bài văn kể về 1 buổi sinh hoạt văn nghệ ở trường hoặc địa phương
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Sau khi phá tan lũ giặc Ân , Gióng phi ngựa đến một chân núi, cởi bỏ lại giáp sắt rồi một mình một ngựa bay về trời. Hình ảnh đó nói lên tấm lòng yêu nước, sẵn sàng đánh đổi cả tính mạng của mình để xua đuổi quân thù,cứu lấy những sinh mạng bé nhỏ đang cầu cứu bên ngoài kia. Chàng là một người không màng danh lợi, sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để đem lại sự bình yên vốn có của đất nước. Vì thế, nhân dân lập đền thờ, gọi chàng vói cái tên cung kính' Phù Đổng Thiên Vương' và luôn có ước mong bất tử hoá hình tượng Thánh Gióng, để Góng sống mãi với non sông, đất nước ta.
( Mn k cho mik vs nha, thanks)
Gợi ý cho bạn bài văn của mình:
Tôi là Thạch Sanh. Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, tôi sống lủi thủi một mình trong túp lều cũ dựng dưới gốc đa. Cả gia tài của tôi chỉ có một lưỡi búa để hàng ngày lên rừng đốn củi kiếm ăn.
Một hôm, có người hàng rượu tên là Lý Thông đi qua chỗ tôi, nghỉ ở gốc đa. Lý Thông thấy tôi gánh củi về liền lân la gợi chuyện và nói kết nghĩa anh em với tôi. Tôi cảm động lắm, vui vẻ nhận lời. Lý Thông là anh còn tôi là em. Tôi từ giã gốc đa, đến sống chung với mẹ con Lý Thông.
Đi kiếm củi về, tôi thấy mâm cơm có rất nhiều thức ăn ngon. Chưa hiểu nhà có việc gì thì anh Lý Thông nói với tôi:
- Đêm nay, đến phiên anh canh miếu thờ, ngặt vì dở cất mẻ rượu, em chịu khó thay anh, đến sáng thì về.
Tôi không nghĩ ngợi gì, vui vẻ nhận lời. Đêm hôm ấy, khi tôi đang mơ màng nửa ngủ nửa thức thì một con trăn tinh hiện ra. Nó nhe răng, giơ vuốt định vồ lấy tôi. Tôi giơ cao búa đánh vào con chằn tinh. Tôi xả xác nó làm hai mảnh. Trăn tinh hiện nguyên hình là một con trăn khổng lồ và để lại bên mình một bộ cung bằng vàng.
Tôi chặt đầu quái vật và nhặt bộ cung tên bằng vàng rồi xách đầu quái vật về nhà. Tôi gọi cửa mãi anh Lý Thông mới ra mở cửa. Không hiểu sao mẹ con anh Lý Thông cứ van lạy tôi rối rít.
Khi vào nhà, tôi kể đầu đuôi câu chuyện. Nghe xong, anh Lý Thông nói với tôi: - Con trăn ấy là của vua nuôi đã lâu. Nay em giết nó, tất không khỏi bị tội chết. Thôi, bây giờ nhân trời chưa sáng em hãy trốn đi ngay đi. Có chuyện gì để anh ở nhà lo liệu.
Tôi không nghi ngờ gì liền trở về túp lều dưới gốc đa ngày nào. Tôi lại sống bằng nghề kiếm củi.
Một hôm, tôi đang ngồi dưới gốc đa thì trông thấy một con đại bàng quắp một người con gái. Tôi liền lấy cung tên vàng ra bắn con đại bàng. Mũi tên trúng vào cánh làm nó bị thương. Nhưng nó vẫn cố bay về hang trong núi. Theo vết máu, tôi tìm được chỗ ở của con đại bàng.
Nghe có lễ hội đông vui, tôi liền tìm đến xem. Nào ngờ, ở đó, tôi gặp anh Lý Thông. Anh ấy đã kể cho tôi nghe việc tìm công chúa. Tôi thật thà kể cho anh nghe về việc tôi bắn đại bàng và biết được chỗ ở của nó. Anh Lý Thông liền nhờ tôi dẫn đến chỗ đại bàng.
Tôi xin được xuống hang cứu công chúa. Quân sĩ lấy dây buộc ngang lưng tôi rồi dòng xuống hang. Xuống tới đáy hang, tôi thấy đại bàng hiện nguyên hình là một con yêu tinh ở trên núi. Tuy bị thương nặng nhưng con quái vật vẫn rất hung dữ. Nó giơ vuốt và lao vào tôi. Tôi dùng cung tên vàng bắn mù hai mắt nó. Tôi chặt đứt vuốt sắc, bổ vỡ đầu con quái vật. Tôi lấy dây buộc ngang người công chúa và ra hiệu cho quân sĩ của Lý Thông kéo lên.
Tôi chờ quân sĩ thả dây xuống kéo tôi lên, nào ngờ cửa hang đã bị lấp lại. Lúc đó, tôi mới biết là Lý Thông hại tôi. Tôi tìm cách lên. Đi đến cuối hang, tôi thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú bị nhốt trong cũi sắt. Tôi dùng cung tên vàng bắn tan cũi sắt và cứu chàng ra. Chàng trai cho biết mình là thái tử con vua Thủy Tề.
Thái tử thoát nạn, cám ơn tôi và mời tôi xuống thủy phủ chơi. Vua Thủy Tề vui mừng được gặp lại con. Biết tôi là người cứu con trai mình, vua Thủy Tề cảm ơn tôi và biếu tôi rất nhiều vàng bạc châu báu. Tôi không lấy vàng bạc châu báu mà chỉ xin một cây đàn, rồi tôi trở về gốc đa.
Một hôm, tôi bị quân lính của nhà vua tới và bắt giam tôi vào ngục. Lúc đó, tôi mới biết của cải của nhà vua bị mất trộm và được giấu ở gốc đa nơi tôi ở. Tôi bị bắt vì nhà vua cho là chính tôi đã ăn trộm. Lúc đó tôi mới nghĩ là chính chằn tinh và đại bàng bị giết đã báo thù tôi.
Trong ngục tối, tôi đem đàn vua Thủy Tề cho ra gảy. Không ngờ tiếng đàn của tôi vẳng đến hoàng cung. Nàng công chúa được tôi cứu đòi vua cha cho được gặp người đánh đàn. Nhà vua cho đưa tôi đến. Trước mặt mọi người, tôi kể hết đầu đuôi câu chuyện của mình, từ chuyện kết bạn với Lý Thông, đến chuyện chém chằn tinh, giết đại bàng, cứu công chúa và cuối cùng bị bắt oan vào ngục thất.
Cho đến lúc này tôi mới biết chằn tinh không phải vua nuôi mà Lý Thông đã nham hiểm lừa tôi đi chết thay cho hắn. Và lúc này, tôi cũng mới biết, nàng công chúa đã bị câm sau khi được tôi cứu khỏi hang. Nàng chỉ vui cười trở lại khi nghe tiếng đàn của tôi.
Nhà vua cho bắt mẹ con Lý Thông giam lại và giao cho tôi xét xử. Nhà vua gả công chúa cho tôi. Lễ cưới tưng bừng nhất kinh kì. Hoàng tử các nước chư hầu trước kia bị công chúa từ hôn lấy làm tức giận, họ hội binh lính của mười tám nước sang đánh. Tôi xin nhà vua đừng động binh.
Tôi lấy đàn thần ra gảy. Quân mười tám nước bủn rủn chân tay không còn nghĩ gì đến chuyện đánh nhau nữa. Cuối cùng, tất cả đều phải xin hàng.
Tôi sai dọn một bữa cơm thết đãi những kẻ thua trận. Tôi cho dọn ra một niêu cơm nhỏ. Cả mấy vạn tướng lính thấy niêu cơm như vậy liền bĩu môi cười. Tôi liền hứa sẽ trọng thưởng cho người ăn hết niêu cơm. Quân mười tám nước ăn mãi không hết. Cơm trong niêu hết lại đầy. Tất cả cúi đầu lạy tạ vợ chồng tôi rồi kéo quân về nước.
Vì không có con trai nối ngôi, nhà vua đã nhường ngôi cho tôi. Từ đó, tôi làm một ông vua tốt và dân chúng có cuộc sống no ấm, yên bình.
1. Thể thơ: lục bát. Hs xem lại SGK những tri thức Ngữ văn về thể thơ lục bát.
2. Từ láy: mát mẻ.
=> Câu: Mùa hè, gió thổi rất mát mẻ.
3. Gợi ý: mẹ đem đến ánh sáng, soi sáng bước con đi, dẫn lối cho con đến những điều tốt đẹp...
4. HS đưa ra ý kiến cá nhân. Gợi ý: Hình ảnh so sánh mẹ với cơn gió mùa thu vì gợi đến sự chăm sóc, che chở, vỗ về con....
5. Gợi ý: Phải biết yêu thương, hiểu thảo với cha mẹ....
1. PTBĐ: nghị luận
2. Hậu quả của việc con người không có nhu cầu về cuộc sống trí tuệ là tinh thần con người nghèo đi, mòn mỏi đi, cuộc sống đạo đức cũng mất đi nền tảng.
3. "Việc nhỏ" là việc tạo dựng thói quen đọc sách cho mỗi người. "Công cuộc lớn" là việc hình thành lối sống, tư duy, suy nghĩ tích cực, xây dựng đạo đức xã hội tốt đẹp.
4. HS rút ra thông điệp và giải thích theo gợi ý sau Thông điệp: Hãy hình thành thói quen đọc sách vì nó đem lại tri thức, văn hóa... cho con người.
ht nha
chúc bn ht
ht
h
th
th
th
ht
TSP
Sáng chú nhật em được bố dẫn đi xem chương trình ca nhạc chào xuân ở quảng trường giữa thành phố. Đúng chín giờ sáng, chương trình chính thức diễn ra. Mở đầu là màn chào sân và giới thiệu buổi ca nhạc rất duyên dáng của cô MC Phương Hà. Sau đó, các tiết mục lần lượt diễn ra. Nào là hát đơn ca, múa với nón lá, nhảy hiện đại, song ca… Tiết mục nào cũng hay và thật hấp dẫn. Dưới ánh đèn lung linh của sân khấu, cùng những cây đào, cây mai, bánh chưng, mâm cỗ được bày biện tỉ mỉ, không khí mùa xuân ngập tràn cả quảng trường. Trong đó, em thích nhất là tiết mục hát múa Tết ơi là Tết do Top thiếu nhi biểu diễn. Ngồi xem mà em cứ bất giác hát và múa theo. Chương trình ca nhạc này thật hay và ý nghĩa.
HT