
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


CN là có 1 chú rùa đang chạy bộ
VN là để rèn luyện sức khỏe....chế nhạo chú rùa
Hoặc
CN là thoáng một cái......quyết định dừng lại
VN là để nghỉ ngơi ......chìm vào giấc ngủ
hay
CN là thỏ mới tỉnh dậy và thấy rùa
VN là đã chạy về đích

“Con người càng tiên tiến hiện đại thì lại càng cô đơn” - một nhận định ngắn gọn nhưng chứa đựng một nghịch lý sâu sắc về hành trình phát triển của nhân loại. Đó là tiếng thở dài của linh hồn con người giữa một thế giới ngày càng được kết nối bằng công nghệ nhưng lại dường như đánh mất đi những kết nối tinh thần chân thật nhất. Liệu rằng sự tiến bộ có phải là nguyên nhân dẫn đến sự cô đơn, hay nó chỉ là một hệ quả tất yếu trong quá trình con người vươn tới những đỉnh cao mới?
Trước hết, cần phải khẳng định rằng, sự tiên tiến và hiện đại hóa đã mang lại cho con người một cuộc sống vật chất đầy đủ chưa từng có. Từ những tiện nghi trong sinh hoạt, những phương tiện di chuyển tốc độ cao, cho đến mạng lưới internet toàn cầu - tất cả đều được tạo ra để phục vụ và kết nối con người. Chúng ta có thể trò chuyện với một người bạn ở cách nửa vòng trái đất chỉ bằng một cú chạm màn hình, hay cập nhật tin tức của cả thế giới trong nháy mắt. Thế nhưng, nghịch lý thay, chính trong thời đại kết nối ấy, sự cô đơn lại trở thành một “căn bệnh” phổ biến của xã hội hiện đại.
Sự cô đơn ấy, trước hết, bắt nguồn từ nhịp sống hối hả và sự thống trị của các mối quan hệ ảo. Con người bị cuốn vào vòng xoáy của công việc, của những mục tiêu cá nhân và những lo toan cơm áo gạo tiền. Họ có quá ít thời gian để dừng lại, lắng nghe và thấu hiểu những người xung quanh. Các mối quan hệ thân tình, sâu sắc dần được thay thế bằng những tương tác nhanh, gọn, tiện lợi trên mạng xã hội. Chúng ta có hàng trăm, thậm chí hàng nghìn “bạn bè” ảo, nhưng lại khó lòng tìm được một người có thể sẻ chia những nỗi niềm sâu kín nhất giữa đêm khuya. Sự hiện diện của những “like”, “comment” tạo ra một ảo giác về sự kết nối, nhưng thực chất, nó chỉ là một thứ hào nhoáng bề ngoài, che giấu đi một tâm hồn đang khao khát được lắng nghe và thấu hiểu một cách chân thành.
Hơn thế, sự tiên tiến cũng khiến con người trở nên cá nhân hóa hơn bao giờ hết. Xã hội hiện đại tôn vinh chủ nghĩa cá nhân, khuyến khích mỗi người trở nên độc lập và tự chủ. Điều đó là tích cực, nhưng nó cũng vô tình khoét sâu thêm hố ngăn cách giữa người với người. Mỗi cá nhân trở thành một “ốc đảo” biệt lập, với những suy nghĩ, lo âu và áp lực riêng mà họ cho rằng chỉ mình mình phải gánh chịu. Họ ngại chia sẻ, ngại bộc lộ điểm yếu vì sợ bị đánh giá, sợ làm phiền người khác. Sự cô đơn trong xã hội hiện đại không phải là không có người bên cạnh, mà là đứng giữa một đám đông nhưng không thể nào tìm được sự đồng điệu, là có cả một thế giới trong lòng bàn tay nhưng không biết gửi gắm nỗi lòng vào đâu.
Tuy nhiên, nếu chỉ nhìn nhận một chiều, chúng ta sẽ rơi vào sự bi quan. Bản thân sự tiên tiến không phải là nguyên nhân trực tiếp gây ra cô đơn. Nó là một công cụ, và cách chúng ta sử dụng công cụ ấy mới quyết định chúng ta cô đơn hay hạnh phúc. Chính sự lệ thuộc thái quá vào công nghệ, sự đánh đổi các giá trị tinh thần để đổi lấy lợi ích vật chất mới là cội rễ của vấn đề. Sự tiên tiến đáng lẽ phải giải phóng con người khỏi những lao động chân tay nặng nhọc để họ có nhiều thời gian hơn cho đời sống tinh thần, cho gia đình và bạn bè. Nhưng thay vào đó, nhiều người lại để mình bị cuốn vào những mục tiêu không điểm dừng, những cuộc chạy đua không hồi kết.
Vậy đâu là lối thoát? Có lẽ, chìa khóa nằm ở chính nhận thức và sự lựa chọn của mỗi chúng ta. Sự tiên tiến là không thể đảo ngược, và chúng ta không nên từ chối nó. Thay vào đó, hãy học cách làm chủ công nghệ, sử dụng nó như một phương tiện để củng cố, chứ không phải thay thế, những mối quan hệ thực. Hãy dành thời gian chất lượng cho những người thân yêu, học cách lắng nghe và chia sẻ một cách chân thành. Hãy can đảm bước ra khỏi vỏ bọc của chính mình, tham gia vào các cộng đồng có cùng sở thích và đam mê. Quan trọng hơn, hãy học cách sống chậm lại, lắng nghe tiếng nói nội tâm và tìm thấy sự bình yên trong chính mình. Bởi lẽ, khi ta hòa hợp được với bản thân, thì dù thế giới bên ngoài có ồn ào, xô bồ đến đâu, ta vẫn có thể tìm thấy một chốn bình yên để không cảm thấy cô đơn.
Tóm lại, câu nói “Con người càng tiên tiến hiện đại thì lại càng cô đơn” là một lời cảnh tỉnh sâu sắc. Nó phơi bày một nghịch lý của thời đại: càng kết nối ảo, càng đánh mất kết nối thật. Sự tiến bộ về mặt vật chất và công nghệ dường như đang vượt xa sự phát triển của đời sống tình cảm và tinh thần. Nhưng cuối cùng, hạnh phúc và sự kết nối đích thực không nằm ở những cỗ máy hay thuật toán, mà nằm ở trái tim biết yêu thương và sẻ chia. Hãy để sự tiên tiến là đôi cánh nâng đỡ chúng ta bay cao, chứ đừng để nó trở thành những bức tường vô hình khiến chúng ta xa cách và cô đơn.

Gợi ý :
MB : giới thiệu nhân vật và đặc điểm nhân vật
Thỏ : nhanh nhẹn nhưng lại kiêu căng tự cao tự đại
TB : Lần lượt chỉ ra làm sáng tỏ từng đặc điểm nhân vật và lấy d/c trong văn bản để chứng minh
-Thỏ sinh ra đã có lợi thế hơn 1 số loài vật khác trong đó có rùa . Tuy nhỏ bé nhưng thỏ lại chạy rất nhanh và có thể luần lách đc khắp nơi
D/C:.......(trong văn bản)
-Thỏ có nhược điểm kiêu căng tự cao tự đại . Thỏ thích sinh sự ưa chế giễu ngườ khác
D/C:.......(trong văn bản)
-Thỏ là người vô cùng chủ quan
D/C:.......(trong văn bản)
=> Kết quả thỏ đã bị thua cuộc thất bại 1 cách nhục nhã
Kquát : Hình ảnh thỏ tượng trưng cho kiểu người nào trong xã hội? ở họ có đặc điểm gì như thế nào?Rút ra bài học gì cho bản thân

Câu chuyện rùa và thỏ để lại nhiều suy nghĩ trong lòng bạn đọc. Đọc câu chuyện, ta thêm hiểu về sự chủ quan và nỗ lực trong cuộc sống. Nếu chúng ta chủ quan, chúng ta sẽ dễ rơi vào cảnh thất bại như thỏ. Việc coi thường người khác chỉ khiến ta thụt lùi. Bởi, bất kì ai cũng có thể cố gắng và đạt kết quả tốt. Chúng ta phải luôn ý thức về việc rèn luyện mình, thay đổi bản thân mỗi ngày để trở nên tốt hơn.

*Bố cục: 3 phần
Phần 1: từ đầu đến " chiến thắng"
ND:Kể lại việc Rùa và Thỏ chạy thi và Rùa đã dành chiến thắng.
Phần 2:tiếp đến" đường đua"
ND:Vì Thỏ không thể đi qua sông nên Rùa lại dành thắng lợi.
Phần 3:Còn lại
ND:Rùa và Thỏ đã trở thành đôi bạn thân và họ nghĩ ra cách làm cho cả hai người có thể thắng nhanh hơn lúc trước.
*Tính mạch lạc:
Đoạn văn đã đảm bảo tính mạch lạc rồi vì:
+ Các phần, các đoạn,các câu trong văn bản đều nói về hai nhân vật chính là Rùa và Thỏ, nó biểu hiện một chủ đề chung xuyên suốt.
+ Các phần, các đoạn,các câu trong văn bản được tiếp thao một trình tự rõ ràng hợp lí, trước sau hô ứng nhau, làm cho chủ đề liền mạch và gợi được nhiều hứng thú cho người đọc, người nghe.

Em tham khảo nhé !!
Nói chuyện riêng trong lớp còn tạo ra thói quen xấu cho bản thân. Các em có biết để tạo ra một thói quen tốt và từ bỏ một thói quen xấu là rất khó, nhưng làm nên một thói quen xấu lại rất dễ. Hơn nữa thói quen nói chuyện riêng trong lớp lại gây ấn tượng không tốt trước bạn bè và thầy cô. Các em thử nghĩ mà xem khi bạn mình đang chăm chú nghe giảng còn mình lại đang thao thao nói chuyện thì bạn ấy sẽ rất khó chịu. Thầy cô đang giảng bài mà phải dừng lại vì một số học sinh nói chuyện riêng thì không chỉ mất thời gian cho bài giảng mà còn gây ức chế, nản lòng và ấn tượng không tốt của thầy cô với mình, với lớp mình.Nói chuyện riêng trong lớp lúc đầu chỉ là dăm ba câu chuyện tầm phào, nhưng dần chuyển sang bàn tán nói “xấu người khác sau lưng”. Các em nghĩ thế nào khi nếu bạn mình vô tình biết được nội dung câu chuyện đó hoặc bạn mình cũng nói về mình như thế?Nói chuyện riêng trong lớp chỉ đem lại kết quả xấu đúng không các em? Nó không chỉ ảnh hưởng đến mình, bạn mình, lớp mình và cả uy tín của nhà trường nữa. Thế mà nhiều em chưa nhận ra, có những em đã nhận ra nhưng vẫn cố tình mắc phải. Có một bạn học sinh nói với rằng: “ Ai nói chuyện riêng trong lớp là thiếu tôn trọng thầy cô, bạn bè và chính bản thân mình”. Cô nghĩ câu nhận xét này của bạn khiến những ai hay nói chuyện riêng trong lớp cần phải suy nghĩ lại.Vậy để loại bỏ hiện tượng nói chuyện riêng trong lớp chúng ta phải làm như thế nào? Đầu tiên mỗi học sinh cần nêu cao tinh thần trách nhiệm của mình về nhiệm vụ học tập của học sinh. Thứ hai chúng ta cần phải rèn luyện từ bỏ thói quen xấu bằng cách chú ý nghe giảng, hăng hái phát biểu xây dựng bài học. Còn nữa tất cả các em cần hỗ trợ thầy cô giảng dạy bộ môn, cô giáo chủ nhiệm, cán bộ lớp và cả bản thân kiên quyết loại trừ hiện tượng nói chuyện riêng trong lớp. Nếu làm được như vậy thì chúng ta sẽ có những giờ học hiệu quả hơn.

Mỗi độ xuân về, toàn dân ta lại háo hức hưởng ứng Tết Trồng Cây — một hoạt động đầy ý nghĩa do Hồ Chí Minh phát động từ năm 1959. Tết Trồng Cây không chỉ là dịp để mọi người góp phần làm cho môi trường sống xanh, sạch, đẹp hơn, mà còn là lời nhắc nhở mỗi chúng ta về trách nhiệm bảo vệ thiên nhiên. Mỗi cây xanh được gieo trồng hôm nay sẽ lớn lên, tỏa bóng mát, chắn gió, giảm bụi, hấp thụ khí CO₂, trả lại bầu không khí trong lành cho mai sau. Không chỉ vậy, hoạt động này còn có giá trị giáo dục sâu sắc, khơi dậy tình yêu thiên nhiên, tinh thần lao động và ý thức cộng đồng trong mỗi người dân, đặc biệt là thế hệ trẻ. Tuy nhiên, để việc trồng cây thực sự hiệu quả, chúng ta cần chọn đúng loại cây phù hợp với thổ nhưỡng, khí hậu; trồng đúng kỹ thuật, đúng mùa vụ và đặc biệt là chăm sóc thường xuyên để cây sinh trưởng tốt. Bảo vệ cây đã trồng, không chặt phá bừa bãi cũng là một phần quan trọng của Tết Trồng Cây. Mỗi người, bằng những hành động nhỏ nhưng thiết thực, sẽ góp phần làm cho đất nước ngày càng xanh hơn, sạch hơn và đáng sống hơn.

Tham Khảo
Mỗi người sống trên đời đều có những kế hoạch, những dự định riêng, và cả những nỗi lo riêng. Nhưng cuộc sống đâu chỉ thể biết đến riêng bản thân, mà cần phải quan tâm đến những người xung quanh. Đó chính là sự “cho” và “nhận” trong cuộc đời này. Cho và nhận là hai khái niệm tưởng chừng như đơn giản nhưng số người có thể cân bằng được nó lại rất ít. Bất cứ ai cũng đã có lần nghe câu nói “cho đi là hạnh phúc” nhưng thực hiện được điều đó không phải là điều dễ dàng. Hạnh phúc mà bạn nhận được khi cho đi chỉ thật sự đến khi bạn không nghĩ ngợi đến lợi ích của chính bản thân mình. “Cho” không có nghĩa là khi chúng ta có đầy đủ về vật chất mới có thể giúp đỡ người khác, mà đôi khi chỉ cần một lời hỏi han, một lời động viên đúng lúc để giúp người khác có thêm sức mạnh, niềm tin và nghị lực sống, bạn sẽ cảm nhận được niềm hạnh phúc tràn ngập từ trong sâu thẳm trái tim mình, hạnh phúc đó đang đến từ chính hành động đẹp đẽ của bạn. Cuộc sống này có nhiều điều bất ngờ nhưng cái quan trọng nhất thực sự tồn tại là tình thương. Sống không chỉ là nhận mà còn phải biết cho đi. Chính lúc ta cho đi nhiều nhất lại là lúc ta được nhận lại nhiều nhất. Mỗi người chúng ta hãy thử cho đi môt cái gì đó, để rồi biến niềm hạnh của người khác thành niềm hạnh phúc của chính mình. Con người không ai hoàn hảo cả, quan trọng là chúng ta biết sống như thế nào cho xứng đáng với bản chất thật sự của mình, để không phải hổ thẹn với lương tâm. Ý nghĩa của cuộc sống nằm ngay trong những giá trị bình thường quanh ta, là tình yêu của mẹ cha, là tình thân của bạn bè, là niềm vui và hạnh phúc khi đối mặt và vượt qua khó khăn, là ước mơ và hy vọng vào ngày mai. Và điều gì nuôi dưỡng tâm hồn ta, xây đắp nên cuộc sống của chúng ta, thì ta cần, nên và phải sống vì chính những điều đó. - sự “cho” và “nhận” lại.
tk
Truyện ngụ ngôn chắc chẳng còn xa lạ với chúng ta nữa và câu chuyện “Rùa và thỏ” của La-Phông-Ten cũng vậy. Câu chuyện không chỉ là để giải trí mà còn là bài học sâu sắc. Bài học ấy được gửi gắm và thể hiện qua hai nhân vật: rùa và thỏ.
Truyện kể rằng, ở rừng sâu kia có con Thỏ huênh hoang, nó cho rằng nó là người chạy nhanh nhất ở đây mà chẳng thèm để ai vào mắt. Thỏ đã chê bai, coi thường Rùa là kẻ chậm chạp, dù có cố gắng cả đời cũng chẳng thể nào nhanh lên được. Nghe vậy, Rùa tức giận và thách Thỏ thi chạy với mình. Kiêu ngạo nắm chắc phần thắng, Thỏ ta nhận lời. Thỏ chạy nhanh nên chỉ một lát đã bỏ lại Rùa ở phía xa. Nhưng Thỏ nghĩ rằng: mình chạy nhanh như thế, Rùa còn lâu mới đuổi kịp chứ đừng nói là thắng. Nên ta làm một giấc đã. Hết đuổi bướm bắt hoa, rồi ngủ một giấc Thỏ đã bỏ quên Rùa. Rùa biết mình chậm chạp nhưng vẫn chẳng bỏ cuộc, vẫn tiếp tục chạy. Do ngủ quên nên khi Thỏ giật mình tỉnh giấc thì Rùa đã về đích từ lúc nào. Dù không cam lòng nhưng thắng bại đã rõ Thỏ đành phải nhận thua.
Thỏ và Rùa là đại diện cho hai loại người trong xã hội.
Thỏ là kẻ có tài nhưng lại huênh hoang, hống hách coi trời bằng vung để rồi phải lãnh một bài học đắt giá. Ỷ vào việc mình được trời phú cho đôi chân nhanh nhạy, hoạt bát Thỏ lên mặt coi thường những người khác, nghĩ rằng mình là nhất. Đến đây, ta bỗng nhớ đến chú Dế Mèn hống hách của Tô Hoài, kẻ cũng từng nghĩ mình “ đứng đầu thiên hạ”. Và ở thực tế những người tự phụ này có rất nhiều. Họ cho rằng mình tài năng, mình xuất sắc mà xem thường sự cố gắng và nỗ lực của người khác. Nhưng họ đâu biết ở ngoài kia giỏi hơn họ có biết bao người, núi này cao ắt có núi khác cao hơn. Và chẳng cần ngọn núi nào cao hơn thì họ cũng đã thua trên con đường thành công rồi. Vì sao ư? Vậy thì hãy đến với nhân vật Rùa. Rùa là đại diện cho những người tuy không xuất chúng nhưng lại kiên trì, luôn nỗ lực và không bao giờ bỏ cuộc. Ông cha ta đã có câu “ cần cù bù thông minh” và Rùa là người như thế. Biết mình chẳng thông minh bằng nhưng luôn nỗ lực, luôn kiên định với mục đích đề ra và luôn học hỏi tiếp thu. Chẳng như Thỏ, ỷ mình có tí tài năng thì kênh kiêu coi thường tự phụ, cho rằng mình đã quá hoàn hảo và chẳng cần phải vội vì chẳng ai đuổi kịp mình. Đó quả là một suy nghĩ ngu ngốc, cũng bởi cái suy nghĩ đó mà Thỏ đã thảm bại dưới tay người mà mình từng cười vào mặt.
Qua hai nhân vật này, tác giả muốn gửi gắm đến độc giả một thông điệp vô cùng sâu sắc: hãy luôn khiêm tốn và luôn rèn luyện trau dồi kiến thức. Đặc biệt là đừng bao giờ tự phụ, tự mãn với những điều mình đã.
Mong rằng từ hai nhân vật trên, chúng ta, đặc biệt là các bạn học sinh sẽ rút ra cho mình bài học ý nghĩa. Hãy luôn học tập không ngừng vì điểm số hôm nay không phải là mãi mãi.