Làm cách nào vừa đánh răng vừa huýt sáo?
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Đã rất lâu rồi tôi không được thưởng thức một que kem mát lạnh với hương vị mà tôi không thể nào tả được bằng lời. Một thời thơ bé đã đi qua từ lâu, nhưng hương vị của tuổi thơ cùng với những kỷ niệm tươi đẹp về nó vẫn còn mãi đọng lại trong tôi…
Hồi bé, tôi hay được mẹ thưởng tiền cho mỗi lần tôi chăm chỉ, ngoan ngoãn. Những đồng tiền bé nhỏ hai trăm đồng, năm trăm đồng hoặc nhiều nhất là một nghìn đồng. Với số tiền đó tôi có thể đi ăn một món đồ mà tôi yêu thích, đó là kem mút.
Quê hương tôi ở miền núi cao, chợ cách xa nhà tôi đang ở đến cả hàng chục cây số, nhưng có chú bán kem vẫn thường mang chiếc xe đạp có chở theo một thùng kem đầy, vượt qua mấy con đèo và suối đến bản tôi.
Chú hay dừng ở trước cổng ngôi trường mái lá, vách nứa của chúng tôi. Ngôi trường cheo leo trên lưng đồi đó là nơi nuôi dưỡng và chắp cánh cho những ước mơ. Biết chú bán kem đang đứng ở cổng trường bọn trẻ con chúng tôi những đứa nào sẵn tiền thì hồi hộp lắm, chỉ mong giờ ra chơi.
Rồi trống ra chơi, bọn chúng tôi ùa ra vây lấy chú bán kem, mua được que kem ít đứa nào nỡ cắn ngay mà cứ hít hà mãi. Có đứa thèm quá mà không có tiền thì chỉ đứng nhìn mà nhỏ nước miếng, nhiều đứa thương bạn nên cho nhau mút chung que kem.
Có đứa phải bỏ cả đôi dép đang đi để mà đổi lấy một que kem. Thật may chú bán kem cũng tốt bụng thấy đôi dép nào còn có vẻ đi được, thì chú không nỡ lấy nhưng vẫn cho những đứa ấy những que kem tươi mát.
Trường tôi chỉ có bốn cô giáo với bốn lớp học, mà mỗi lớp chỉ có chục học sinh nên thỉnh thoảng các cô cũng chung nhau góp tiền mua kem cho cả trường cùng ăn… Nhớ lại những tháng ngày ấy thấy mà thương biết bao, mà nhớ biết bao.
Rồi mùa đông đến, trời mùa đông non cao vô cùng giá lạnh, cô giáo phải đốt một đống lửa giữa lớp học để cho ấm mà cả lớp có thể học tiếp được.
Bọn trẻ con chúng tôi hay lên nương đốt lửa mà nướng sắn ăn, đứng trên đồi đứa nào cũng trông về con đường lên bản với một niềm mong nhớ. Chúng tôi nhớ mùa hè, nhớ chú bán kem, dù mùa đông trời lạnh mà chúng tôi vẫn thèm kem.
Những tờ tiền mà bố mẹ cho vẫn cứ để dành dưới gối, rồi nó cứ dần nhiều lên nỗi mong nhớ trời sẽ ấm lên cũng dần chất chứa. Mỗi năm tôi chỉ được đi chợ một hoặc hai lần, đó là vào những dịp chợ phiên. Ngày mà tôi và chúng bạn cùng trang lứa mong nhớ nhất là ngày Quốc khánh, mà chúng tôi hay còn gọi là Tết độc lập.
Đó gần như là ngày duy nhất trong năm chúng tôi được cho tiền và được đi chơi chợ. Vào dịp này ở chợ có rất nhiều món đồ cực kỳ hấp dẫn, nhưng bọn trẻ con chúng tôi mỗi lần xuống chợ vẫn cứ vây lấy những thùng kem mút.
Những vị kem thơm dịu và tươi mát chảy vào trong cổ họng như đang làm tan chảy nỗi niềm mong nhớ của tuổi thơ. Cảm giác ấy khó mà nói lên bằng lời, dù thèm lắm nhưng chưa bao giờ tôi ăn đến mức thỏa thích, tôi chỉ cho mình ăn hai đến ba que là cùng. Hình như tôi muốn giữ lại cảm giác mong nhớ. Để lần sau mình ăn vẫn còn có cảm giác que kem mình đang ăn vẫn tươi ngon như ngày nào.
Quê hương tôi giờ đây không còn nghèo khó như những năm nào nữa, bọn trẻ con bây giờ chắc cũng cũng chẳng bao giờ thèm thuồng những que kem mút như tôi và chúng bạn ngày xưa nữa.
Mỗi lần về nhà tôi không còn thấy chú bán kem ngày xưa đâu nữa rồi, đó là người đã tắm mát tâm hồn tuổi thơ của tôi, trong tim tôi vẫn luôn thầm cảm ơn chú.
Các cô giáo tôi ngày xưa đều đã về dưới xuôi cả, chẳng biết các cô có bao giờ thèm kem mút như tôi vẫn hay thèm thuồng khi còn ở nơi đất khách quê người, nơi mà chỉ có những quán kem tươi rực rỡ ánh đèn với những ly kem xinh đẹp. Nơi mà tôi không thể tìm đâu ra được những que kem mút nhỏ bé, màu trắng sữa với một hương vị dịu dàng, tinh khiết và ngọt lành như những ngày xưa!
Đã rất lâu rồi tôi không được thưởng thức một que kem mát lạnh với hương vị mà tôi không thể nào tả được bằng lời. Một thời thơ bé đã đi qua từ lâu, nhưng hương vị của tuổi thơ cùng với những kỷ niệm tươi đẹp về nó vẫn còn mãi đọng lại trong tôi…
Hồi bé, tôi hay được mẹ thưởng tiền cho mỗi lần tôi chăm chỉ, ngoan ngoãn. Những đồng tiền bé nhỏ hai trăm đồng, năm trăm đồng hoặc nhiều nhất là một nghìn đồng. Với số tiền đó tôi có thể đi ăn một món đồ mà tôi yêu thích, đó là kem mút.
Quê hương tôi ở miền núi cao, chợ cách xa nhà tôi đang ở đến cả hàng chục cây số, nhưng có chú bán kem vẫn thường mang chiếc xe đạp có chở theo một thùng kem đầy, vượt qua mấy con đèo và suối đến bản tôi.
Chú hay dừng ở trước cổng ngôi trường mái lá, vách nứa của chúng tôi. Ngôi trường cheo leo trên lưng đồi đó là nơi nuôi dưỡng và chắp cánh cho những ước mơ. Biết chú bán kem đang đứng ở cổng trường bọn trẻ con chúng tôi những đứa nào sẵn tiền thì hồi hộp lắm, chỉ mong giờ ra chơi.
Rồi trống ra chơi, bọn chúng tôi ùa ra vây lấy chú bán kem, mua được que kem ít đứa nào nỡ cắn ngay mà cứ hít hà mãi. Có đứa thèm quá mà không có tiền thì chỉ đứng nhìn mà nhỏ nước miếng, nhiều đứa thương bạn nên cho nhau mút chung que kem.
Có đứa phải bỏ cả đôi dép đang đi để mà đổi lấy một que kem. Thật may chú bán kem cũng tốt bụng thấy đôi dép nào còn có vẻ đi được, thì chú không nỡ lấy nhưng vẫn cho những đứa ấy những que kem tươi mát.
Trường tôi chỉ có bốn cô giáo với bốn lớp học, mà mỗi lớp chỉ có chục học sinh nên thỉnh thoảng các cô cũng chung nhau góp tiền mua kem cho cả trường cùng ăn… Nhớ lại những tháng ngày ấy thấy mà thương biết bao, mà nhớ biết bao.
Rồi mùa đông đến, trời mùa đông non cao vô cùng giá lạnh, cô giáo phải đốt một đống lửa giữa lớp học để cho ấm mà cả lớp có thể học tiếp được.
Bọn trẻ con chúng tôi hay lên nương đốt lửa mà nướng sắn ăn, đứng trên đồi đứa nào cũng trông về con đường lên bản với một niềm mong nhớ. Chúng tôi nhớ mùa hè, nhớ chú bán kem, dù mùa đông trời lạnh mà chúng tôi vẫn thèm kem.
Những tờ tiền mà bố mẹ cho vẫn cứ để dành dưới gối, rồi nó cứ dần nhiều lên nỗi mong nhớ trời sẽ ấm lên cũng dần chất chứa. Mỗi năm tôi chỉ được đi chợ một hoặc hai lần, đó là vào những dịp chợ phiên. Ngày mà tôi và chúng bạn cùng trang lứa mong nhớ nhất là ngày Quốc khánh, mà chúng tôi hay còn gọi là Tết độc lập.
Đó gần như là ngày duy nhất trong năm chúng tôi được cho tiền và được đi chơi chợ. Vào dịp này ở chợ có rất nhiều món đồ cực kỳ hấp dẫn, nhưng bọn trẻ con chúng tôi mỗi lần xuống chợ vẫn cứ vây lấy những thùng kem mút.
Những vị kem thơm dịu và tươi mát chảy vào trong cổ họng như đang làm tan chảy nỗi niềm mong nhớ của tuổi thơ. Cảm giác ấy khó mà nói lên bằng lời, dù thèm lắm nhưng chưa bao giờ tôi ăn đến mức thỏa thích, tôi chỉ cho mình ăn hai đến ba que là cùng. Hình như tôi muốn giữ lại cảm giác mong nhớ. Để lần sau mình ăn vẫn còn có cảm giác que kem mình đang ăn vẫn tươi ngon như ngày nào.
Quê hương tôi giờ đây không còn nghèo khó như những năm nào nữa, bọn trẻ con bây giờ chắc cũng cũng chẳng bao giờ thèm thuồng những que kem mút như tôi và chúng bạn ngày xưa nữa.
Mỗi lần về nhà tôi không còn thấy chú bán kem ngày xưa đâu nữa rồi, đó là người đã tắm mát tâm hồn tuổi thơ của tôi, trong tim tôi vẫn luôn thầm cảm ơn chú.
Các cô giáo tôi ngày xưa đều đã về dưới xuôi cả, chẳng biết các cô có bao giờ thèm kem mút như tôi vẫn hay thèm thuồng khi còn ở nơi đất khách quê người, nơi mà chỉ có những quán kem tươi rực rỡ ánh đèn với những ly kem xinh đẹp. Nơi mà tôi không thể tìm đâu ra được những que kem mút nhỏ bé, màu trắng sữa với một hương vị dịu dàng, tinh khiết và ngọt lành như những ngày xưa!
như thế này à ?
\(35451243\)
bấm chữ M bị quay qua bên phải 90 độ ý
ko phải
như link này nè:https://olm.vn/hoi-dap/detail/83202946694.html
Mỗi người sinh ra đều có gia đình của mình. Đó là nơi là chúng ta cất tiếng khóc chào đời, nơi có cha mẹ, anh chị em luôn đồng hành cùng chúng ta trên mỗi bước đường đời. Gia đình chính là nơi niềm tin và tình yêu thương được đặt trọn vẹn.
Gia đình em có 6 người gồm ba mẹ và 4 chị em em. Em có hai chị và một anh trai. Chị cả em đã ra trường và đi làm. Chị hai của em đang học đại học Ngoại thương năm thứ 2. Anh ba của em học lớp 10. Và em năm nay học lớp 2. Gia đình đông anh chị em rất vui và hạnh phúc. Em là con út nên được ba mẹ và anh chị yêu chiều.Ba em làm kỹ sư điện trong một công ty nên phải đi lên miền núi thường xuyên. Mẹ em làm giáo viên nên đi dạy suốt, nhưng em rất vui vì là học trò của mẹ, được mẹ chỉ bảo rất nhiều.
Mỗi lần mẹ em đi chợ về, anh ba bao giờ cũng phần quà bánh cho em nhiều hơn. Chị cả thì một năm về được có một lần vào dịp Tết. Bởi vậy em rất nhớ và mong chị về thường xuyên. Chị hai thì vài tháng mới về một lần. Ở nhà chơi với em chỉ còn anh ba. Nhưng anh cũng đi học suốt nên em chới với mấy bạn hàng xóm.
Ba em thường xuyên đi công tác xa nhà, cũng ít về thăm nhà. Gia đình bao giờ cũng chỉ có 3 mẹ con quây quần bên mâm cơm. Mỗi lần có ba về là không khí gia đình rộn ràng, vui tươi hơn hẳn. Đặc biệt khi gia đình em có đủ 6 người thì lúc đó mới thực sự hạnh phúc và vui vẻ đến vô cùng. Tiếng cười của gia đình em dường như lan sang cả nhà hàng xóm bên cạnh. Nhưng cả nhà em đều không quan tâm vì ai cũng thấy niềm vui được sum vầy là điều thực sự nên trân trọng.
Mặc dù gia đình em ít khi mới được đông đủ nhưng tình yêu mọi người giành cho nhau vẫn luôn đong đầy và thật hạnh phúc. Ai cũng ý thức được điều này và trân trọng tình cảm này hơn.
~ Bớt spam ~
Mối người chúng ta đều có một gia đình và em cũng vậy. Gia đình em có năm người: ông, bà, bố, mẹ và em. Ông em năm nay đã gần tám mươi tuổi nhưng ông vẫn còn khỏe lắm, ngày ngày ông thường đưa em đến trường, ông chiều em lắm, lúc nào cũng mua đồ chơi, bánh kẹo cho em. Bà em năm nay bảy mươi tám tuổi, tuy tuổi đã cao nhưng bà vẫn ngày ngày đi chợ, đôi mắt bà vẫn còn tinh tường lắm, bà hay đọc sách, đan len,đan những chiếc khăn len cho cả gia đình. Bố em đã ngoài bốn mươi, bố là một người cha nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con cái, bố thường chỉ ra những lỗi mà em làm sai và nhắc nhở em, nhưng thật ra bố rất yêu thương em. Mẹ em là một người phụ nữ đảm đang và xinh đẹp. Mẹ em năm nay ba lăm tuổi, mỗi buổi tối mẹ thường dạy em học bài, ngày ngày mẹ nấu những món ăn ngon cho cả gia đình, chăm sóc cho cả nhà từng li từng tí. Mỗi ngày trải qua ở gia đình em đều rất vui vẻ và ấm áp. Em luôn hạnh phúc vì được sống trong tình yêu thương của ông, bà, cha, mẹ. Em mong cả gia đình em sẽ luôn sống vui vẻ, khỏe mạnh bên nhau. Dù đi đâu xa, gia đình cũng sẽ mãi tồn tại trong trái tim em.
tháo răng giả ra
Trả lời: lấy răng giả ra để đánh