngoan ngoãn nhưng vì chưa có con trai nên cả nhà ai cũng thấy chưa hài lòng. Cách đây nửa năm, mợ tôi sinh một em trai, cả họ nhà tôi mừng lắm!
Thỉnh thoảng, tôi vẫn vào trông em cho cậu. Nhà cậu có một chiếc võng để dỗ trẻ em. Nhưng thật không may, tôi không thể ngồi được võng. Các bạn biết đấy, những người say tàu xe nếu ngồi võng sẽ thấy rất chóng mặt. Vậy là dù thằng bé có khóc toáng lên, tôi vẫn phải ôm nó mà nhún nhẩy dỗ dành. Thêm nữa, em vốn quen năm võng rồi, đặt xuống giường một lúc là nó khóc toáng lên! Chẳng biết làm sao nữa, vậy là dù nó thức hay ngủ, tôi vẫn phải ôm nó khư khư trên tay!
Một hôm, tôi vào trông em cho mợ. Sáng hôm ấy cậu tôi không ra đồng mà ở nhà sửa lại cái cánh cửa. Chiều hôm ấy, tôi có bài kiểm tra tiếng Việt nên vừa trông em vừa nhẩm bài. Thằng bé con đang ngủ ngon lành trên tay tôi, còn tôi đang nhăn trán nhớ lại mấy câu thành ngữ. Đột nhiên, cậu chặt chát một cái vào miếng gỗ, thằng bé giật mình khóc thét. Tôi vẫn đang nhẩm lại câu thành ngữ thấy vậy cũng giật mình nói to lên: “Quýt làm cam chịu!”. Ôi thôi! Thế là cậu tôi quay sang trừng mắt nhìn tôi:
- Mày không bế thì thôi, bảo cậu một tiếng cậu nhờ người khác. Con cậu đẻ thì mấy đứa cậu cũng nuôi được không khiến mày nói vào. Đi học mới được tí chữ đã về nói kháy cậu mợ!
Thế là trong khi tôi còn sững người chưa hiểu cậu nói gì thì cậu đã ôm lấy thằng bé con. Trời ạ! Vậy hoá ra, cậu nghĩ tôi nói câu ấy là có hàm ý bảo cậu sinh nhiều con để tôi phải bế chúng nó vất vả, khổ sở. Nào tôi có ý ấy, sự vô tình trùng hợp giữa câu nói trong bài học với hoàn cảnh thực tế đã khiến cậu hiểu nhầm tôi. Nhưng liệu cậu có tin đó chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp? Tôi đau khổ, vừa buồn cười vừa ấm ức nhưng vẫn phải cố lấy bộ mặt ăn năn nhất ra xin lỗi cậu. Tôi biết mình không chủ động gây lỗi trong chuyện này nhưng rõ ràng tôi đã vô ý mà khiến cậu thấy bị xúc phạm. Lần sau, tôi sẽ phải cẩn thận hơn trong mọi tình huống, nhất là cẩn thận với lời nói của mình. Tôi giật mình nhớ đến lời của ai đó đã nói: Một câu nói có thể giết chết một con người!
Trước cửa nhà em có cửa hàng bán cá đã được mấy năm. Một hôm, ông chủ cho treo trước cửa tấm biển to tướng đề mấy chữ : Ở đây có bán cá tươi. Ngắm tấm biển, ông gật gù ra vẻ đắc ý lắm.
Biển vừa treo lên, có người qua đường đứng xem, cười bảo :
- Nhà này xưa nay quen bán cá ươn hay sao mà bây giờ phải đề biển là cá tươi ?
Nghe nói, ông chủ vội xóa ngay chữ tươi đi.
Hôm sau, có người khách quen đến mua cá, nhìn tấm biển rồi bảo :
- Chẳng nhẽ người ta lại ra hàng hoa để mua cá hay sao mà ông lại phải đề là Ở đây ?
Thấy cũng có lí, ông chủ xóa bỏ hai chữ Ở đây.
Lại có người khách khác nói với ông ta :
- Thế bác bày cá ra để khoe chứ không phải để bán hay sao mà lại đề là có bán ?
Ông chủ lại xóa vội hai chữ có bán. Cuối cùng, trên biển còn độc một chữ cá. Ông nghĩ bụng chắc từ nay sẽ không còn ai chê bài gì nữa.
Vài hôm sau, người láng giềng sang chơi, nhìn cái biển và nói :
- Chưa đến đầu phố đã ngửi mùi tanh, đến gần cửa hàng thấy bày đầy những cá, ai chẳng biết là ở đây bán cá, vậy thì ông treo biển làm gì nữa ?
Ngẫm nghĩ hồi lâu, chủ nhà cất nốt cái biển.
Hoa bỉ ngạn
Hoa nở nghìn năm hoa bỉ ngạn
Hoàng Tuyền huyết nhuộm nối bi thương
Vô hoa hữu diệp vô tương ngộ
Vạn kiếp luân hồi vạn kiếp vương.
@Cỏ
#Forever
Là hoa bỉ ngạn nha.