Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Em muốn kể về một người hàng xóm của em, bà Nguyệt, một người phụ nữ ở tuổi 60, luôn chăm sóc cho những người già và bệnh tật trong khu vực của chúng tôi. Bà đã giúp đỡ rất nhiều người bằng cách mua thuốc, cung cấp thức ăn và chăm sóc những người bệnh, đặc biệt là những người không có ai để chăm sóc cho họ. Bà Nguyệt là một tấm gương sáng của lòng nhân ái và tình người. Bà đã dành hết thời gian và sức lực của mình để giúp đỡ những người khác, đặc biệt là những người già, tuy không nhận được bất kỳ khoản tiền nào nhưng bà luôn vui vẻ, tươi cười và hết mình trong công việc của mình. Tấm gương của bà Nguyệt đã giúp em thấu hiểu được ý nghĩa của sự giúp đỡ người khác. Nếu ai đó cứ mãi sống cho riêng mình, thì cuộc sống của họ sẽ không bao giờ đạt đến sự trọn vẹn. Họ sẽ luôn cảm thấy thiếu vắng và hư vô. Tuy nhiên, nếu chúng ta dành thời gian và nỗ lực để giúp đỡ những người khác, chúng ta sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn và xã hội sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Với tấm lòng nhân ái, chúng ta có thể làm được nhiều điều tốt đẹp cho xã hội. Việc giúp đỡ người khác không chỉ là một hành động đơn giản, mà còn là một việc làm có ý nghĩa lớn lao, giúp cho cuộc sống của mọi người trở nên đẹp hơn, yêu thương hơn và hạnh phúc hơn.

Năm lớp Hai, có một chuyện mà đến giờ em vẫn nhớ trong câu chuyện đó em đã đấu tranh với sai lầm của chính mình.
Hôm đó, cô gọi các bạn lên bảng chữa bài tập toán, khi cô gọi bạn Thảo Hương lên chữa bài, em nhìn thấy bạn lúng túng nói gì đó với bạn bên cạnh, lúc bạn lên đến bàn em, bạn nói thầm vào tai em: Phương Anh ơi! Cho tớ mượn vở nhé! Em hơi lưỡng lự rồi đưa cho bạn vở của mình. Các bạn chữa bài xong, cô bảo cả lớp thu vở lúc đó em mới lên nói với cô là Thảo Hương quên vở, cô hỏi: Thế sao lúc này bạn lại có vở và lên chữa bài? Em trả lời là em không biết. Vừa lúc đó, tiếng trống trường từ báo hiệu giờ ra chơi, cô cho các bạn ra chơi, thế là cả lớp ùa ra ngoài như những chú chim non rời tổ, em cũng ra theo. Ra chơi vào, cô trả vở và gọi các bạn đọc điểm, cô gọi đến Thảo Hương thì bạn lí nhí trả lời: Thưa cô, em… em quên vở ạ. Thế là cô cho bạn điểm kém, bạn rất buồn.
Về đến nhà, em kể chuyện của bạn cho mẹ, mẹ bảo em: Con nên đến thú thật với cô thì chắc cô sẽ không nói gì đâu. Tối hôm đó, em trằn trọc không ngủ được. Hôm sau, em đến nói thật với cô là chính em đã cho bạn mượn vở. Chẳng ngờ cô đã không mắng em mà còn khen em trong tiết học sinh hoạt lớp. Hôm đó em rất vui, khi vừa đến gặp mẹ ở nhà em đã tíu tít kể chuyện và em thấy mẹ nói rất đúng.
Câu chuyện đó luôn khắc sâu trong tâm trí em, em rất tự hào vì mình đã làm một việc tốt.
Năm lớp Hai, có một chuyện mà đến giờ em vẫn nhớ trong câu chuyện đó em đã đấu tranh với sai lầm của chính mình.
Hôm đó, cô gọi các bạn lên bảng chữa bài tập toán, khi cô gọi bạn Thảo Hương lên chữa bài, em nhìn thấy bạn lúng túng nói gì đó với bạn bên cạnh, lúc bạn lên đến bàn em, bạn nói thầm vào tai em: Phương Anh ơi! Cho tớ mượn vở nhé! Em hơi lưỡng lự rồi đưa cho bạn vở của mình. Các bạn chữa bài xong, cô bảo cả lớp thu vở lúc đó em mới lên nói với cô là Thảo Hương quên vở, cô hỏi: Thế sao lúc này bạn lại có vở và lên chữa bài? Em trả lời là em không biết. Vừa lúc đó, tiếng trống trường từ báo hiệu giờ ra chơi, cô cho các bạn ra chơi, thế là cả lớp ùa ra ngoài như những chú chim non rời tổ, em cũng ra theo. Ra chơi vào, cô trả vở và gọi các bạn đọc điểm, cô gọi đến Thảo Hương thì bạn lí nhí trả lời: Thưa cô, em… em quên vở ạ. Thế là cô cho bạn điểm kém, bạn rất buồn.
Về đến nhà, em kể chuyện của bạn cho mẹ, mẹ bảo em: Con nên đến thú thật với cô thì chắc cô sẽ không nói gì đâu. Tối hôm đó, em trằn trọc không ngủ được. Hôm sau, em đến nói thật với cô là chính em đã cho bạn mượn vở. Chẳng ngờ cô đã không mắng em mà còn khen em trong tiết học sinh hoạt lớp. Hôm đó em rất vui, khi vừa đến gặp mẹ ở nhà em đã tíu tít kể chuyện và em thấy mẹ nói rất đúng.
Câu chuyện đó luôn khắc sâu trong tâm trí em, em rất tự hào vì mình đã làm một việc tốt.(Hết)
Câu nghép là gì hả cậu ?
câu ghép là câu có 2 vế. Ví dụ như : Mưa càng to, gió càng thổi mạnh.
CN1 VN1 CN2 VN2
Bạn ơi, câu ghép đã đc học từ tuần 19 lớp 5 rồi mà.

Khẩu trang là một trong những vật dụng nhỏ để ta có thể phòng chống dịch covid hiện nay. Sát khuẩn cũng là vật dụng để ta xịt nó mỗi khi ta đi ra ngoài.

During the Covid 19 epidemic, being aware of epidemic prevention is a commendable good job. As long as you pay attention, be conscious, wear a mask in public, do not gather, you are already doing good deeds during the epidemic period.
Dịch:
Trong thời kỳ dịch Covid 19 thì có ý thức phòng dịch đã là 1 việc làm tốt rất đáng khen. Chỉ cần bạn chú ý, có ý thức, đeo khẩu trang ở nơi công cộng, không tụ tập, đã là làm những việc tốt trong thời kì dịch bệnh rồi.
-đeo khẩu trang khi ra đường
-rửa tay từ đường vào nhà
-ko tập chung chỗ đông người
-thực hiện biện pháp 5k
Thế Thôi

Chủ nhật tuần này, khu phố của tôi đã phát động phong trào “Môi trường xanh”. Từ mấy hôm trước, bác tổ trưởng tổ dân phố đã đến từng nhà để vận động mọi người cùng tham gia. Công việc của bố mẹ khá bận rộn, chỉ có cuối tuần được nghỉ ngơi. Vì vậy tôi và chị Hoài đã xung phong tham gia thay bố mẹ.

THAM KHẢO
Tuần trước, trong giờ sinh hoạt lớp, cô em đã kể cho bọn em nghe rất nhiều những câu chuyện về những vị anh hùng và những danh nhân của nước ta. Nhưng trong số đó, em thích nhất là câu chuyện về Hai Bà Trưng.
Trưng Trắc là con gái Lạc tướng Mê Linh, nay thuộc tỉnh Phúc Yên. Khi bà cùng em là Trưng Nhị phất cờ khởi nghĩa thì các Lạc tướng và dân chúng hưởng ứng rất đông. Chẳng bao lâu, quân Hai Bà Trưng tràn đi khắp nơi, chiếm được 65 thành trì. Tô Định chống cự không lại trốn chạy về Tàu. Hai Bà lên ngôi vua, đóng đô ở Mê Linh (năm 40 sau tây lịch). Dân chúng vui mừng độc lập.
Trưng Nữ Vương trị vì được hơn một năm thì nhà Đông Hán sai danh tướng là Mã Viện đem binh sang đánh. Quân của Mã Viện là quân thiện chiến, quân ta thì mới nhóm lên, nhưng nhờ sự dũng cảm, quân ta thắng được mấy trận đầu. Quân giặc phải rút về đóng ở vùng Lãng Bạc. Sau đó, Mã Viện được thêm viện binh, dùng mưu lừa quân ta kéo lên mạn thượng du rồi đánh úp. Hai Bà thua trận nên rút quân về giữ Mê Linh.
Mùa thu năm 43, Mã Viện đem binh vây đánh thành Mê Linh. Quân ít, thế cùng. Hai Bà phải bỏ chạy. Mã Viện xua quân đuổi theo. Hai Bà nhảy xuống sông Hát (chỗ sông Đáy đổ ra sông Hồng Hà) trầm mình để khỏi sa vào tay giặc.
Hai Bà Trưng làm vua không được bao lâu nhưng là hai vị anh thư cứu quốc đầu tiên của nước ta nên được hậu thế sùng bái đời đời.
Hiện nay, ở làng Hát Môn, thuộc huyện Phúc Thọ, tỉnh Sơn Tây và làng Đồng Nhân, gần Hà Nội, có đền thờ Hai Bà, hàng năm, đến ngày mồng sáu tháng hai âm lịch là ngày hội để nhớ ơn hai vị nữ tướng.

1. Câu chuyện tình hữu nghị:
Em đã chứng kiến một nhóm sinh viên quốc tế tham gia chương trình tình nguyện ở quê em. Họ cùng nhau trồng cây, dọn dẹp và giao lưu văn hóa, thể hiện sự đoàn kết và hữu nghị giữa nhân dân Việt Nam và các nước.
2. Nước em biết qua truyền hình:
Em biết về Nhật Bản qua các bộ phim hoạt hình như Naruto, Doraemon. Nhật Bản nổi bật với nền văn hóa đặc sắc, kỷ luật cao và sự phát triển mạnh mẽ trong công nghệ.
Đại dịch COVID-19 là một khoảng thời gian đầy thử thách, nhưng cũng chính là lúc chúng ta chứng kiến vô vàn những nghĩa cử cao đẹp, những hành động tử tế làm ấm lòng người. Trong số đó, tôi vẫn nhớ mãi hình ảnh những "gian hàng 0 đồng" đã mọc lên khắp nơi, một biểu tượng của sự sẻ chia và tình người trong hoạn nạn.
Thời điểm dịch bệnh bùng phát mạnh mẽ, nhiều người lao động mất việc làm, cuộc sống trở nên vô cùng khó khăn. Đó là lúc tôi biết đến gian hàng 0 đồng đầu tiên, nằm khiêm tốn ở một góc phố nhỏ. Không phải là một cửa hàng sang trọng, mà chỉ là một chiếc bàn đơn sơ, vài ba kệ gỗ cũ kỹ, nhưng trên đó chất đầy gạo, mì gói, rau củ, trứng, và cả những chai nước rửa tay, khẩu trang y tế – tất cả đều được đóng gói cẩn thận, sạch sẽ.
Điều đặc biệt là không có người bán hàng. Trên tấm biển nhỏ viết tay nắn nót dòng chữ: "Ai thiếu thì lấy, ai có thì cho." Gian hàng hoạt động dựa trên sự tin tưởng tuyệt đối vào lòng tốt của mỗi người. Người dân có thể đến lấy những thứ mình cần mà không phải trả bất kỳ một đồng nào. Và ngược lại, những người có điều kiện hơn, sau khi mua sắm cho gia đình, lại ghé qua để bổ sung thêm thực phẩm, nhu yếu phẩm vào gian hàng.
Hình ảnh những người lao động nghèo, những cụ già run rẩy chọn lựa từng mớ rau, từng gói mì với ánh mắt biết ơn, xen lẫn niềm xúc động là điều tôi không thể nào quên. Cũng có những cô chú công nhân, sau một ngày dài mệt mỏi, ghé qua để lấy thêm vài cân gạo cho bữa cơm gia đình. Họ không chỉ nhận được thức ăn, mà còn nhận được sự động viên, sự thấu hiểu từ cộng đồng.
Tôi cũng đã tham gia vào việc hỗ trợ gian hàng 0 đồng này. Cùng với vài người bạn, chúng tôi quyên góp tiền mua thêm rau củ, trứng từ các chợ đầu mối, sau đó cùng nhau phân loại, đóng gói cẩn thận. Mỗi lần thấy gian hàng đầy ắp, và rồi lại vơi đi nhanh chóng, lòng tôi lại dâng lên một cảm giác ấm áp, tự hào. Đó không chỉ là việc cho đi vật chất, mà còn là việc gieo trồng niềm hy vọng, củng cố niềm tin vào tình người.
Gian hàng 0 đồng không chỉ đơn thuần là nơi cung cấp lương thực, mà còn là một minh chứng sống động cho tinh thần "lá lành đùm lá rách" của người Việt Nam. Nó nhắc nhở chúng ta rằng, ngay cả trong những thời khắc khó khăn nhất, sự tử tế và lòng nhân ái vẫn luôn hiện hữu, soi sáng và kết nối chúng ta lại với nhau. Việc làm nhỏ bé ấy đã tạo nên một sức mạnh to lớn, giúp nhiều người vượt qua giai đoạn túng thiếu, và để lại trong lòng tôi những kỷ niệm đẹp đẽ về một thời kỳ mà tình người đã thực sự tỏa sáng.
tick cho mình nha
Covid-19 có lẽ là một từ được nhắc đến nhiều nhất trong thời gian qua , nó là nỗi ám ảnh của không chỉ các nước trên thế giới, mà còn là nỗi ám ảnh của mỗi gia đình và từng cá nhân trong xã hội. Xuất hiện từ năm 2019, cho đến nay, dịch Covid vẫn diễn biến phức tạp, khó lường. Tất cả các nước trên thế giới đang chung tay để đẩy lùi, kiểm soát dịch bệnh. Việt Nam được đánh giá là một đất nước có nhiều cách làm hiệu quả để kiểm soát dịch bệnh. Có được những kết quả đó là do sự chỉ đạo đúng đắn, kịp thời, quyết liệt của chính phủ, sự đồng thuận ủng hộ của toàn xã hội, đặc biệt là sự hy sinh thầm lặng, sự vất vả mà không có gì có thể kể hết của những y bác sĩ, những chiến sĩ trên tuyến đầu chống dịch. Tôi tự hào vì trong số những người ấy có mẹ tôi-người bác sĩ quân y.
Tôi còn nhớ như in, đó là vào một buổi chiều tháng 9 năm ngoái. Trời mưa tầm tã. Lúc đó khoảng hơn 4 giờ chiều, tôi thấy mẹ đi làm về. Khác hẳn mọi hôm, nay mẹ tôi rất vội vã. Tôi thấy lạ, nhưng không dám hỏi mẹ điều gì cả. Sau khi nấu ăn, mẹ lên phòng lấy chiếc ba lô, nhanh chóng sắp xếp quân tư trang cá nhân và đồ dùng sinh hoạt. Tôi cảm nhận như mẹ sắp có chuyến đi đâu dài ngày.
Sau khi sắp xong quần áo, cũng là lúc bố tôi về, rồi mẹ nói với bố tôi về việc phải vào đơn vị thực hiện nhiệm vụ đón công dân từ nước ngoài về cách ly, thời gian đi cũng chưa biết bao giờ về. Rồi mẹ dặn dò chị em chúng tôi ở nhà phải chăm học, nghe lời bố, ăn uống đầy đủ... Lúc ấy chị em chúng tôi cũng buồn lắm, vì từ ngày lớn lên đến giờ tôi chưa phải xa mẹ lấy 01 ngày.
Mẹ ôm hôn chúng tôi vào lòng rồi mẹ vào đơn vị, nhìn mẹ đội mưa đi trong buổi chiều tối tôi rất thương mẹ. Lúc ấy tôi ước, giá như không có dịch bệnh thì mẹ tôi và những người đồng đội không phải vất vả như thế.
Là một học sinh của Trường Trung học cơ sở Sơn Tây, tôi luôn tự hào vì được sinh ra trong một gia đình mà cả bố và mẹ tôi đều là bộ đội. Bố tôi là sĩ quan chính trị, còn mẹ tôi là bác sĩ quân y. Bố và mẹ tôi cùng công tác tại Trường Sĩ quan Lục quân 1. từ khi dịch Covid-19 hoành hành, những bác sĩ quân y như mẹ, và cả những chú bộ đội đều phải căng mình để tham gia chống dịch, họ quên ăn, quên ngủ để ngăn sự phát triển của dịch bệnh. Lúc ấy tôi cũng chưa hiểu nhiều lắm. Nhưng kể từ ngày mẹ tôi đi, tôi mới hiểu được sự vất vả của mẹ cũng như những người đồng đội trên tuyến đầu chống dịch. Mỗi tối, khi rảnh, mẹ đều gọi điện về hỏi thăm bố con tôi, nhìn mẹ trong bộ đồ bảo hộ, với lớp khẩu trang đến ngột ngạt và kín mít thì tôi hiểu sự vất vả và nguy hiểm đến mức nào, nhưng ánh mắt của mẹ vẫn sáng ngời và vững vàng niềm tin. Qua câu chuyện mẹ tôi kể, có rất nhiều đồng đội của mẹ vì quá sức mà ngất lên ngất xuống, vì chạy đua với việc chống dịch mà quên ăn quên ngủ.
Hằng ngày bố con chúng tôi quen có bàn tay chăm sóc của mẹ. Tôi nhớ những món ăn ngon do mẹ nấu, nhớ sự ân cần của mẹ chỉ bảo tôi học bài mỗi tối, nhớ tiếng mẹ mỗi sáng gọi chúng tôi dậy để chuẩn bị cho một ngày mới... nhưng nay mẹ đi làm nhiệm vụ, những công việc nhà lại do bàn tay của bố tôi quán xuyến tất cả. Thương bố, tôi lại nhớ mẹ nhiều hơn.
Sau 1 tháng mẹ tôi vẫn chưa được về. Mỗi ngày tôi đều hỏi bố và theo dõi ti vi xem dịch bệnh đã giảm chưa, nhưng khi thấy tình hình vẫn phức tạp và bao đơn vị phải làm trại ngủ ngoài rừng để nhường chỗ cho bệnh nhân cách ly, bao chiến sĩ phải cắm chốt nơi giáp biên...tôi cũng lại thấy thương mẹ nhiều hơn, thấu hiểu và tự hào nhiều hơn. Cũng có lúc tôi hỏi mẹ: sao mẹ không xin về với chị em con, mẹ tôi cười và bảo: ai cũng chọn việc nhẹ nhàng thì gian khổ biết phần ai? tôi lại thấy việc làm của mẹ và những đồng đội thật ý nghĩa và cao cả.
Hai tháng trôi qua cũng là lúc mẹ tôi được về. Ngày mẹ về chúng tôi như vỡ òa trong hạnh phúc, những nhọc nhằn và vất vả của mẹ như chợt tan biến khi mẹ ôm hai chị em chúng tôi vào lòng. Những giọt nước mắt của mẹ đã rơi trên gò má. Mẹ khóc vì nhiệm vụ đơn vị giao đã hoàn thành, mẹ khóc vì được về bên chúng tôi yên bình, mẹ khóc vì thương những người đồng đội của mẹ ở nhiều nơi còn đang oằn mình vất vả chống dịch. Mẹ khóc chúng tôi cũng khóc theo, đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc. Nhưng tôi hiểu nếu còn dịch bệnh phức tạp thì việc mẹ tôi lại đi, những đồng đội của mẹ tôi còn nhiều vất vả, đó cũng là lẽ thường tình.
Kính thưa thầy cô, thưa các bạn!
Đây có lẽ là kỉ niệm tôi nhớ nhất và tự hào nhất về mẹ của tôi kể từ khi tôi lớn lên. Tôi luôn mong rằng, cả xã hội chung tay, dịch Covid-19 sẽ sớm được đẩy lùi, để mỗi gia đình được hạnh phúc bên nhau, để chúng ta-những học sinh lại được tung tăng cắp sách đến trường, để lại được nghe những bài cô giáo giảng, để lớn lên mỗi chúng ta luôn biết cảm ơn, trân trọng những chiến sĩ trên tuyến đầu chống dịch hôm nay đã hy sinh cho cuộc sống thanh bình của ngày mai.