K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Từ láy là một trong 2 dạng của từ phức, từ còn lại là từ ghép. Cả hai loại từ này đều có cấu tạo từ 2 tiếng trở lên và thường được sử dụng trong văn bản, giao tiếp. Tuy nhiên có nhiều người chưa phân biệt được thế nào là từ ghép, từ láy là gì? Hãy cùng theo dõi bài viết này để tìm ra sự khác biệt giữa 2 loại từ phức này.

25 tháng 9 2021

+ Từ láy là từ được cấu tạo bằng cách láy lại (điệp lại) một phần phụ âm hoặc nguyên âm, hay toàn bộ tiếng ban đầu.

VD : 

  • Long lanh  => láy phụ âm đầu
  • Lấm tấm => láy vần “ấm”
  • Ầm ầm => láy toàn bộ.
25 tháng 9 2021

Câu 1:

Từ ngày con thơ bé

Đến bây giờ lớn khôn

Tiếng ru hời khe khẽ

Vẫn thấm đượm trong hồn

Qua những ngày nắng cháy

Chân mẹ đã khô cằn

Mùa lũ về nước chảy

Mẹ dãi dầu vai xương

Này dáng mẹ thon thon

Này bàn tay nhỏ nhắn

Ủa đâu rồi mẹ nhỉ?

Sao nhiều quá nếp nhăn?

Một đời mẹ trở trăn

Lo những ngày con ốm

Mẹ trăm bề thấp thỏm

Cho con giấc ngủ lành

Mẹ cắt bớt tuổi xanh

Bao nhiêu mẹ cũng đành

Người hanh hao gầy guộc

Con biền biệt trời xa

Mẹ ơi tháng năm qua

Con bây giờ đã lớn

Mười mấy năm xa nhà

Nhớ mẹ! Lòng đau đớn!

Con cứ hẹn xuân về

Sẽ thăm lại vườn quê

Mà bao mùa mai nở

Vẫn riêng mình thỏa thuê!

Câu 2:

Từ ngày con thơ bé

Đến bây giờ lớn khôn

Tiếng ru hời khe khẽ

Vẫn thấm đượm trong hồn

Qua những ngày nắng cháy

Chân mẹ đã khô cằn

Mùa lũ về nước chảy

Mẹ dãi dầu vai xương

Này dáng mẹ thon thon

Này bàn tay nhỏ nhắn

Ủa đâu rồi mẹ nhỉ?

Sao nhiều quá nếp nhăn?

Một đời mẹ trở trăn

Lo những ngày con ốm

Mẹ trăm bề thấp thỏm

Cho con giấc ngủ lành

Mẹ cắt bớt tuổi xanh

Bao nhiêu mẹ cũng đành

Người hanh hao gầy guộc

Con biền biệt trời xa

Mẹ ơi tháng năm qua

Con bây giờ đã lớn

Mười mấy năm xa nhà

Nhớ mẹ! Lòng đau đớn!

Con cứ hẹn xuân về

Sẽ thăm lại vườn quê

Mà bao mùa mai nở

Vẫn riêng mình thỏa thuê!

Câu 2

Từ ngày con thơ bé

Đến bây giờ lớn khôn

Tiếng ru hời khe khẽ

Vẫn thấm đượm trong hồn

Qua những ngày nắng cháy

Chân mẹ đã khô cằn

Mùa lũ về nước chảy

Mẹ dãi dầu vai xương

Này dáng mẹ thon thon

Này bàn tay nhỏ nhắn

Ủa đâu rồi mẹ nhỉ?

Sao nhiều quá nếp nhăn?

Một đời mẹ trở trăn

Lo những ngày con ốm

Mẹ trăm bề thấp thỏm

Cho con giấc ngủ lành

Mẹ cắt bớt tuổi xanh

Bao nhiêu mẹ cũng đành

Người hanh hao gầy guộc

Con biền biệt trời xa

Mẹ ơi tháng năm qua

Con bây giờ đã lớn

Mười mấy năm xa nhà

Nhớ mẹ! Lòng đau đớn!

Con cứ hẹn xuân về

Sẽ thăm lại vườn quê

Mà bao mùa mai nở

Vẫn riêng mình thỏa thuê!

Từ ngày con thơ bé

Đến bây giờ lớn khôn

Tiếng ru hời khe khẽ

Vẫn thấm đượm trong hồn

Qua những ngày nắng cháy

Chân mẹ đã khô cằn

Mùa lũ về nước chảy

Mẹ dãi dầu vai xương

Này dáng mẹ thon thon

Này bàn tay nhỏ nhắn

Ủa đâu rồi mẹ nhỉ?

Sao nhiều quá nếp nhăn?

Một đời mẹ trở trăn

Lo những ngày con ốm

Mẹ trăm bề thấp thỏm

Cho con giấc ngủ lành

Mẹ cắt bớt tuổi xanh

Bao nhiêu mẹ cũng đành

Người hanh hao gầy guộc

Con biền biệt trời xa

Mẹ ơi tháng năm qua

Con bây giờ đã lớn

Mười mấy năm xa nhà

Nhớ mẹ! Lòng đau đớn!

Con cứ hẹn xuân về

Sẽ thăm lại vườn quê

Mà bao mùa mai nở

Vẫn riêng mình thỏa thuê!

Từ ngày con thơ bé

Đến bây giờ lớn khôn

Tiếng ru hời khe khẽ

Vẫn thấm đượm trong hồn

Qua những ngày nắng cháy

Chân mẹ đã khô cằn

Mùa lũ về nước chảy

Mẹ dãi dầu vai xương

Này dáng mẹ thon thon

Này bàn tay nhỏ nhắn

Ủa đâu rồi mẹ nhỉ?

Sao nhiều quá nếp nhăn?

Một đời mẹ trở trăn

Lo những ngày con ốm

Mẹ trăm bề thấp thỏm

Cho con giấc ngủ lành

Mẹ cắt bớt tuổi xanh

Bao nhiêu mẹ cũng đành

Người hanh hao gầy guộc

Con biền biệt trời xa

Mẹ ơi tháng năm qua

Con bây giờ đã lớn

Mười mấy năm xa nhà

Nhớ mẹ! Lòng đau đớn!

Con cứ hẹn xuân về

Sẽ thăm lại vườn quê

Mà bao mùa mai nở

Vẫn riêng mình thỏa thuê!

Câu 2:

Từ ngày con thơ bé

Đến bây giờ lớn khôn

Tiếng ru hời khe khẽ

Vẫn thấm đượm trong hồn

Qua những ngày nắng cháy

Chân mẹ đã khô cằn

Mùa lũ về nước chảy

Mẹ dãi dầu vai xương

Này dáng mẹ thon thon

Này bàn tay nhỏ nhắn

Ủa đâu rồi mẹ nhỉ?

Sao nhiều quá nếp nhăn?

Một đời mẹ trở trăn

Lo những ngày con ốm

Mẹ trăm bề thấp thỏm

Cho con giấc ngủ lành

Mẹ cắt bớt tuổi xanh

Bao nhiêu mẹ cũng đành

Người hanh hao gầy guộc

Con biền biệt trời xa

Mẹ ơi tháng năm qua

Con bây giờ đã lớn

Mười mấy năm xa nhà

Nhớ mẹ! Lòng đau đớn!

Con cứ hẹn xuân về

Sẽ thăm lại vườn quê

Mà bao mùa mai nở

Vẫn riêng mình thỏa thuê!

Ý nghĩa: là lời nói đầy yêu thương, động lực dành cho con, cho con hiểu về ý nghĩa của mái trường sắp gắn bó vs đứa con sau này.

chúc bn học tốt !

25 tháng 9 2021

Ý nghĩa:Khi bước vào, con sẽ rời khỏi thế giới tuổi thơ mà bước vào thế giới tri thức.Một thế giới mới sẽ được mở ra và con phải chinh phục thế giới ấy.Là lời nói đầy yêu thương, động lực dành cho con, cho con hiểu về ý nghĩa, vai trò của ngôi trường và giaó dục!

Chúc bạn học tốt!

Đúng là mới đầu khi được học online thì bọn con rất hứng thú vì được tiếp xúc với cách học mới, đặc biệt là qua công nghệ. Học online có rất nhiều cái lợi, giúp cho con mở mang  tầm nhìn, có nhiều kỹ năng mới có thể ứng dụng cho cuộc sống thường nhật.

Nhưng càng ngày càng phải học thêm nhiều môn, điều đó đồng nghĩa với việc bài tập nhiều hơn mà thời gian làm bài tập lại ít hơn. Con thì phải dạy sớm để học đến tận tối muộn. Cả ngày ngoài việc ăn, ngủ, học và 1 tiếng tập thể dục, thì con không còn thời gian để làm việc gì khác.

Việc học đối với con ngày càng trở nên áp lực và đôi khi nó biến thành nỗi ám ảnh. Nhiều lúc con có chút thời gian nghỉ cuối tuần nhưng trong đầu vẫn không thể không nghĩ đến số bài tập về nhà vẫn đang chờ con.

Những lúc như thế thì tâm trạng rất tệ, ám ảnh không còn muốn học bất cứ cái gì.

Những thi đua thành tích trong việc học online càng ép bọn con phải vào guồng học và đang dần mất đi thời gian cho bản thân mình.

Có quá nhiều bài phải làm cũng như áp lực và kỳ vọng từ nhà trường, gia đình. Con hoàn toàn hiểu rằng lớp 9 là một năm quan trọng nhưng con cũng mong muốn nhà trường có thể hiểu cho những áp lực của bọn con, để con có thể thoải mái hơn với việc học, cũng như có nhiều thời gian hơn cho những việc khác như nấu ăn, thể thao.

Con cho rằng thời gian này tuy là một quãng thời gian khó khăn, nhưng đó cũng là một cơ hội đáng quý để có thể dành thời gian nhiều hơn bên gia đình, thỏa sức với niềm đam mê riêng của mình.

Thực sự thì đôi khi con cảm thấy bất công vì mặc dù đây là nghỉ thay cho nghỉ hè, nhưng nghỉ hè bọn con có thời gian để học nấu ăn, làm bánh, tập edit video hay thư giãn. Nhưng kỳ nghỉ này cho con quá nhiều áp lực, thậm chí còn nhiều hơn cả khi đi học bình thường.

Con hoàn toàn hiểu rằng các cô cũng vì mong muốn cho bọn con được vào trường tốt và đạt được nguyện vọng của mình, nhưng đối với con việc học sẽ hiệu quả hơn khi bọn con có tâm trạng thoải mái đối với việc học, có thêm thời gian để hoàn thành bài tập trau chuốt hơn.

Cũng vì thế mà con mong rằng, chúng con sẽ được tạo điều kiện để thực hiện việc học song song với việc thư giãn, bổ sung kỹ năng mềm cho mình”.

6 tháng 3 2022

ủa đoạn văn cơ mà bạn có phải bài văn đâu

Bạn tham khảo :

Tuổi thanh xuân thật đẹp và mơ mộng của mỗi người chúng ta không thể thiếu những người bạn thân thiết. Và em cũng vậy, đối với em Mai Anh là người bạn mà em yêu quý trong lớp.

Mai Anh bằng tuổi em, tuổi 15 với bao mộng mơ và khát khao học trò. Hai đứa chúng em rất hợp nhau và thường ngồi trò truyện, chơi cùng nhau mỗi khi rảnh. Mai Anh là mẫu người có dáng cao và thanh mảnh với đôi vai nhỏ nhắn, cân đối và đôi khi ngoài bộ đồng phục quen thuộc, bạn mặc những bộ quần áo như chiếc sơ mi hồng phối với váy tầng khiến bạn trở nên nhanh nhẹn hoạt bắt và đáng yêu . Mai Anh nhìn rất xinh xắn với khuôn mặt trái xoan, làn da trắng như da em bé, đôi mắt đen láy sáng ngời bộc lộ rõ thông minh. Đôi lông mày thanh tú cũng với mũi dọc dừa càng khiến cho khuôn mặt Mai Anh thêm nổi bật. Vốn làn da trắng trẻo, nên mái tóc dài đen nhánh. Mai Anh rất hiền , hay cười với mọi người xung quanh. Ai chơi với bạn cũng sẽ yêu mến sự dịu dàng ấy.

Đôi lúc, em thấy bạn trưởng thành và chín chắn hơn em rất nhiều tuy hai đứa bằng tuổi nhay và học chung lớp. Mai Anh luôn biết khiêm tốn dù thành tích học tập của bạn rất cao, luôn dẫn đầu trong lớp. Bạn rất chan hòa, luôn giúp đỡ mọi người và các bạn, rất nhiệt tình, ai không hiểu bài gì, bạn sẽ chỉ giúp tận tình. Em lúc nào cũng chạy đến hỏi bạn về những bài toán hóc búa, những phương trình hóa học phức tạp. Vốn thông minh nhanh nhẹn, bạn giảng rất dễ hiểu và khi nghe bạn, em làm được bài ngay lập tức. Mai Anh là một cô gái tốt bụng và luôn yêu thương mọi người. Có một buổi chiều khi em và bạn đi học về, bỗng một bé gái bị ngã xe trên đường, bạn nhìn thấy, em và bạn chạy vội đến, Mai Anh đỡ bé gái dậy và hỏi han rất tận tình lo lắng như chính đứa em ruột của mình vậy. Bạn cũng rất hay giúp bà cụ hàng xóm khâu áo, quét sân hoặc lau nhà. Bà cụ xúc động lắm, vì bà không có con hay cháu, tuổi cao sức yếu lại chẳng làm được gì nhiều nhặn. Có Mai Anh giúp đỡ, cuộc sống bà bớt khó khắn phần nào

Mai Anh không chỉ là một cô gái tốt bụng, xinh xắn và học giỏi, mà bạn cũng là cây văn nghệ của lớp em. Em rất thích nghe Mai Anh hát. Giọng bạn cao trầm bổng ngân nga giống như tiếng hót thánh thót của một con chim hoạ mi bé nhỏ. Bạn hay được mời hát trước lớp hay tham gia văn nghệ của trường. Mỗi khi bạn cất tiếng hát, em say mê nghe từng lời nhạc vang lên mà cảm phục vô cùng. Khi bạn dứt tiếng hát cũng là lúc tiếng vỗ tay vang lên không ngừng. Lúc ấy bạn nở nụ cười tươi như hoa để lộ hàm răng trắng khiến người khác bị thu hút. Tóc bạn bay bay lả lướt trên vầng trán mịn nhìn thật duyên dáng thướt tha. Sau buổi biểu diễn ấy chắc bạn vui lắm, nụ cười không ngớt trên môi.

Đối với em Mai Anh là người bạn thân nhất. Em mong tình bạn của chúng em sẽ mãi mãi bền vững.

viết dài dài cho mk nha, trg tối nay mk phải lm cho xong gời :(

24 tháng 9 2021

tập 1 chứ bạn

24 tháng 9 2021

sao lại cần gấp chép à bạn

SAu khi đặt câu hỏi bn phải ấn nút "đánh dấu" ở câu hỏi của bạn, khi có ng tl thì bn sẽ bt.

#Phương

bấm và đánh dấu ý bn k mik nha thank nhiều

︵✰ŦO꙰rᎬv̤̈єŕ๑A͙ʟ0ɲéȸ 

Forever Alone

Tôi là Thủy, một cô bé lớn lên trong gia đình khá giả. Tôi có một người anh trai vô cùng yêu thương mình, và tôi cũng rất quý mến anh ấy. Tên của anh ấy là Thành.

Từ nhỏ, tôi và anh Thành luôn yêu thương và ở bên cạnh nhau. Chiều nào chúng tôi cũng đi học về cùng nhau. Mỗi khi học bài, có gì không hiểu thì anh trai tôi luôn sẵn sàng giải đáp. Có lần anh trai tôi đi đá bóng làm rách áo nên không dám về nhà, thế là tôi đã mang kim chỉ ra tận sân bóng vá áo cho anh. Mọi người xung quanh ai cũng khen anh em tôi luôn biết quan tâm cho nhau.

Ấy vậy mà, một ngày tin dữ lại đến với gia đình tôi. Bố và mẹ quyết định không sống cùng nhau nữa. Vậy nên tôi sẽ phải cùng mẹ về quê sống, xa rời bố và anh trai. Sau khi biết tin ấy, đêm nào tôi cũng bật khóc tức tưởi, đến sưng cả hai mắt. Không có lúc nào tôi ngừng cầu nguyện rằng đó chỉ là một giấc mơ mà thôi. Nhưng rồi thời gian cứ trôi đi mà chẳng có dấu hiệu nào để tôi tỉnh giấc cả.

Thế rồi, một buổi sáng nọ, mẹ bảo anh em tôi hãy chia đồ chơi ra đi. Đồ chơi của chúng tôi chẳng có gì nhiều. Và chúng tôi cũng chẳng muốn chia ra để làm gì. Bởi lúc ấy, tôi và anh trai đang chìm trong sự đau khổ của chia li. Thế rồi, anh trai quyết định để hết đồ chơi lại cho tôi. Tôi cảm động và thương anh lắm. Nhưng tôi chợt nhận ra không thể làm như vậy được, vì nếu không có Vệ Sĩ thì anh sẽ lại nằm mơ thấy ác mộng mất. Nhưng lại cũng không thể tách Vệ Sĩ và Em Nhỏ ra được, như vậy sẽ tội nghiệp lắm. Càng suy nghĩ, mọi chuyện lại đi vào bế tắc.

Trong lúc ấy, anh Thành quyết định dẫn tôi đến tạm biệt trường học. Trên đường đến trường, nhìn những cảnh vật thân thuộc mà lòng em đau nhói. Chưa bao giờ em thấy con đường này ngắn đến thế, bởi em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ không được trở lại nơi này nữa. Đến trường, nhìn khắp sân trường, những cột cờ, gốc cây, tấm bảng… tôi cảm thấy vô cùng tiếc nuối những tháng ngày đã qua. Không chỉ bởi vì tôi sẽ không được quay lại thăm trường nữa, mà còn bởi vì từ bây giờ tôi sẽ không được đi học nữa. Khi biết điều đó, cô giáo và bạn bè ai cũng rất buồn. Thế nhưng biết làm sao bây giờ, mọi chuyện đã được sắp xếp hết rồi mà. Sợ ảnh hưởng đến lớp học, tôi vội chạy ra khỏi trường.

Vừa về đến nhà, tôi nhìn thấy một chiếc xe tải đỗ trước cổng. Mấy cô chú hàng xóm đang giúp mẹ tôi vác đồ lên xe. Tôi ngạc nhiên đến như người mất hồn, mặt tái xanh như tàu lá chuối. Thế rồi, trong khoảnh khắc đó, tôi vội chạy vào nhà, mở thùng đồ chơi ra, lấy Vệ Sĩ ra, đặt chúng cạnh nhau trên giường của anh Thành. Và dặn dò:

- Vệ Sĩ thân yêu ở lại nhé! Ở lại gác cho anh tao ngủ nhé! Xa mày, con Em Nhỏ sẽ buồn lắm đấy, nhưng biết làm thế nào…

Rồi tôi lại vội dặn anh:
- Anh ơi! Bao giờ áo anh có rách, anh tìm về chỗ em, em vá cho, anh nhé…

Rồi đi theo mẹ lên xe. Thế nhưng, đi được một đoạn, tôi lại quay lại, đưa cho anh trai Em Nhỏ, và dặn anh không bao giờ để Em Nhỏ và Vệ Sĩ xa nhau. Bởi tôi không muốn chúng phải chịu nỗi đau khổ như tôi và anh trai. Thế rồi, tôi quay lại, lên xe, theo mẹ về quê.

Trên suốt con đường đi, tôi ngồi thừ người ra, im lặng rồi nức nở khóc. Tôi chỉ ước gì mọi chuyện không phải là sự thật. Mẹ sẽ không quay về quê nữa, cả nhà sẽ lại đoàn tụ cùng nhau như ngày xưa. Thế nhưng, mọi chuyện đã không thể thay đổi được nữa rồi. Tôi mong răng, rồi sẽ sớm được gặp lại anh trai, được gặp lại bố ở một ngày không xa.

24 tháng 9 2021

Tuổi thơ là quãng thời gian tươi đẹp nhất của những đứa trẻ. Nhưng trong những kỷ niệm hạnh phúc, vô tình hay cố ý, mỗi đứa trẻ lại phải đối mặt với những vết thương khác nhau. Là một người mẹ, sai lầm trong quá khứ của vợ chồng tôi đã khiến hai đứa con bé bỏng của tôi tổn thương thời thơ ấu. Cuộc chia tay ngày ấy mãi mãi là kí ức ám ảnh trái tim tôi.

Chúng tôi có một cậu con trai và một cô con gái, đặt tên Thành và Thủy. Chung sống được vài năm sau khi hai đứa ra đời, tình cảm vợ chồng dần rạn nứt. Chúng tôi có những bất đồng gay gắt và đi đến quyết định li hôn, tôi sẽ đưa Thủy về quê ngoại, Thành ở lại với bố. Thành và Thủy rất yêu thương nhau, nghĩ đến tình cảm anh em bị chia lìa, tôi cũng không đành lòng. Đêm trước ngày chính thức rời đi, nhìn hai đứa trẻ quấn quýt, lưu luyến, lòng tôi nhói lên từng đợt.

Tôi chợt nhớ về ngày Thủy còn bé xíu, gia đình khá giá, anh em thương nhau, Thủy lại rất ngoan. Thành học lớp 5, đi đá bóng, áo bị xoạc một miếng to, dù vết rác đã được vá lại cẩn thận nhưng tôi vẫn nhận ra. Tôi biết Thủy đã khéo léo vá lại áo cho anh. Từ ngày đó, Thành cũng chú ý quan tâm đến Thủy nhiều hơn, khác hẳn lúc trước chỉ lo vui chơi với bạn. Từng kỉ niệm cứ ùa về, tôi không kìm được nước mắt. Mãi đến khuya, tôi cất giọng khàn đặc từ trong màn:

– Thôi, hai đứa liệu mà đem chia đồ chơi ra đi.

Qua tấm màn mỏng, tôi đau xót thấy con gái mình run lên bần bật, nó kinh hoàng đưa cặp mắt tuyệt vọng nhìn Thành. Thủy đã khóc suốt đến nỗi bờ mi sưng mọng lên. Cả đêm hôm qua, tôi biết con bé cứ khóc tức tưởi, nức nở mãi. Nhưng quyết định đã đưa ra, và cũng bởi vì sự ích kỉ của vợ chồng tôi ngày đó đã không để chúng tôi nghĩ lại. Thằng Thành cũng khóc, sáng dậy tôi thấy gối nó ướt đầm đìa nước mắt.

Hôm sau, hai đứa nhỏ đều dậy sớm, Thành ra vườn, Thủy cũng ra theo. Thủy đặt tay lên vai Thành, còn Thành lại khẽ vuốt mái tóc em. Khung cảnh đó ghim chựt vào trái tim tôi, tôi không nhìn nữa, quay vào nhà thu dọn đồ đạc để chiều đi. Không biết hai anh em chúng ngồi như vậy làm gì, đến khi trời hửng dần phía đông. Hoa nở rực rỡ, chim hót nhảy nhót, tiếng xe cộ và tiếng nói cười ríu ran, hai anh em vẫn ngồi như vậy. Tôi thấy thời gian đã muộn, cất tiếng gọi:

– Thằng Thành, con Thủy đâu?

Chúng giật mình, líu ríu dắt nhau đứng dậy. Tôi cố gắng giữ giọng mình cương quyết hơn.

– Đem chia đồ chơi ra đi!

Nói xong tôi nhìn Thủy mở to đôi mắt như người mất hồn, loạng choạng bám vào cánh tay Thành. Vừa dìu em vào nhà, thằng Thành vừa nói:

– Không phải chia nữa. Anh cho em tất.

Thủy cứ ngẩn ngơ mãi, Thành nhắc lại lần thứ ba, con bé mới giật mình. Nó buồn bã lắc đầu từ chối, nó bảo để lại hết. Sự chần chừ của hai đứa khiến tôi khó chịu. Tôi quát:

– Lằng nhằng mãi. Chia ra!

Bước ra gần đến cổng tôi nghe tiếng Thủy sụt sịt:

– Thôi thì anh cứ chia ra vậy.

Đồ chơi của chúng không nhiều, Thành dành hầu hết cho em: bộ tú lơ khơ, bàn cá nhựa, những con ốc biển và bộ chỉ màu. Thủy không để tâm, thỉnh thoảng con bé lại nấc lên. Vậy mà khi Thành tôi vừa lấy hai con búp bê từ trong tủ ra, đặt sang hai phía thì Thủy bỗng tru tréo lên giận dữ:

– Anh lại chia rẽ con Vệ Sĩ với con Em Nhỏ ra à? Sao anh ác thế!

– Thì anh đã nói với em rồi. Anh cho em tất cả.

Tôi nghe tiếng thằng Thành buồn bã đáp lại. Nó lại đặt con Vệ Sĩ vào cạnh con Em Nhỏ, Thủy dịu lại, rồi nó chợt kêu lên:

– Nhưng như vậy lấy ai gác đêm cho anh?