K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

3 tháng 5

Doraemon là chú mèo máy màu xanh dễ thương từ tương lai, với thân hình tròn trịa, chiếc mũi đỏ như anh đào và chiếc túi thần kỳ đựng vô số bảo bối. Chú không có tai, đôi mắt to tròn và nụ cười rạng rỡ.

Doraemon tốt bụng, thông minh, luôn dùng bảo bối giúp Nobita thoát khỏi rắc rối, dù đôi khi hậu đậu và sợ chuột. Tình bạn của chú với Nobita ấm áp và cảm động, dạy em bài học về lòng trung thành và sự sẻ chia.

Em yêu Doraemon vì chú không chỉ là nhân vật hoạt hình, mà còn là người bạn mang lại niềm vui và những giấc mơ kỳ diệu!

Sọ Dừa

Truyện mà em thích nhất là Sọ Dừa. Chàng trai Sọ Dừa sinh ra đã mang một dáng hình khác lạ, xấu xí nhưng chàng lại có nhiều tài năng, phẩm chất tốt đẹp. Vì muốn giúp đỡ mẹ, chàng đã xin đến ở nhà phú ông và chăn bò rất giỏi, con nào con nấy no căng. Không những vậy, chàng còn gặp được người con gái út của phú ông có tấm lòng nhân hậu, tốt bụng và nên duyên vợ chồng. Trải qua nhiều gian nan và thử thách, cuối cùng hai vợ chồng Sọ Dừa đã có được cuộc sống hạnh phúc. Đó là một kết thúc có hậu, phần thưởng xứng đáng cho những con người hiền lành, lương thiện.

3 tháng 5

Tinh rhaanf = ko bít

*Trả lời:

- Đoàn kết là một truyền thống tốt đẹp của nhân dân ta, thể hiện qua sự tương trự, giúp đỡ lẫn nhau bằng những hành động cụ thể, nhất là những khi gặp hoạn nạn, khó khăn.

- Đoàn kết là tập hợp mọi người thành một khối thống nhất, gắn kết chặt chẽ với nhau, không thể tách dời, cùng đồng lòng chung sức, hỗ trợ nhau để giải quyết công việc. Sự kết hợp ấy sẽ tạo nên sức mạnh to lớn giúp chúng ta vượt qua mọi khó khăn, rào cản vật chất cũng như tinh thần, đem lại kết quả tốt đẹp cho cuộc sống.

- Mỗi chúng ta phải biết quan tâm, giúp đỡ bạn bè, phát huy cao tinh thần đoàn kết trong tập thể để xây dựng tập thể vững mạnh. Biết phấn đấu trong học tập, rèn luyện nhân cách trong sáng, bản lĩnh vững vàng trở thành người hữu ích nay mai đem sức mình xây dựng quê hương đất nước.

Chúc bạn thì tốt nhé!

Đêm đã khuya, tôi đang nằm đọc truyện thì chợt có tiếng nói khe khẽ. Tôi nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai. Tôi hơi chột dạ vì mình đã khóa cửa kỹ lắm rồi, mà hình như là có trộm. Nhưng rõ ràng tiếng nói ấy vọng ra từ phía bàn học. Tôi để ý và phát hiện ra, đó là cuộc nói chuyện giữa các bạn đồ dùng học tập và cũng nhờ cuộc trò chuyện đó mà tôi đã hiểu được tâm sự của những người bạn thầm lặng bên mình.

Tôi phải tự thú thật rằng tôi là một đứa con gái chẳng mấy nết na, hiền dịu mà ngược lại, rất nghịch ngợm và chẳng gọn gàng. Học xong là sách vở, bút thước của tôi lại bày bừa khắp mặt bàn. Bố mẹ nhắc tôi rất nhiều nhưng tôi vẫn chưa sửa được cái tính đấy cho đến khi nghe được cuộc nói chuyện này. Đầu tiên là lời than thở của chị hộp bút: "Tôi chẳng biết anh thước ko, chị bút chì, mấy cô cậu sách vở sướng hay khổ nhưng tôi thấy mình bị hành hạ ghê quá! Hồi xưa tôi còn là một chiếc hộp bút đẹp đẽ, mới mẻ và trắng trẻo mà giờ đây mặt mũi tôi nhem nhuốc toàn mực là mực, những mảng da thì loang loang lổ lổ. Cô chủ thấy những hình thù nào đẹp là lại dán vào, chán rồi thì lại hóc ra. Những mảng da của lôi cũng dần bị bóc theo. Cái xương sống của tôi giờ cũng sứt mất mấy miếng, đau ơi là đau".

Anh thước kẻ nghe vậy cũng thông cảm cho chị hộp bút và kể lể chuyện của mình:

– Ừ, tôi cũng thấy chị hộp hút khổ thật nhưng tôi nào khác chị. Ngày cô chủ mới mua tôi về, những vạch in số của tôi còn rõ ràng nhưng sau mấy bữa, những con số đó bị cô chủ cậy hết và viết những cái gì linh tinh vào mình tôi. Cô ấy còn lấy dao vạch vạch những hình thù quái dị vào người tôi nữa. Tôi còn là một vũ khí để chiến đấu với mấy thằng con trai hay lấy đồ của cô chủ nên người tôi sứt mấy mảnh liền. Cô chủ thật là…

Mấy cô cậu sách giáo khoa cũng chen ngang vào: "Phải đấy! Phải đấy! Cô chủ thật là vô tâm, chẳng biết thương chúng ta chút nào. Chúng em còn bị dập ghim vào người, cô chủ còn vẽ vời lên người chúng em nữa. Ôi, đau lắm! Đau lắm!". Nghe những lời tâm sự đó, tôi mới ngồi nhớ lại những lần tôi làm chúng bị đau, bị bẩn. Ôi! Các bạn đồ dùng học tập đúng là bị tôi làm xấu, làm hỏng thật nhiều.

Đồ dùng học tập là những người bạn trợ giúp việc học tập của chúng ta thêm tốt hơn. Tôi sẽ và đang cố gắng không bừa bộn và giữ gìn chúng cẩn thận hơn. 

Đêm đã khuya, tôi đang nằm đọc truyện thì chợt có tiếng nói khe khẽ. Tôi nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai. Tôi hơi chột dạ vì mình đã khóa cửa kỹ lắm rồi, mà hình như là có trộm. Nhưng rõ ràng tiếng nói ấy vọng ra từ phía bàn học. Tôi để ý và phát hiện ra, đó là cuộc nói chuyện giữa các bạn đồ dùng học tập và cũng nhờ cuộc trò chuyện đó mà tôi đã hiểu được tâm sự của những người bạn thầm lặng bên mình.

Tôi phải tự thú thật rằng tôi là một đứa con gái chẳng mấy nết na, hiền dịu mà ngược lại, rất nghịch ngợm và chẳng gọn gàng. Học xong là sách vở, bút thước của tôi lại bày bừa khắp mặt bàn. Bố mẹ nhắc tôi rất nhiều nhưng tôi vẫn chưa sửa được cái tính đấy cho đến khi nghe được cuộc nói chuyện này. Đầu tiên là lời than thở của chị hộp bút: "Tôi chẳng biết anh thước ko, chị bút chì, mấy cô cậu sách vở sướng hay khổ nhưng tôi thấy mình bị hành hạ ghê quá! Hồi xưa tôi còn là một chiếc hộp bút đẹp đẽ, mới mẻ và trắng trẻo mà giờ đây mặt mũi tôi nhem nhuốc toàn mực là mực, những mảng da thì loang loang lổ lổ. Cô chủ thấy những hình thù nào đẹp là lại dán vào, chán rồi thì lại hóc ra. Những mảng da của lôi cũng dần bị bóc theo. Cái xương sống của tôi giờ cũng sứt mất mấy miếng, đau ơi là đau".

Anh thước kẻ nghe vậy cũng thông cảm cho chị hộp bút và kể lể chuyện của mình:

– Ừ, tôi cũng thấy chị hộp hút khổ thật nhưng tôi nào khác chị. Ngày cô chủ mới mua tôi về, những vạch in số của tôi còn rõ ràng nhưng sau mấy bữa, những con số đó bị cô chủ cậy hết và viết những cái gì linh tinh vào mình tôi. Cô ấy còn lấy dao vạch vạch những hình thù quái dị vào người tôi nữa. Tôi còn là một vũ khí để chiến đấu với mấy thằng con trai hay lấy đồ của cô chủ nên người tôi sứt mấy mảnh liền. Cô chủ thật là…

Mấy cô cậu sách giáo khoa cũng chen ngang vào: "Phải đấy! Phải đấy! Cô chủ thật là vô tâm, chẳng biết thương chúng ta chút nào. Chúng em còn bị dập ghim vào người, cô chủ còn vẽ vời lên người chúng em nữa. Ôi, đau lắm! Đau lắm!". Nghe những lời tâm sự đó, tôi mới ngồi nhớ lại những lần tôi làm chúng bị đau, bị bẩn. Ôi! Các bạn đồ dùng học tập đúng là bị tôi làm xấu, làm hỏng thật nhiều.

Đồ dùng học tập là những người bạn trợ giúp việc học tập của chúng ta thêm tốt hơn. Tôi sẽ và đang cố gắng không bừa bộn và giữ gìn chúng cẩn thận hơn. 


3 tháng 5

Bác Hồ dẫn dân tộc Việt Nam giành độc lập.

3 tháng 5

gạch chân từ dẫn

3 đại từ là họ,bọn trẻ, bố mẹ chúng


737574983747288774838477473838477483890019838383821928377373ok

tham khảo !

Hòa bình là nền tảng quan trọng nhất để con người và xã hội phát triển bền vững. Đó không chỉ là sự vắng bóng của chiến tranh, mà còn là trạng thái bình yên, nơi mọi người được sống trong tự do, an toàn và hạnh phúc. Khi có hòa bình, con người được quyền mưu cầu hạnh phúc, học tập, lao động và sáng tạo mà không bị đe dọa bởi bạo lực hay xung đột. Một quốc gia có hòa bình sẽ có điều kiện để phát triển kinh tế, văn hóa, giáo dục, nâng cao chất lượng cuộc sống cho người dân. Tuy nhiên, hòa bình không phải là điều hiển nhiên mà cần sự nỗ lực chung tay gìn giữ của mỗi cá nhân và cả nhân loại. Lịch sử đã chứng minh rằng chiến tranh chỉ mang đến đau thương, mất mát và hủy diệt. Vì vậy, mỗi người cần nâng cao ý thức bảo vệ hòa bình bằng cách sống yêu thương, đoàn kết, tôn trọng lẫn nhau và sẵn sàng lên tiếng chống lại những hành động gây hấn, xung đột. Chỉ khi có hòa bình, thế giới mới thực sự phát triển bền vững và con người mới có thể sống một cuộc đời trọn vẹn ý nghĩa.

3 tháng 5

Hòa bình là nền tảng quan trọng nhất để con người và xã hội phát triển bền vững. Đó không chỉ là sự vắng bóng của chiến tranh, mà còn là trạng thái bình yên, nơi mọi người được sống trong tự do, an toàn và hạnh phúc. Khi có hòa bình, con người được quyền mưu cầu hạnh phúc, học tập, lao động và sáng tạo mà không bị đe dọa bởi bạo lực hay xung đột. Một quốc gia có hòa bình sẽ có điều kiện để phát triển kinh tế, văn hóa, giáo dục, nâng cao chất lượng cuộc sống cho người dân. Tuy nhiên, hòa bình không phải là điều hiển nhiên mà cần sự nỗ lực chung tay gìn giữ của mỗi cá nhân và cả nhân loại. Lịch sử đã chứng minh rằng chiến tranh chỉ mang đến đau thương, mất mát và hủy diệt. Vì vậy, mỗi người cần nâng cao ý thức bảo vệ hòa bình bằng cách sống yêu thương, đoàn kết, tôn trọng lẫn nhau và sẵn sàng lên tiếng chống lại những hành động gây hấn, xung đột. Chỉ khi có hòa bình, thế giới mới thực sự phát triển bền vững và con người mới có thể sống một cuộc đời trọn vẹn ý nghĩa.