Ngày nảy ngày nay, ở 1 vương quốc xa xôi (có lẽ gần công viên phần mềm nào đó), có 2 vợ chồng già sống tại 1 làng ven biển. Người chồng có lẽ là một IT man đã về hưu. Họ sống rất đơn giản, ông lão ngày ngày ra biển đánh cá, bà vợ chỉ quanh quẩn bên chiếc máy tính Pentium II cũ kỹ mà họ đã chắt chiu dành dụm biết bao nhiêu năm trời mới có được. Bà chỉ ao ước giá như mình có được 1 chiếc máy tính khá hơn, miễn sao có thể chạy được Windows XP, HĐH mà bà được biết là hay và thú vị hơn Windows 98 trước giờ bà vẫn xài.
Một hôm, người chồng giong thuyền ra khơi đánh cá. Trong lúc loay hoay với cái lưới, xui rủi làm sao…1 con cá mập lọt vào rồi bị mắc kẹt, không thể nào thoát thân ra.”Vận may đã đến”, ông lão thầm nghĩ. Với con cá này, ông sẽ bán cho nhà hàng hải sản, có tiền, ông sẽ đổi cho bà 1 cái máy vi tính mà bà mong đợi bấy lâu. Bỗng nhiên con cá mập thốt lên:
Ối, ông lão ơi, ông đừng bán tui cho nhà hàng, tội ngiệp tui, tui ko phải là 1 con cá mập bình thường, tui có thể cho ông điều ước mà ông hằng mong đợi.
Ông lão nghĩ tới ước mơ của bà vợ ở nhà, bèn bảo:
- Được, ta sẽ thả ngươi, nhưng ngươi phải cho ta 1 bộ máy tính có thể chạy được Windows XP. Ngươi có làm được ko?
Con cá mập cười phì:
- Hehe, chuyện đó vô cùng đơn giản, ông hãy quay về nhà đi, ông sẽ thấy điều kỳ lạ.
Ông lão giải thoát cho con cá mập, rồi quay thuyền vào bờ. Tuy nhiên, ông cũng chưa tin lắm.
Biển gơn sóng lăn tăn, nắng vàng rực rỡ…
Vừa về đến nhà, ông đã nghe tiếng bà vợ reo lên:
- Ông ơi, tôi vừa trúng giải đặc biệt nhắn tin tổng đài 19001…mấy lung tung đây nè. Giải thưởng là 1 máy tính Pentium IV công nghệ siêu phân luồng đấy.
Thấy vui trong bụng vì sự may mắn của mình, ông lão bèn kể cho bà vợ nghe về câu chuyện con cá mập. Đó là năm 2000. Chỉ vài năm sau, vào 1 buổi tối, bà lão bảo chồng:
- Ông ơi, bi giờ người ta xài con ”đu 2 co” gì đó rồi. Sáng mai ông ra biển bảo con cá mập cho tui cái máy đó nhé. Mà nè, ông nhớ dặn nó phải cài sẵn bản “vít-xì-ta”có bản quyền nhé, thời nay ko xài được phần mềm crack như trước đây đâu.
Hôm sau, ông lão gọi cá mập lên và kể cho nó nghe đòi hỏi của bà vợ yêu quý với vẻ miễn cưỡng, trong lòng có chút áy náy. Con cá mập nhìn ông và bảo:
- Uh, ông về đi, chuyện đó để tui lo, sẽ xong ngay thôi…
Sóng biển cuộn mạnh, bầu trời đầy mây…
Về đến nhà, ông thấy bà vợ ngồi trước chiếc máy tính mới, màn hình LCD mới toanh, vẻ mặt hớn hở. Ông lão tự nhủ: chắc bà ấy ko đòi gì thêm nữa…rồi ông lão lặng lẽ trở lại với công việc của mình.
Nhưng chỉ 1 tuần sau, nghe bên nhà hàng xóm có người bên Mỹ gửi về cái laptop Sony Vaio, bà vợ lại đứng ngồi ko yên, suốt ngày cằn nhằn ông lão
- Thời bi giờ ai mà xài cái máy để bàn thô kệch này nữa. Người ta xài toàn “láp-tốp” hàng hiệu như con “Vai-Ồ” kia kìa. Ông ra mà bảo con cá mập của ông cho tôi 1 cái “láp-tốp”ngay. Đã xin thì fải xin thứ gì đó thiệt cao cấp, thiết đắt tiền.
Lòng buồn rầu vì lòng tham của vợ, ông lão lang thang ra biển. Ông thốt lên:
- Cá mập ơi, giúp tôi với, bà vợ của tôi, bả ko chịu cái máy tính vừa rồi. Bà ấy muốn cái Sony Vaio thật hiện đại cơ, xin cá mập hãy giúp tôi với.
Cá mập hiện lên, tỏ vẻ ko vui
- Được, ông về đi, nhưng hãy nhớ lấy: lòng tham vô hạn sẽ bị trừng phạt.
Nói xong cá mập biến mất, biển nổi sóng dữ dội…
Với cái laptop mới, bà vợ bắt đầu xài Wi-Fi, tối ngày “chat chit”. Một lần, máy tính bị nhiễm virus, bà vợ nổi cáu, đập luôn chiếc laptop. Bà tức giận bảo ông:
- Ông ra mà bảo con cá mập của ông hãy cho tôi cái máy nào thật bền bỉ, sử dụng đơn giản, không bị virus, không bị treo máy và phải tuyệt đối trung thành, nghe theo lệnh tôi. Đi ngay đi, không thì biết tay tôi đấy.
Ông lão lại thất thểu ra biển, nói với cá mập ước muốn of bà vợ. Cá mập tức giận không nói gì, quẫy đuôi lặn mất. Biển nổi sóng, sấm chớp ầm ầm…
Về đến nhà, ông lão không thấy máy tính, cũng chẳng thấy laptop. Chỉ có bà vợ ngồi buồn xo bên cạnh chiếc máy tính bỏ túi Casio…loại 8 số đời đầu!!!
Tôi là Tấm. Từ nhỏ, tôi đã sống trong cảnh côi cút, mẹ mất sớm, cha đi thêm bước nữa. Nhưng rồi cha cũng qua đời, để tôi một mình chịu đựng sự cay nghiệt của dì ghẻ và đứa em cùng cha khác mẹ – Cám. Ngày nào cũng vậy, tôi phải làm lụng quần quật từ sáng sớm đến tối mịt: nào quét nhà, nào xay lúa, nào chăn trâu... Còn Cám thì suốt ngày chỉ biết ăn chơi, được mẹ nuông chiều hết mực.
Một hôm, mẹ con Cám bảo tôi và Cám ra đồng xúc tép, ai bắt được nhiều hơn thì sẽ được thưởng một cái yếm đỏ. Tôi mừng lắm, cố gắng chăm chỉ làm việc, từng chút một xúc đầy giỏ. Nhưng Cám thì khác, nó chỉ mải rong chơi, chẳng chịu bắt con nào. Đến khi thấy giỏ tôi đầy cá, nó lại bày trò xảo quyệt.
Cám cười ngọt ngào rồi chạy đến bên tôi, nói:
Chị Tấm ơi, chị có muốn đẹp không?
Tôi ngạc nhiên nhìn nó:
Sao em lại hỏi thế?
Muốn đẹp thì phải xuống sông tắm đi! Nước trong lắm, tắm xong da chị sẽ trắng hồng cho mà xem!
Nghe lời Cám, tôi thật thà bước xuống dòng nước mát lạnh, để mặc con sóng vỗ về làn da rám nắng của mình. Nhưng khi quay lên, tôi chết lặng. Giỏ cá của tôi trống trơn! Cám đã ôm hết cá chạy mất. Tôi chỉ biết đứng đó, nước mắt lăn dài, tủi thân vô cùng.
Tôi ngồi bệt xuống bờ sông, òa khóc nức nở. Giữa lúc tuyệt vọng, bỗng có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
Tấm ơi, con đừng khóc nữa!
Tôi giật mình nhìn quanh, thấy một bà cụ già tóc bạc phơ, ánh mắt hiền từ đang nhìn tôi. Tôi vội vàng kể lại sự tình. Bà cụ mỉm cười rồi chỉ tay xuống giỏ:
Con thử xem lại giỏ cá đi!
Tôi cúi xuống, bất ngờ khi thấy một con cá bống nhỏ vẫn còn ở đó. Bà cụ bảo tôi đem về nuôi trong giếng, ngày ngày mang cơm cho bống ăn. Tôi làm theo lời bà, mỗi lần gọi:
"Bống bống, bang bang, lên ăn cơm vàng, cơm bạc nhà ta, chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người."
Thì từ dưới giếng, con bống lại bơi lên, vẫy đuôi vui mừng. Tôi quý nó lắm, coi nó như người bạn thân thiết duy nhất của mình. Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được bao lâu…Dì ghẻ phát hiện ra chuyện tôi nuôi cá bống. Một ngày nọ, mụ giả vờ bảo tôi đi chăn trâu thật xa, dặn không được về sớm. Tôi vâng lời mà không biết đó là một cái bẫy. Khi trở về, tôi gọi mãi nhưng chẳng thấy bống đâu. Nhìn xuống giếng, chỉ thấy nước đục ngầu, lòng tôi chợt dâng lên một nỗi bất an.
Dì ghẻ đứng trong bếp, nhếch mép cười lạnh lùng:
Hôm nay nhà có món canh ngon lắm đấy, ăn thử đi con!
Tôi run rẩy nhìn bát canh trên mâm, lòng đau như cắt. Tôi hiểu rồi… bống của tôi đã bị giết mất rồi