Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Câu 1:
Từ để nguyên là: → sắt
Câu 2:
Từ để nguyên là: → vàng
Câu 3:
Điền từ: → rộng
(Hẹp nhà rộng bụng)
Câu 4:
Từ để nguyên là: → tấn
Câu 5:
Điền từ: → nắng
(Chuồn chuồn bay cao, mưa nắng lại tạnh)
Câu 6:
Từ không dấu là: → bong
Câu 7:
Từ để nguyên là: → sao
Câu 8:
Điền từ: → một
(Có một câu chuyện…)
Câu 9:
Điền từ: → yêu
(Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy)
Câu 10:
Từ có dấu huyền là: → mày

Dĩ nhiên rồi bro! Đây là bài văn kể chuyện – nhập vai nhân vật trong truyện Tấm Cám, và tớ sẽ nhập vai Cám – người thường bị xem là phản diện, nhưng lần này sẽ kể từ góc nhìn của Cám, để câu chuyện có chiều sâu hơn nhé.
💬 Tôi là Cám – người mang tiếng ác
Tôi là Cám. Từ nhỏ, tôi đã sống trong cảnh thiếu thốn tình cảm, dù có mẹ bên cạnh, nhưng mẹ tôi luôn lo tính toán, đấu đá với đời. Tôi không hiểu sao mẹ lúc nào cũng ghen tức với Tấm – đứa con riêng của cha dượng, và bắt tôi phải hơn nó mọi mặt.
Tôi biết mình không hiền như Tấm. Tấm ngoan, dịu dàng, cái gì cũng giỏi, ai cũng thương. Còn tôi – vụng về, ham chơi, lại bị mẹ bao bọc thái quá nên chẳng ai yêu quý. Nhưng... tôi có lỗi không, hay chỉ vì tôi là con của người mẹ ấy?
Hôm đó, mẹ sai tôi cùng Tấm đi bắt tép. Tôi biết mình không thể bắt giỏi như Tấm, nên khi mẹ xúi lấy giỏ tép của chị, tôi đã làm theo. Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều, chỉ mong được mẹ khen. Chỉ sau này tôi mới hiểu, mình đã cướp đi công sức của người khác. Đó là lần đầu tôi thấy ánh mắt buồn của Tấm – mà sau này, tôi không bao giờ quên được.
Rồi bao chuyện xảy ra: chị Tấm được vua chọn làm hoàng hậu, tôi thấy lòng mình dậy sóng. Không phải vì ghen, mà là vì tôi thấy chị đã đi xa quá rồi – cao sang quá, khiến tôi như cái bóng mờ nhạt. Mẹ tôi thì không chịu thua, bà lập kế giết Tấm, bắt tôi thế chỗ vào cung.
Tôi đã sống trong cung một thời gian, khoác áo gấm lụa, ăn sơn hào hải vị… nhưng đêm đêm, tôi không ngủ được. Những chim vàng anh, cây xoan đào, khung cửi… như có hồn, như lời thì thầm trách móc. Tôi thấy sợ… không phải sợ Tấm, mà sợ chính mình – con người đã im lặng để mặc sai trái.
Và rồi, Tấm trở về – rực rỡ, đàng hoàng. Chị không còn là cô gái yếu đuối ngày xưa nữa. Tôi đứng đó, trong lòng đầy hối hận và lo sợ. Tôi biết, cái giá của việc cướp đi hạnh phúc của người khác, sớm muộn gì cũng phải trả.
📌 Kết bài:
Giờ đây, nếu được làm lại, tôi muốn sống khác. Không ganh đua, không mưu mô, không nghe lời mẹ mà hại người. Nhưng quá khứ là thứ không thể xoá, tôi chỉ mong – ai đó hiểu rằng, đôi khi người ta trở nên xấu không phải vì họ muốn vậy, mà vì họ chưa từng được dạy điều tốt.
Nếu bro cần nhập vai Tấm, dì ghẻ, hay nhà vua, mình cũng có thể viết luôn nhé.

Bạn muốn xin link gì vậy nhỉ? Nếu bạn muốn xin link lớp học đổi tên thì bạn có thể nhắn tin riêng cho cô Hoài nha.

a. Tìm các từ đồng nghĩa trong đoạn văn trên:
-lá bàng ↔ tán bàng (cùng chỉ bộ phận của cây bàng, lá – tán).
-màu xanh non ↔ màu xanh rờn (cùng nghĩa là xanh tươi).
-li ti ↔ nhỏ (cùng chỉ sự nhỏ bé, tuy “li ti” mang sắc thái gợi hình hơn).
b. Tìm 2 từ trái nghĩa với từ "khẳng khiu" và 2 từ đồng nghĩa với từ "chăm chỉ":
-Trái nghĩa với khẳng khiu: xum xuê, sum sê / tươi tốt.
-Đồng nghĩa với chăm chỉ: cần cù, siêng năng.
c. Đặt câu với từ "cây" (đồng âm với từ "cây" trong ngoặc kép trong đoạn văn trên):
-Em trồng một cây cam trước sân nhà.
-Trong lớp, bạn Lan là một cây văn nghệ xuất sắc.
d. Đoạn văn trên tả cảnh gì? Tác giả đã miêu tả theo trình tự nào?
-Đoạn văn tả sự thay đổi màu sắc và dáng vẻ của cây bàng từ mùa đông sang mùa xuân rồi đến mùa hè.
-Trình tự miêu tả: theo thời gian (từ cuối đông → sang xuân → đến hè).
e. Tác giả đã sử dụng biện pháp nghệ thuật nào?
-Nhân hóa: lá bàng “báo tin”, tán bàng “chăm chỉ che mát”.
-So sánh: lá bàng giống như những tấm thiếp màu đỏ.
-Liên tưởng, tưởng tượng: màu xanh bay lên trời rồi thành hạt mưa xuân trở lại.
học tốt! tick cho mik nữa với!!!

Bác gà trống đứng trên mái nhà, vươn cao chiếc cổ dài và kiêu hãnh như một vị vua. Bộ lông đỏ rực của bác lấp lánh dưới ánh nắng, khiến bác trở nên nổi bật giữa bầu trời xanh. Mỗi sáng, bác cất tiếng gáy vang, gọi mặt trời dậy, như một nhạc trưởng chỉ huy bản giao hưởng của buổi bình minh. Bác đi lại trên sân, bước chân mạnh mẽ và tự tin, như thể đang kiểm tra lãnh thổ của mình. Với ánh mắt tinh anh, bác gà trống luôn sẵn sàng bảo vệ đàn gà, thể hiện tình yêu thương và trách nhiệm của một người cha.
Tham khảo

Câu văn: "Tàu anh tàu em qua núi" sử dụng biện pháp tu từ ẩn dụ và điệp ngữ.
1. Điệp ngữ:
- Cụm từ "Tàu anh tàu em" được lặp lại từ "tàu" → đây là biện pháp điệp ngữ để nhấn mạnh sự gắn bó, đồng hành giữa “anh” và “em”.
2. Ẩn dụ:
- "Tàu anh tàu em" không chỉ nói đến hai con tàu cụ thể, mà còn là hình ảnh ẩn dụ cho những con người, những tấm lòng cùng chung lý tưởng, cùng vượt qua gian khó.
- Hình ảnh "qua núi" cũng có thể được hiểu ẩn dụ cho việc vượt qua thử thách, gian khổ trong cuộc sống hoặc trong cuộc kháng chiến.
👉 Tóm lại:
Câu trên sử dụng điệp ngữ và ẩn dụ làm biện pháp tu từ chính.

Đây là một đoạn văn 7-10 câu nêu tình cảm, cảm xúc đối với nhân vật Bà cụ trong câu truyện "Nàng tiên Ốc":
Bà cụ trong câu truyện "Nàng tiên Ốc" là một nhân vật đáng kính và đầy tình thương. Mặc dù tuổi cao sức yếu, bà vẫn luôn tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết, sẵn sàng giúp đỡ những người xung quanh. Bà là hiện thân của lòng nhân ái, sự hy sinh và sự quan tâm chăm sóc vô điều kiện.
Khi gặp gỡ nàng tiên Ốc, bà đã nhanh chóng nhận ra sự đặc biệt của cô và không ngần ngại mời cô về nhà, chăm sóc và bảo vệ cô như một người thân. Tình cảm chân thành và sự tin tưởng mà bà dành cho nàng tiên Ốc khiến người đọc không khỏi cảm động.
Bà cụ là biểu tượng của sự ấm áp, tình thương và sự bao dung. Mặc dù cuộc sống của bà không được sung túc, nhưng bà vẫn luôn tìm cách giúp đỡ người khác, chia sẻ những gì mình có. Điều này cho thấy bà là một người có trái tim rộng mở và luôn sẵn sàng làm điều tốt đẹp.
Qua hình ảnh của bà cụ, người đọc không chỉ cảm nhận được vẻ đẹp của tâm hồn mà còn thấy được sự cao quý và đáng kính của người phụ nữ lớn tuổi. Bà là một tấm gương sáng cho những phẩm chất cao đẹp mà mỗi chúng ta nên học tập và noi theo.
Tham khảo
Chúc bạn may mắn!
Trong văn học, có một thể loại truyện thường mang yếu tố huyền bí, huyền ảo rất giống với các tác phẩm hội họa, đó là truyện huyền thoại hoặc truyện fantasy (truyện giả tưởng).
Cả hai thể loại này đều giống hội họa ở điểm là chúng tạo ra những thế giới với những yếu tố siêu nhiên, huyền bí, thậm chí là những không gian mơ hồ, đầy ấn tượng.
mình nghĩ là truyện ngắn hiện đại ạ