Cho câu sau"Mái tóc ông em đã bạc." Em hãy viết lại câu trên thành 3 câu , mỗi câu có một tác dụng của dấu phẩy
Mọi ng nhanh giúp với ạ, please🥺
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Trạng ngữ: "dưới làn tóc trắng"
Chủ ngữ: "bà"
Vị ngữ: "ngừng nhai trầu, đôi mắt hiền từ"
Câu này là câu ghép vì nó có hai hành động chính "bà ngừng nhai trầu" và "đôi mắt hiền từ" .
Bà là CN1
ngừng nhai trầu là VN1
đôi mắt hiền từ dưới làn tóc trắng là CN2
nhìn cháu âu yếm và mến thương là VN2
a. Vì trời hôm nay mưa nên bố sẽ đón con.
b. Nếu trời hôm nay mưa thì bố sẽ đón con.
Trong vườn thú tươi mát và xanh rờn, có một chú gấu trúc tên là Bắp. Bắp là một chú gấu trúc trắng to béo, có bộ lông mịn màng và mắt biết lẽo đẽo. Bắp luôn tạo ấn tượng mạnh mẽ với khách tham quan bằng sự đáng yêu và động tác linh hoạt của mình.
Mỗi buổi sáng, Bắp thích đi dạo xung quanh khuôn viên vườn thú, nhấm nháp những lá cây mềm mại và thân thiện với những đứa trẻ đến thăm. Không chỉ có thế, Bắp còn thường xuyên tự mình biểu diễn một số động tác vũ đạo độc đáo, làm cả gia đình và bạn bè thú vị.
Không chỉ đẹp về hình thức, Bắp còn là một thú cưng thông minh và tinh quái. Anh ấy thích chơi đùa với các đồ chơi tưởng chừng như làm cho trẻ em hết hứng thú. Bắp cũng có một tình bạn đặc biệt với người chăm sóc của mình, luôn tạo sự gắn kết đáng yêu giữa loài người và thú cưng.
Vườn thú không chỉ là nơi Bắp sống mà còn là nơi những con vật đa dạng khác cũng tìm thấy sự an toàn và hạnh phúc. Những cảm xúc và trải nghiệm đáng yêu như vậy làm cho vườn thú trở thành một điểm đến thú vị cho cả gia đình và khách du lịch.
Chuột điếc là chuột có tai bị hư. Tai hư là hai tư em nhá
Con từng bị đeo bám bởi tâm lý hổ thẹn, mặc cảm vì mẹ là một người nông dân nghèo khó, quanh năm chân lấm tay bùn trong khi mẹ của các bạn con người thì là giáo viên, người là kế toán, văn thư, thậm chí có người còn là giám đốc một cơ quan danh tiếng.Mỗi lần nghe bạn bè tự hào, hãnh diện khoe về mẹ mình con chỉ im lặng nuốt những tủi hờn vào trong. Con thầm trách mẹ sao không là một công chức nhà nước để con được mở mày mở mặt với đám bạn đồng trang lứa. Điều làm con xấu hổ nhất chính là bàn tay sần sùi, thô ráp, móng lúc nào cũng thâm đen vì quanh năm dầm bùn đất, lại có một ngón bị liệt của mẹ. Còn nhớ, có lần mẹ đến trường đón con, vừa thấy bóng con bước ra, mẹ tươi cười tiến lại, trìu mến khoác tay lên vai liền bị con cau mặt gạt ra rồi lảng mau đi chỗ khác vì sợ chúng bạn chê cười…Hiểu rõ tâm tư của con, mẹ không trách mắng mà tỏ ra đồng cảm. Rất nhiều lần mẹ nhẹ nhàng tâm sự với con rằng ngày bé mẹ cũng rất tự ti khi bạn bè chê bai, cười nhạo đôi bàn tay xấu xí bằng biệt danh “búp chuối”. Nhưng sau những trải nghiệm, thăng trầm mẹ đã vững vàng lên, thậm chí mẹ còn tự hào vì tay mẹ không đẹp nhưng chưa từng làm điều xấu, gieo cái ác mà cần mẫn lao động chân chính kiếm tiền nuôi 4 đứa con học giỏi, nên người.
Mái tóc ông em đã bạc, thể hiện sự trưởng thành và tuổi tác.
Mái tóc ông em đã bạc, đánh dấu thời gian trôi qua.
Mái tóc ông em đã bạc, là niềm tự hào của gia đình.