kể truyện dân gian sơn tinh thuỷ tinh lời văn của em
< gấp với ạ >
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Các từ láy trong đoạn văn:
Buổi sáng trên quê hương em thật yên bình và trong lành. Khi ông mặt trời còn chưa ló rạng, sương mai đã giăng giăng khắp cánh đồng, phủ lên ngọn cỏ, lá cây một lớp màn mỏng tang. Không khí mát lạnh, thoang thoảng hương lúa chín cùng mùi rơm rạ quen thuộc. Xa xa, vài bác nông dân đã lom khom làm việc, tiếng cười nói râm ran vọng lại. Những chú chim sẻ líu lo trên cành tre, như đang gọi nhau thức dậy đón ngày mới. Dòng sông quê lững lờ trôi, in bóng mây trời và những rặng dừa xanh mướt. Em yêu biết mấy khung cảnh bình dị mà ấm áp này!
(Từ láy: "giăng giăng", "lững lờ")
Tham khảo
- Từ ghép tổng hợp: buồn vui, tẻ nhạt, lạnh lùng, sôi nổi, hả hê, đăm chiêu, gắt gỏng
- Từ ghép phân loại: xanh thẳm, chắc nịch, mơ màng, nặng nề, đục ngầu
Đúng rồi em, vì vậy cần sống thật tử tế, để không phải hối hận về sau vì những sai lầm quá lớn trong cuộc sống của quá khứ. Cái gì cần buông bỏ thì nên buông bỏ, cái gì đáng trân trọng thì phải giữ gìn. Bình tĩnh và suy nghĩ chín chắn cả trong lời nói lẫn hành động. Hãy giữ một tâm hồn trong sáng để đón một tương lai tốt đẹp đến với chúng ta.
Đây là một câu nói sâu sắc. Nó khẳng định quá khứ là bất biến và không thể quay lại được, đồng thời ngụ ý rằng dù có thể "du hành thời gian", chúng ta vẫn luôn bị kéo về hiện tại của mình. Câu này nhắc nhở về việc trân trọng thực tại và chấp nhận những gì đã qua bn ạ .
Đây là một câu nói mang tính triết lý, không chỉ áp dụng trong bóng đá mà còn trong nhiều khía cạnh của cuộc sống. Nó khuyến khích sự tự hoàn thiện và vươn lên bằng chính năng lực của mình thay vì dựa vào yếu tố bên ngoài hay những thủ đoạn không đẹp.
Tham khảo:
Bài thơ "Bóng mây" của tác giả Thanh Hào là một bài ca dao đầy tình yêu thương, làm rung động trái tim người đọc bởi những hình ảnh bình dị nhưng sâu sắc. Mở đầu bài thơ đã tip lên một khung cảnh quen thuộc và đầy cảm xúc: " Hôm nay trời nắng như nung / Mẹ em đi kỹ kiệt cả ngày." Hình ảnh "trời nắng như nung" giải cái nắng gay gắt, Hoành chang, còn hình ảnh "phơi chậm cả ngày" lại khắc họa nỗi khổ vất vả, lũ lụt của người mẹ. Chỉ bằng hai câu thơ ngắn gọn, tác giả đã chọn thấy mùi hôi, hơi hôi và công sức mà người mẹ đã phải bỏ ra để nuôi con cái.
Trước hình ảnh người mẹ đang cày cày dưới cái nắng như lửa đốt, người con đã tĩnh sinh một ước muốn giản dị nhưng chứa chan tình cảm: "Ước gì em hoá thành mây / Em che cho mẹ minh ngày bóng Mây (bóng mây)." Ước muốn này không phải là điều gì lớn lao, xa vời, mà chỉ là được trở thành một đám mây để che sét, làm dịu đi cái nắng cho mẹ. Đây là một ước mơ hồn nhiên, trong sáng của một đứa trẻ, nhưng lại có thể hiện thành một tình yêu thương sâu nặng, lòng sâu thảo vô bờ bến. Hình ảnh "bóng mây" không chỉ đơn thuần là một cái bóng, mà còn là biểu tượng của sự nhẹ nhàng, của tình yêu thương mà người dành cho mẹ.
Bài thơ "Bóng mây" đã để lại trong em những cảm xúc sâu sắc. Đó là sự hiểu biết về nỗi vất vả của người mẹ, là sự quan trọng và biết ơn những người hi sinh thầm lặng đó. Đồng thời, bài thơ cũng cho tìm thấy một tình cảm mẹ con gắn bó, thiên thạch và cao đẹp biết bảo. Qua những câu thơ dung dị, mộc mạc, tác giả đã gửi tinh tế một thông điệp giản dị nhưng ý nghĩa: hãy yêu thương và trân trọng những người thân yêu của mình, bởi họ đã luôn ở đó, che thư và hi sinh vì chúng ta.
Sơn Tinh Thủy Tinh: Cuộc Chiến Chống Lũ Lụt
Ngày xưa, Vua Hùng thứ 18 có công chúa Mị Nương xinh đẹp, nết na. Nhà vua muốn kén rể, bèn truyền ai mang đủ lễ vật đến trước sẽ được cưới nàng.
Hai chàng trai tài giỏi cùng đến cầu hôn: Sơn Tinh - chúa tể núi Tản Viên, có phép dời non lấp biển; và Thủy Tinh - vua của loài nước, có tài hô mưa gọi gió.
Vua Hùng ra điều kiện: lễ vật gồm một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, mỗi thứ một đôi. Ai mang đến trước sẽ được cưới Mị Nương.
Sáng hôm sau, khi trời còn tờ mờ, Sơn Tinh đã cùng đoàn tùy tùng mang đủ lễ vật đến trước. Vua Hùng vui mừng, gả Mị Nương cho chàng. Sơn Tinh rước nàng về núi Tản Viên.
Ngay sau đó, Thủy Tinh kéo đến với lễ vật nhưng đã muộn. Tức giận vì mất Mị Nương, Thủy Tinh hô mưa gọi gió, dâng nước lên cao cuồn cuộn, muốn nhấn chìm Sơn Tinh.
Nước dâng đến đâu, Sơn Tinh lại dùng phép bốc đất, dời non, đắp đồi lên cao đến đó. Cuộc chiến ác liệt diễn ra hàng tháng trời, trời đất rung chuyển. Cuối cùng, Thủy Tinh kiệt sức, đành rút lui về biển cả.
Từ đó, hàng năm, cứ đến tháng Bảy, Thủy Tinh lại dâng nước lên đánh Sơn Tinh, gây ra lũ lụt. Nhưng Sơn Tinh luôn kiên cường chống trả, bảo vệ cuộc sống bình yên cho muôn dân.
THAM KHẢO
Ngày xưa, ở nước ta có một vị vua Hùng muốn kén rể cho con gái là Mị Nương – một cô gái xinh đẹp, nết na. Vua cho gọi các chàng trai đến để tuyển chọn. Trong số đó có hai chàng nổi bật: một người là Sơn Tinh, chúa tể vùng núi, có tài dời non, lấp biển; người kia là Thủy Tinh, chúa tể vùng nước, có thể gọi mưa, gió, dâng nước ngập trời.
Cả hai đều tài giỏi và xứng đáng làm phò mã. Vua Hùng không biết chọn ai nên ra điều kiện: ai đem sính lễ đến sớm vào sáng hôm sau thì sẽ được lấy Mị Nương. Lễ vật gồm: voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao.
Hôm sau, Sơn Tinh là người đến trước, mang đủ lễ vật, nên được vua gả Mị Nương. Khi Thủy Tinh đến sau, biết mình bị từ chối, chàng nổi giận, dâng nước sông, gọi mưa gió, sấm sét, quyết đánh Sơn Tinh. Nhưng Sơn Tinh không hề nao núng, dùng phép dời núi, nâng đất cao để chống lại. Cuộc chiến diễn ra dữ dội nhiều ngày, cuối cùng Thủy Tinh đuối sức, đành rút lui.
Tuy thua, nhưng hằng năm Thủy Tinh vẫn không cam lòng, cứ vào mùa mưa lại dâng nước đánh phá, gây ra lũ lụt khắp nơi. Nhưng lần nào Sơn Tinh cũng chiến thắng.
Tham khảo