viết đoạn văn khoảng 10 câu theo lối tổng-phân-hợp, nêu cảm nhận của em về cô bé bán diêm?
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Cái bụng của tôi đang kêu cồn cào,chứng tỏ là tôi đang rất đói.Tôi đi xuống dưới bếp tìm đồ ăn,tôi là một người rất tham lam nên tôi chỉ thích ăn những đồ có vị cay mà thôi thậm chí khi đã có đồ ngọt trong tay rồi thì tôi sẽ không cho bất cứ ai.Nhưng về mặt khác thì tôi cũng chia sẻ đồ ăn với mọi người như vậy sẽ tốt hơn là ăn một mình.Tôi đói lắm rồi mà cũng không có một chút đồ ăn nào cả.Chợt lúc đó mẹ tôi đi về và trong giỏ xe của mẹ tôi có một chiếc bánh.Chỉ cần nhìn liếc mắt qua thôi là tôi có thể biết chiếc bánh này có vị ngọt lịm rồi.
mik nghĩ ra đc thế này thôi
mik sửa câu này nha
"Tôi đi xuống dưới bếp tìm đồ ăn,tôi là một người rất tham lam nên tôi chỉ thích ăn những đồ có vị cay mà thôi thậm chí khi đã có đồ ăn trong tay rồi thì tôi sẽ không cho bất cứ ai."
mik sửa câu đấy nha từ đồ ăn mik viết thành đồ ngọt.
- Là cách nói nhấn mạnh ý học hỏi bạn bè là điều hết sức quan trọng và cần thiết đối với mỗi học sinh vì thầy chỉ dạy ở lớp, ở trường, còn phần lớn thời gian của học sinh là học tập với bạn bè.
- Học ở bạn những điều hay lẽ phải. Trao đổi thêm với bạn bè để nắm vững thêm điều thầy dạy trên lớp mà mình chưa hiểu hết. Bạn tốt giúp đỡ nhau tận tình thì cũng có vai trò quan trọng trong sự tiến bộ của mỗi người học sinh trong học tập, đời sống.
- HT
có nghĩa là việc học thầy ko bằng việc học bạn nói đến việc chúng ta học những kiến thức ở trường ko bằng việc chúng ta học ở nhiều nguồn nhiều nơi khác ko chỉ là bạn bè tóm lại câu tục ngữ đề cao việc học tập ở mn mọi lúc mọi nơi
1 hôm , có 1 cô bé đang đi trên phố ; đột nhiên 1 ông lão ăn xin già lọm khọm đứng ngay trước mặt cô , hai hàng nước mắt trên mi cứ rơi xuống ; ông chìa bàn tay thôi ráp ra xin cô ít tiền . Cô đã lục đủ các túi áo của mình nhưng chẳng có gì cả , ông lão vẫn đợi , tay cô run lẩy bẩy . Chẳng còn cách khác , cô liền nắm chặt lấy bàn tay ông lão , nói :"Xin ông đừng giận cháu , cháu chẳng có gì để cho ông cả " Ông liền nói "Cảm ơn cháu..." . Ông lão đi mất , cô bé hiểu ra rằng :"Tình cảm không xuất phát từ vật chất ; mà nó xuất phát từ chính tấm lòng của mình"
Bạn thêm mở bài với kết bài nhé mình đang bận
câu chuyện người ăn xin không có tấm lòng nhân hậu. Mà là tấm lòng trắc ẩn cơ
Tham khảo nha ;
Ngày mai đã là ngày 20-11 rồi, lòng em nao nức làm sao. Những kỉ niệm đẹp đẽ khó quên giữa thầy trò lại chợt ùa về. Quên sao được cái lúc em mới vào lớp Một, cô đã dắt tay em vào lớp. Quên sao được những bài giảng ngọt ngào mang theo mùi hương dịu êm hoà quyện với một tình yêu thương hết sức ấm áp và xinh đẹp. Quên sao được khi em lỡ có nghịch bẩn hay làm hư sách vở, thay vì giận dữ, cô lại vui vẻ mà giúp em rửa tay và làm sạch vở. Làm sao có thể quên được mỗi buổi trưa, cô lại đến bên cạnh các học trò nhỏ mà hỏi thăm, chăm chút, lo lắng từng giấc ngủ. Những kỉ niệm mãi khắc ghi trong trí nhớ! Em háo hức đợi đến 20-11 biết mấy, nó là ngày mà bọn em có thể bày tỏ lời cảm ơn sâu sắc nhất tới thầy cô. Đó là khoảnh khắc mà chúng em phải thực hiện bằng được, với một sự tôn kính và bày tỏ lòng chúng em đối với thầy cô, cảm ơn thầy cô vì những điều thầy cô đã dạy, đã cùng chúng em ôm ấp những hi vọng đẹp đẽ ngày nào. Cám ơn thầy cô. Nhân ngày 20-11, chúng em luôn mong thầy cô mạnh khoẻ để hoàn thành tốt nhiệm vụ trồng người.