K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

6 tháng 11
1. Đặc điểm của lãnh địa phong kiến
  • Tự cung tự cấp: Lãnh địa phong kiến thường tự sản xuất và tiêu thụ phần lớn các sản phẩm nông nghiệp và thủ công cần thiết cho đời sống. Giao thương với bên ngoài khá hạn chế.
  • Cấu trúc khép kín: Mỗi lãnh địa là một đơn vị kinh tế độc lập và có hệ thống phòng thủ riêng, giúp bảo vệ cư dân khỏi chiến tranh và các cuộc tấn công.
  • Quyền lực tuyệt đối của lãnh chúa: Lãnh chúa nắm toàn bộ quyền lực trong lãnh địa của mình. Họ có quyền quyết định về mọi mặt của đời sống trên lãnh địa, từ sản xuất đến quản lý nhân lực.
  • Khu vực phân chia: Trong lãnh địa, đất đai thường được phân chia thành các khu vực sản xuất khác nhau: một phần cho lãnh chúa sử dụng, phần còn lại cho nông nô canh tác.
2. Mối quan hệ giữa lãnh chúa và nông nô
  • Phụ thuộc và bóc lột: Nông nô là người làm thuê, phụ thuộc vào lãnh chúa và không có quyền tự do như người dân thành thị. Họ phải làm việc trên đất của lãnh chúa và nộp thuế bằng sản phẩm hoặc lao động để được bảo vệ.
  • Nghĩa vụ và bảo vệ: Nông nô phải thực hiện nghĩa vụ lao động không chỉ trên ruộng đất của mình mà còn cả ruộng của lãnh chúa. Đổi lại, lãnh chúa có trách nhiệm bảo vệ nông nô trong lãnh địa, đặc biệt là khi có xung đột hoặc tấn công từ bên ngoài.
  • Sự bất bình đẳng về quyền lợi: Lãnh chúa và nông nô có quyền lợi và địa vị xã hội rất khác biệt. Lãnh chúa có quyền sở hữu và kiểm soát tài sản, trong khi nông nô chỉ được sử dụng đất nhưng không có quyền sở hữu đất đai.