K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Hôm kia

Trong câu chuyện "Hai chiếc bình" (The Two Vases) của tác giả Khánh Hoài, nhân vật người nông dân thể hiện qua những đặc điểm đặc trưng của một người nông dân chân chất, hiền lành và có phẩm chất đáng quý. Câu chuyện này dùng hình ảnh của người nông dân để nhấn mạnh những giá trị đạo đức về sự kiên trì, lương thiện và biết chia sẻ. Dưới đây là phân tích chi tiết về nhân vật người nông dân trong câu chuyện này.

1. Hình ảnh người nông dân chân chất, hiền lành

Nhân vật người nông dân trong câu chuyện sống rất giản dị và có cuộc sống cần cù, chăm chỉ. Ông ta rất tôn trọng và quý trọng những gì mình có, dù là vật dụng đơn giản như hai chiếc bình.

  • Tinh thần hiền lành: Người nông dân không cố gắng tìm kiếm lợi ích cá nhân hay phô trương những gì mình có. Thái độ của ông với chiếc bình không phải là muốn khoe khoang mà là một sự trân trọng, một cách sống khiêm tốn.
  • Lòng tốt: Người nông dân trong câu chuyện không để ý đến chiếc bình bị vỡ, mà ông luôn tìm cách làm sao để sử dụng chiếc bình còn lại một cách có ích nhất. Ông không chọn cách bỏ đi chiếc bình bị vỡ, mà vẫn tìm thấy giá trị của nó trong đời sống của mình.
2. Phẩm chất đáng quý
  • Kiên nhẫn và bền bỉ: Người nông dân có khả năng làm việc với sự kiên nhẫn và chăm chỉ, giống như khi ông sử dụng những chiếc bình mỗi ngày. Điều này thể hiện qua việc ông luôn cố gắng giữ gìn tài sản dù chiếc bình đã bị vỡ một phần.
  • Lòng nhân hậu và sự sẻ chia: Khi nhìn chiếc bình bị vỡ, ông không thấy đó là một mất mát mà lại thấy cơ hội để tạo ra giá trị mới. Ông có lòng nhân hậu khi không chỉ nghĩ đến bản thân mình mà còn lo lắng đến sự sử dụng hiệu quả của chiếc bình cho gia đình.
3. Khả năng nhận thức về cuộc sống và sự đổi mới

Câu chuyện về chiếc bình thể hiện quan điểm sống của người nông dân về việc không dừng lại trước khó khăn hay thất bại. Mặc dù chiếc bình bị vỡ, ông vẫn biết cách sử dụng nó như một phần của cuộc sống.

  • Đổi mới và sáng tạo: Trong câu chuyện, chiếc bình bị vỡ không phải là một vấn đề mà là một cơ hội để làm mới cuộc sống. Nhân vật người nông dân trong câu chuyện có khả năng nhìn nhận mọi thứ theo cách tích cực, tìm kiếm những giải pháp trong những hoàn cảnh khó khăn.
4. Tình yêu đối với gia đình và công việc

Người nông dân là một nhân vật có lòng yêu thương sâu sắc đối với gia đình và công việc của mình. Hình ảnh chiếc bình bị vỡ không chỉ là một vật dụng mà nó còn tượng trưng cho sự chăm sóc, lao động và sự gắn kết trong gia đình. Người nông dân hiểu rằng mỗi hành động của mình đều có ảnh hưởng đến những người xung quanh, và vì thế ông luôn làm mọi việc với sự chăm sóc và tận tâm.

Kết luận:

Nhân vật người nông dân trong câu chuyện "Hai chiếc bình" thể hiện những phẩm chất quý báu của người lao động: chân chất, kiên nhẫn, sáng tạo, nhân hậu và yêu thương gia đình. Ông là hình mẫu của những người nông dân Việt Nam, luôn tìm cách vượt qua khó khăn và biết trân trọng những gì mình có trong cuộc sống.

Rút ngắn và lược bớt ý giúp em Không phải sinh ra là trở thành người hoàn hảo. Cũng không phải cứ cố gắng là sẽ thành công. Nhưng nếu mỗi chúng ta luôn hướng đến sự hoàn hảo thì trước sau cũng sẽ trở nên hoàn hảo. Mỗi chúng ta luôn cố gắng thành công thì sớm muộn gì cũng sẽ đạt đến thành công. Cuộc sống không thiên vị riêng ai. Nhưng đôi khi, nhìn thấy những mảnh đời bất hạnh trong cuộc đời này ta...
Đọc tiếp

Rút ngắn và lược bớt ý giúp em Không phải sinh ra là trở thành người hoàn hảo. Cũng không phải cứ cố gắng là sẽ thành công. Nhưng nếu mỗi chúng ta luôn hướng đến sự hoàn hảo thì trước sau cũng sẽ trở nên hoàn hảo. Mỗi chúng ta luôn cố gắng thành công thì sớm muộn gì cũng sẽ đạt đến thành công. Cuộc sống không thiên vị riêng ai. Nhưng đôi khi, nhìn thấy những mảnh đời bất hạnh trong cuộc đời này ta lại hoài nghi điều đó. Điều căn bản nhất không phải là thành công hay trở nên giàu có. Cuộc sống ý nghĩa là cuộc sống hữu ích, sống mãnh liệt và truyền được động lực cho người khác. Cuộc đời, số phận của Nick Vujic là một minh chứng thuyết phục cho điều ấy.

Câu chuyện của Nick Vujic không phải là câu chuyện cổ tích thời hiện đại. Bởi trong đó, không hề có phép mầu được tạo nên bởi ông bụt, bà tiên. Phép mầu duy nhất là tình yêu cuộc sống cùng khát vọng vươn lên mãnh liệt của chính Nick Vujic. Cũng có thể xem Nick Vujic là món quà được gửi đến từ các vị thiên xứ bởi những điều khác biệt mà anh đã làm được đối với chúng ta.

Ngày 4 tháng 12 năm 1982, tại thành phố  Brisbane nước Úc, cậu bé Nick Vujic đã cất tiếng khóc chào đời. Nhưng tất cả những gì thượng đế ban tặng cho anh chỉ là một hình thể khiếm khuyết không tay không chân. Bố mẹ Nick đã vô cùng đau khổ. Họ đã cầu xin thượng đế cho họ được thấu hiểu điều này.

Nick cũng là học sinh khuyết tật đầu tiên được đi học ở một ngôi trường chính thống. Ở trường học, cậu bị bạn bè chế giễu. Nick rơi vào tình trạng trầm cảm tồi tệ. Có lúc, anh có ý định tự tử để kết thúc nỗi ám ảnh này. Anh chỉ còn biết cầu xin ở chúa với sức mạnh toàn năng có thể mang lại cho anh nguồn sức mạnh. Nhưng anh hoàn toàn tuyệt vọng trước cuộc đời vốn luôn dành cho anh nhiều điều bất bình thường.

Mẹ anh, bà Dushka, đã ngày đêm lo lắng. bà luôn tìm cách cứu vãn tình thế của con trai mình. Một lần, bà đã cho Nick xem bài báo viết về một người cũng bị tật nguyền giống như anh. Chính điều đó đã mở ra một bước ngoặc lớn trong cuộc đời của Nick Vujic. Điều giản dị đó đã biến một chàng trai tuyệt vọng thành một người tràn đầy niềm tin tưởng sống. Anh nhận ra rằng, trường hợp như anh không phải là duy nhất trên thế giới. Ngoài kia có biết bao con người giống như anh. Anh không phải là ngoại lệ. Anh không hề cô độc. Có lẽ chúa muốn giễu cợt anh chăng?

Sự sáng sủa trong tinh thần và tình yêu từ gia đình đã giúp Nick vượt qua được những suy nghĩ tối tăm nhất. Anh đã tập sống như một người bình thường mặc dù không có chân tay. Thật không thể nói hết những vất vả trong luyện tập mà Nick đã trải qua. Anh luyện tập thành thạo tất cả những kĩ năng bình thường mà một người bình thường rất dễ dàng thực hiện được. Với anh, đó là một thử thách khốc liệt. Anh đã luyện tập cần mẫn ngày đêm. Nhiều lúc đau đớn cũng không làm Nick chán nản. Ở anh có một ý chí kiên định đến phi thường. Đó là ý chí của một con người muốn cưỡng lại quy luật của tạo hóa.

Không chịu đầu hàng số phận, Nick tiếp tục trở lại trường học. Năm 21 tuổi, Nick tốt nghiệp đại học ngành kế toán và bắt đầu lập kế hoạch tài chính. Với sự giúp đỡ của các tổ chức, Nick trở thành nhà diễn thuyết truyền động lực và chu du diễn thuyết khắp thế giới. Chủ yếu anh nói chuyện với giới trẻ, những người đang tìm nguồn sức mạnh hỗ trợ để sẵn sàng cho một hành trình đi đến thành công. Họ đã chăm chú nghe anh nói. Và họ đã khóc khi nghe kể về cuộc đời anh. Họ không khóc để cảm thương anh. Vì họ biết anh không cần điều đó. Họ đã khóc vì lòng cảm phục. Họ khóc vì mến mộ. Trong đó, có cả sự xấu hổ khi họ, những con người lành lặn đã chưa làm được điều gì đáng giá.

Có thể bạn sẽ thờ ơ trước một người bị tật nguyền. Có thể bạn sẽ xa lánh những người nghèo khó. Bởi bạn chỉ thấy sự yếu kém và tồi tệ ở họ. Bạn không thể nhìn thấy nguồn sức mạnh được ẩn giấu sâu thẳm trong họ. Khi họ có mặt ở trước mắt bạn nghĩa là họ đã sống mạnh mẽ. Khi họ dũng cảm bước đi nghĩa là họ đã sống phi thường. Khi họ gây được cảm hứng sống cho người khác nghĩa là họ đã sống hữu ích.

Nick vujic đã vượt qua biết bao khó khăn về vật chất lẫn tinh thần để tồn tại. Thượng đế đã không công bằng với từ lúc họ mới chào đời. Nhưng không vì vậy mà anh oán trách Người. Trái lại, anh không quan tâm đến điều đó và ngày đêm đi tìm lẽ sống cho chính cuộc đời mình. Nick Vujic đã đem đến cho chúng ta một cảm hứng dạt dào, một niềm tin thánh thiện rằng hãy luôn cố gắng vươn lên dù bạn xuất phát ở điểm nào trong cuộc sống. Hãy tin tưởng vì nhất định một ngày nào đó bạn sẽ đạt đến thành công như Nick đã từng làm.

5
Hôm kia

Không ai sinh ra đã hoàn hảo hay được đảm bảo thành công. Nhưng nếu chúng ta kiên trì hướng đến sự hoàn hảo và nỗ lực, sớm muộn cũng sẽ gặt hái thành quả. Nick Vujic, một con người không tay không chân nhưng đã vượt qua mọi nghịch cảnh, là minh chứng rõ ràng nhất cho điều đó.

Sinh năm 1982 tại Brisbane, Úc, Nick chào đời với hình thể khiếm khuyết. Nỗi đau của cha mẹ anh không thể diễn tả. Trong khi ở trường, Nick phải chịu đựng sự chế giễu từ bạn bè, dẫn đến trầm cảm và ý định tự tử. Nhưng từ một bài báo mẹ anh cho xem về một người khuyết tật khác, Nick nhận ra mình không đơn độc. Từ đó, anh thay đổi tư duy, bắt đầu hành trình tự lập và tìm ý nghĩa cuộc sống.

Nick tập luyện không ngừng nghỉ để làm những việc tưởng chừng cơ bản nhất như tự ăn uống hay gõ bàn phím. Tinh thần lạc quan và sự ủng hộ từ gia đình giúp anh vượt qua mọi đau đớn và thử thách. Năm 21 tuổi, anh tốt nghiệp đại học ngành Kế toán và trở thành nhà diễn thuyết truyền động lực. Những bài nói chuyện của Nick đã chạm đến trái tim hàng triệu người, đặc biệt là giới trẻ, khơi dậy lòng cảm phục và động lực vươn lên.

Câu chuyện của Nick nhắc nhở rằng đừng phán xét ai chỉ qua vẻ bề ngoài. Mỗi con người tồn tại đều mang trong mình sức mạnh phi thường. Nick đã chứng minh rằng xuất phát điểm không quyết định số phận, mà chính sự kiên định, lòng tin và tình yêu cuộc sống mới là chìa khóa dẫn đến thành công.

4o
Hôm kia

bạn copy à?

16 tháng 11

Tương lai.

Tương lai luôn ở phía trước mặt bạn, nhưng bạn không thể nhìn thấy nó

16 tháng 11

Đó chính là tương lai nhaaa

Một trong những tác phẩm nổi tiếng viết cho thiếu nhi là “Dế Mèn phiêu lưu kí” của nhà văn Tô Hoài. Trong “Bài học đường đời đầu tiên”, nhân vật chính trong truyện là Dế Mèn đã được tác giả khắc họa rất sinh động.

Nhà văn đã xây dựng Dế Mèn là một nhân vật trong truyện đồng thoại. Ở nhân vật này vừa có những đặc điểm của loài vật, lại vừa có những đặc điểm của con người. Đầu tiên, Dế Mèn được khắc họa qua những nét ngoại hình. Một chàng dế với đôi càng “mẫm bóng” cùng “những cái móng vuốt ở chân, ở khoeo cứ cứng dần và nhọn hoắt”. Thân hình của chàng ta “rung rinh một màu nâu bóng mỡ soi gương được và rất ưa nhìn”. Đầu của Dế Mèn còn “to ra và nổi từng tảng, rất bướng”. Hai cái răng thì đen nhánh và “lúc nào cũng nhai ngoàm ngoạp như hai lưỡi liềm máy làm việc” cùng với sợi râu “dài và uốn cong một vẻ rất đỗi hùng dũng”. Tiếp đến, nhà văn còn miêu tả hành động của nhân vật này. Với những cái móng vuốt nhọn hoắt của mình, Dế Mèn đã “co cẳng lên đạp phanh phách vào các ngọn cỏ” để muốn thử sự lợi hại của chúng. Hay như: “Cứ chốc chốc tôi lại trịnh trọng và khoan thai đưa cả hai chân lên vuốt râu”, “thỉnh thoảng, tôi ngứa chân đá một cái”. Từ ngoại hình đến hành động đều cho thấy sự khỏe mạnh, cường tráng của Dế Mèn.

Không chỉ là ngoại hình, Tô Hoài còn xây dựng cho Dế Mèn những nét tính cách tiêu biểu. Đó là một chàng thanh niên hung hăng, ngang ngược và kiêu ngạo. Dế Mèn nghĩ mình là nhất nên dám cà khịa với tất cả mọi bà con trong xóm: quát mắng chị Cào Cào, đá ghẹo anh Gọng Vó hay đặc biệt là anh bạn hàng xóm Dế Choắt. Một lần sang chơi nhà Choắt, Dế Mèn lên tiếng chê bai: “Sao chú mày sinh sống cẩu thả quá như thế. Nhà cửa đâu mà tuềnh toàng… Ôi thôi, chú mày ơi! Chú mày có lớn mà chẳng có khôn.”. Hay khi Choắt bày tỏ ý muốn Dế Mèn đào một cái ngách sang bên nhà của Mèn, để khi có kẻ đến bắt nạt thì giúp đỡ nhau. Nhưng Dế Mèn lại khinh khỉnh: “Hức! Thông ngách sang nhà ta? Dễ nghe nhỉ? Chú mày hôi như cú mèo thế này, ta nào chịu được. Thôi, im cái điệu hát mưa dầm sùi sụt ấy đi. Đào tổ nông thì cho chết!”. Và đặc biệt nhất là tình huống dẫn đến cái chết thương tâm cho Choắt. Dế Mèn đã ngông cuồng trêu tức chị Cốc khiến chị ta nổi giận. Để rồi, Dế Choắt yếu ớt bị vạ lây, bị chị Cốc mổ cho đến chết. Cái mỏ của chị Cốc cứ thế giáng xuống thân hình gầy gò của Dế Choắt, đến khi chị đi rồi nó mới dám ra ngoài. Dế Choắt đã kiệt sức mà chết. Trước khi chết, Dế Choắt đã đưa ra những lời khuyên chân thành cho Dế Mèn: “Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết suy nghĩ sớm muộn rồi cũng mang họa vào thân”. Câu nói của Choắt giống như một lời thức tỉnh dành cho Dế Mèn, để cậu ta nhận ra bài học cho chính bản thân mình.

Sau khi chôn cất Dế Choắt xong, cảm giác của nó thật hụt hẫng và bất lực bởi Dế Choắt đã chết rồi, đâu thể cứu vãn được nữa. Dế Mèn đứng lặng bởi nó muốn suy nghĩ một cách nghiêm túc về cách sống của mình trong suốt thời gian qua. Bài học đường đời đầu tiên nhưng Dế Mèn đã phải trải một cái giá quá đắt. Như vậy, nhân vật Dế Mèn đã được Tô Hoài được nhà văn khắc họa nhằm gửi gắm những bài học ý nghĩa trong cuộc sống.

16 tháng 11

Biện pháp tu từ: nói quá.

- Tác dụng: tạo ấn tượng với người đọc và nhằm tăng sức biểu cảm cho câu văn.

mong rep

16 tháng 11

biện pháp tu từ: nói quá.

tác dụng : tạo ấn tượng với người đọc và nhằm tăng sức biểu cảm cho câu văn.

16 tháng 11

“Dế Mèn phiêu lưu ký” là một tác phẩm tiêu biểu của nhà văn Tô Hoài. Nổi bật trong tác phẩm là nhân vật chính - Dế Mèn hiện lên đầy chân thực, sinh động.

Dế Mèn được xây dựng với nhưng đặc điểm của một nhân vật trong truyện đồng thoại. Dế Mèn vừa mang những đặc điểm của loài dế, lại vừa có những đặc điểm của con người. Trước hết, Tô Hoài đã khắc họa nhân vật này qua những nét ngoại hình. Một chàng dế khỏe mạnh. cường tráng với một đôi càng “mẫm bóng” cùng “những cái móng vuốt ở chân, ở khoeo cứ cứng dần và nhọn hoắt”. Nhà văn đã có những câu văn miêu tả: “rung rinh một màu nâu bóng mỡ soi gương được và rất ưa nhìn”. Đầu của Dế Mèn còn “to ra và nổi từng tảng, rất bướng”. Cùng với hai cái răng thì đen nhánh và “lúc nào cũng nhai ngoàm ngoạp như hai lưỡi liềm máy làm việc” và sợi râu “dài và uốn cong một vẻ rất đỗi hùng dũng”. Không chỉ ngoại hình, mà hành động của Dế Mèn cũng cho thấy được sự khỏe mạnh, cường tráng. Với những cái móng vuốt nhọn hoắt của mình, Dế Mèn đã “co cẳng lên đạp phanh phách vào các ngọn cỏ” để muốn thử sự lợi hại của chúng. Rồi “Cứ chốc chốc tôi lại trịnh trọng và khoan thai đưa cả hai chân lên vuốt râu”, “thỉnh thoảng, tôi ngứa chân đá một cái”.

Tiếp đến, nhà văn đã xây dựng tính cách của nhân vật Dế Mèn. Chàng ta mang những nét tính cách của con người: kiêu căng, ngạo mạn và hống hách. Điều đó được thể hiện qua thái độ với nhân vật Dế Choắt. Khi thấy Choắt trông thật gầy gò và ốm yếu. Dế Mèn không những không đồng cảm, mà còn chế giễu bạn của mình. Một lần sang chơi nhà Choắt, Dế Mèn lên tiếng chê bai: “Sao chú mày sinh sống cẩu thả quá như thế. Nhà cửa đâu mà tuềnh toàng…Ôi thôi, chú mày ơi! Chú mày có lớn mà chẳng có khôn..”. Hay khi Choắt bày tỏ ý muốn Dế Mèn đào một cái ngách sang bên nhà của Mèn, để khi có kẻ đến bắt nạt thì giúp đỡ nhau. Nhưng Dế Mèn lại khinh khỉnh: “Hức! Thông ngách sang nhà ta? Dễ nghe nhỉ? Chú mày hôi như cú mèo thế này, ta nào chịu được. Thôi, im cái điệu hát mưa dầm sùi sụt ấy đi. Đào tổ nông thì cho chết!”.

Cái dáng vẻ yếu đuối của Dế Choắt khiến cho Dế Mèn cảm thấy khinh khỉnh, coi thường. Đặc biệt nhất là tình huống dẫn đến cái chết thương tâm cho Choắt. Dế Mèn đã ngông cuồng trêu tức chị Cốc khiến chị ta nổi giận. Dế Choắt yếu ớt bị vạ lây, bị chị Cốc mổ cho đến chết. Cái mỏ của chị Cốc cứ thế giáng xuống thân hình gầy gò của Dế Choắt, đến khi chị đi rồi nó mới dám ra ngoài. Nó nhìn thấy bạn của mình không thể dậy được nữa cùng với những lời trăng trối, Dế Mèn vô cùng đau khổ, ân hận. Nhờ cái chết của Dế Choắt, Dế Mèn đã nhận ra bài học đường đời đầu tiên.

Nhà văn Tô Hoài đã xây dựng hình ảnh nhân vật Dế Mèn trong đoạn trích “Bài học đường đời đầu tiên” nhằm gửi gắm một bài học nhân văn sâu sắc.

16 tháng 11

Tác dụng của ngôi kể thứ nhất:

  1. Tạo sự gần gũi: Ngôi kể thứ nhất giúp người đọc dễ dàng tiếp cận và cảm nhận trực tiếp những suy nghĩ, cảm xúc của người kể. Qua đó, người đọc có thể hiểu sâu hơn về nhân vật và những trải nghiệm cá nhân của họ.

  2. Tăng tính chân thực: Sử dụng ngôi kể thứ nhất làm cho câu chuyện trở nên chân thực và sống động hơn. Người đọc có cảm giác như đang được nghe chính nhân vật kể lại câu chuyện của mình, từ đó dễ dàng tin tưởng và đồng cảm.

  3. Tạo điểm nhấn tâm lý: Ngôi kể này giúp tác giả dễ dàng miêu tả tâm lý và nội tâm của nhân vật. Những biến đổi về cảm xúc, suy nghĩ được thể hiện rõ nét hơn, từ đó làm nổi bật sự phức tạp và đa chiều của nhân vật.

  4. Thu hút người đọc: Cách kể chuyện này cuốn hút người đọc vào dòng chảy của câu chuyện, khiến họ cảm thấy hứng thú và muốn tiếp tục theo dõi diễn biến tiếp theo.

Tóm lại, việc sử dụng ngôi kể thứ nhất trong bài "Củ khoai nướng" giúp Tạ Duy Anh truyền tải câu chuyện một cách chân thực, sâu sắc và gợi cảm hơn, tạo nên sự đồng cảm mạnh mẽ từ phía người đọc