K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

23 tháng 8 2024

a ) BÁC,CHÚ

b ) Dùng từ vốn để chỉ hoạt động tính chất của người để chỉ hoạt động, tính chất của vật. Trò chuyện, xưng hô với vật như với người.

c ) giúp cho e thấy được bác rùa tốt bụng hiểu biết và luôn giúp đỡ người khác

 

23 tháng 8 2024

a ) BÁC,CHÚ

b ) Dùng từ vốn để chỉ hoạt động tính chất của người để chỉ hoạt động, tính chất của vật. Trò chuyện, xưng hô với vật như với người.

c ) giúp cho e thấy được bác rùa tốt bụng hiểu biết và luôn giúp đỡ người khác

13 tháng 8

5 tính từ: rạng rỡ, dễ thương, sống động, nhanh nhẹn, nhẹ nhàng

Đặt câu:

- Hồng Anh lớp em có nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời.

- Hồng Anh lớp em dễ thương như những chú thỏ con.

- Hồng Anh lớp em vẽ được những bức tranh sống động như thật.

- Hồng Anh lớp em nhanh nhẹn như những chú thỏ.

- Hồng Anh lớp em có giọng nói nhẹ nhàng như một phát thanh viên.

11 tháng 8

Tôi làm 1 câu hỏi nay nữa là tôi ngủ

11 tháng 8

Bác gà trống đứng trên mái nhà, vươn cao chiếc cổ dài và kiêu hãnh như một vị vua. Bộ lông đỏ rực của bác lấp lánh dưới ánh nắng, khiến bác trở nên nổi bật giữa bầu trời xanh. Mỗi sáng, bác cất tiếng gáy vang, gọi mặt trời dậy, như một nhạc trưởng chỉ huy bản giao hưởng của buổi bình minh. Bác đi lại trên sân, bước chân mạnh mẽ và tự tin, như thể đang kiểm tra lãnh thổ của mình. Với ánh mắt tinh anh, bác gà trống luôn sẵn sàng bảo vệ đàn gà, thể hiện tình yêu thương và trách nhiệm của một người cha.

Tham khảo

3 giờ trước (7:15)

Dưới đây là hai câu văn có sử dụng các biện pháp tu từ so sánh, nhân hóa và điệp ngữ:

  1. So sánh: "Cô ấy đẹp như hoa nở giữa mùa xuân."
  2. Nhân hóa: "Cơn gió nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc tôi."
  3. Điệp ngữ: "Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút trôi qua, tôi đều nhớ về quê hương."
3 giờ trước (7:20)

tổng cộng là 6 câu ạ


8 tháng 1 2023

tham khảo:

Ai yêu nhì đồng bằng Bác Hồ Chí Minh
Ai yêu Bác Hồ Chí Minh bằng các em nhi đồng.

Đó là tình cảm của Bác dành cho trẻ em Việt Nam và cũng chính là tình cảm của trẻ em Việt Nam dành cho Bác.

“Bác Hồ Chí Minh!” Lời gọi thân thương ấy đã in đậm trong sâu thẳm tâm hồn của mỗi người dân đất Việt. Ai cũng phải thừa nhận rằng: Bác Hồ là lãnh tụ vĩ đại của nhân dân Việt Nam, anh hùng giải phóng dân tộc, danh nhân văn hóa thế giới.

Bác sinh ra trong một gia đình nhà nho yêu nước và lớn lên giữa lúc nước mất, nhà tan, dân tộc Việt Nam đang là thuộc địa của thực dân Pháp. Cảm thương nỗi thống khổ của đồng bào, Người nuôi ý chí “tìm đường cứu nước”, “giải phóng dân tộc”. Rồi hoài bão của Bác đã thực hiện: Ngày 5/6/1911, tại cảng Nhà Rồng, Bác ra đi tìm đường cứu nước. Người hy sinh thời trai trẻ để thực hiện ý chí của mình. Bác ra đi với hai bàn tay trắng, chỉ mang theo tình yêu nước và lòng nhiệt tình cách mạng. Vậy mà Người đã thực hiện được lý tưởng của mình. Bác đi nhiều nước để học tập, đúc kết kinh nghiệm. Bác sẵn sàng làm mọi việc cực nhọc để kiếm sống và thực hiện ý chí của mình. Nào là phụ bếp trên tàu, nào là cào tuyết giữa mùa đông lạnh. Thế nhưng, Người chẳng hề nao núng. Bác vẫn đi khắp nơi trên hoàn cầu để tìm con đường cứu nước, cứu dân, Sau nhiều năm bôn ba ở hải ngoại, Bác đã tìm ra con đường giải phóng dân tộc - tìm được ánh sáng của chủ nghĩa Mác - Lênin. Sau khi về nước, Bác đã vận dụng ánh sáng của chủ nghĩa Mác vào phong trào cách mạng Việt Nam, lãnh đạo cách mạng giành thắng lợi vẻ vang. Nhờ có Bác, nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa ra đời và khẳng định được quyền tự chủ của mình. Nhờ có Bác, giai cấp công nhân Việt Nam đã phất cao ngọn cờ chiến đấu, phá tan xiềng xích của thực dân Pháp để giành lại độc lập, chủ quyền của dân tộc Việt Nam

8 tháng 1 2023

cho hỏi ''tk'' là cái gì á :)? viết mỗi chữ tham khảo ra cũng không viết được à?

7 tháng 11 2021

Tham khảo!

Hôm nay là ngày mười lăm,trăng tròn như quả trứng vậy! Cái màu trắng bạch của trăng y như lòng trắng trứng gà, nó thanh bạch mà lại xinh đẹp. Người đi đâu, ông trăng đi theo đó giống như là đôi bạn tri kỉ từ lâu. Khung cảnh bộn bề thường ngày biến mất nhường chỗ cho ánh trăng khuya soi sáng con đường. Ánh sáng của trăng mạnh mẽ hơn ánh sáng của bao nhiêu ánh đèn khác. Theo dòng thời gian, ngắm trăng như vầy ta có cảm giác như đang lạc vào một loạt bài thơ nổi tiếng về trăng của Bác như "Ngắm trăng", "Cảnh khuya",...Qua đó, ta cảm nhận được vẻ đẹp của thiên nhiên, đất nước và cảm thấy cuộc sống trở nên vui tươi, sinh động và ý nghĩa hơn. 

Phép nhân hóa: in đậm nghiêng

7 tháng 11 2021

Nhưng ở quê sao có bao ánh đèn ạ

Bác sĩ là một trong những nghề cao quý nhất. Họ là những con người luôn tâm huyết với nghề, tận tụy chăm sóc bệnh nhân. Em đã cảm nhận rõ được điều đó khi gặp cô Bích- một bác sĩ về mắt trong buổi khám bệnh tuần trước. Do xem ti vi và chơi điện tử nhiều mà mắt em ngày một kém đi, mẹ nói rằng sẽ cho em đi khám mắt vào cuối tuần. Em rất sợ hãi liệu bác sĩ có mắng mình không?...
Đọc tiếp

Bác sĩ là một trong những nghề cao quý nhất. Họ là những con người luôn tâm huyết với nghề, tận tụy chăm sóc bệnh nhân. Em đã cảm nhận rõ được điều đó khi gặp cô Bích- một bác sĩ về mắt trong buổi khám bệnh tuần trước.

 

Do xem ti vi và chơi điện tử nhiều mà mắt em ngày một kém đi, mẹ nói rằng sẽ cho em đi khám mắt vào cuối tuần. Em rất sợ hãi liệu bác sĩ có mắng mình không? Liệu khám mắt có đau không? Ngồi lên chiếc ghế vừa cao vừa rộng, đối mắt với chiếc đèn lớn trước mắt, em càng lo lắng và căng thẳng hơn. Đang thấp thỏm lo âu, thì bất chợt một nười mặc áo blu trắng bước vào, em đoán chắc hẳn đây chính là bác sĩ của mình đây. Đó là một người phụ nữ còn khá trẻ, vóc người nhỏ nhắn, làn da trắng trẻo, mái tóc ngang vai mềm mại, cô nhìn em bằng ánh mắt dịu dàng như muốn trấn an em. Cô vừa điều chỉnh đèn vừa nhỏ giọng nói:”Đầu tiên cô sẽ kiểm tra mắt của cháu trước, không có gì phải sợ, cố giữ mắt tập trung nhé!”. Em nghiêm túc gật đầu, hít sâu một hơi, cảm giác bồn chồn trong lòng vơi đi phần nào, có lẽ là nhờ giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng của cô mà em thấy bình tĩnh hơn. Việc kiểm tra mắt trở nên nhẹ bẫng và không còn đáng sợ tí nào, xong khâu kiểm tra, cô xoa đầu và khẽ cười khen em dũng cảm. Khi cười lên, cô để lộ hàm răng trắng đều và hai đuôi mắt cong cong lên như vầng trăng chứa đầy trìu mến.


 

Em được chuyển sang đo độ của mắt, mỗi một lần không nhìn thấy chữ trên bảng thị lực, em sẽ phải đổi một mắt kính có số độ lớn hơn, mỗi lần như vậy trông cô vô cùng lo lắng. Trong suốt 10 phút, cô kiên nhẫn thực hiện đo mắt cho em, thậm chí còn nhắc nhở em hạn chế xem ti vi, chơi điện từ và ngồi học đúng tư thế. Lời nói của cô vừa ân cần lại vừa chu đáo, em có cảm giác người trước mắt như một người mẹ thứ hai của mình, quan tâm con từng li từng tí. Tìm được đúng số độ của mắt rồi, em được đưa đến quầy để chọn gọng kính. Cô không ngần ngại đưa em thử vô số loại gọng khác nhau và còn cẩn thận tư vấn loại hợp với khuôn mặt của em. Đến lúc phải ra về, cô đã giúp gọi điện thoại cho mẹ em tới đón, trong khi chờ mẹ tới, em và cô trò chuyện về đủ loại chủ đề nào là bộ phim hoạt hình sắp chiếu, đồ ăn ngon… để em bớt nhớ mẹ.

 

Sau buổi chiều hôm đó, em nhận ra cô không chỉ là một bác sĩ giỏi mà còn là một người tâm lý và tận tâm với nghề nghiệp. Em thật mong muốn sau này có thể trở thành người như cô.

Bài văn tả những đặc điểm gì của người được tả em ghi lại những chi tiết câu văn miêu tả các đặc điểm đó

 

4
8 tháng 2 2022

....

8 tháng 2 2022

có ai ko

26 tháng 3 2023

1.     Gạch 1 gạch dưới chủ ngữ, gạch 2 gạch dưới vị ngữ trong các câu sau:

a.      Thành phố như bồng bềnh nổi giữa một biển hơi sương

- CN: Thành phố.

- VN: như bồng bềnh nổi giữa một biển hơi sương.

b.     Mặt trời dâng chầm chậm, lơ lửng như một quả bóng bay mềm mại.

- CN: Mặt trời.

- VN: dâng chầm chậm, lơ lửng như một quả bóng bay mềm mại.

c.      Mọi người đi lại tấp nập mà nó vẫn không hề hay biết.

- CN: Mọi người.

- VN: đi lại tấp nập mà nó vẫn không hề hay biết.

d.     Chỉ lát nữa thôi, khi mặt trời lên cao, nó sẽ tan biến vào không khí.

- TN: Chỉ lát nữa thôi.

- CN1: khi mặt trời.

- VN1: lên cao.

- CN2: nó.

- VN2: sẽ tan biến vào không khí.

loading...

CN1: khi mặt trời

VN1: lên cao.

13 tháng 7 2023

A. Danh từ

 

13 tháng 8

vậy thì chịu thui:)

13 tháng 8

Dĩ nhiên rồi bro! Đây là bài văn kể chuyện – nhập vai nhân vật trong truyện Tấm Cám, và tớ sẽ nhập vai Cám – người thường bị xem là phản diện, nhưng lần này sẽ kể từ góc nhìn của Cám, để câu chuyện có chiều sâu hơn nhé.


💬 Tôi là Cám – người mang tiếng ác

Tôi là Cám. Từ nhỏ, tôi đã sống trong cảnh thiếu thốn tình cảm, dù có mẹ bên cạnh, nhưng mẹ tôi luôn lo tính toán, đấu đá với đời. Tôi không hiểu sao mẹ lúc nào cũng ghen tức với Tấm – đứa con riêng của cha dượng, và bắt tôi phải hơn nó mọi mặt.

Tôi biết mình không hiền như Tấm. Tấm ngoan, dịu dàng, cái gì cũng giỏi, ai cũng thương. Còn tôi – vụng về, ham chơi, lại bị mẹ bao bọc thái quá nên chẳng ai yêu quý. Nhưng... tôi có lỗi không, hay chỉ vì tôi là con của người mẹ ấy?

Hôm đó, mẹ sai tôi cùng Tấm đi bắt tép. Tôi biết mình không thể bắt giỏi như Tấm, nên khi mẹ xúi lấy giỏ tép của chị, tôi đã làm theo. Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều, chỉ mong được mẹ khen. Chỉ sau này tôi mới hiểu, mình đã cướp đi công sức của người khác. Đó là lần đầu tôi thấy ánh mắt buồn của Tấm – mà sau này, tôi không bao giờ quên được.

Rồi bao chuyện xảy ra: chị Tấm được vua chọn làm hoàng hậu, tôi thấy lòng mình dậy sóng. Không phải vì ghen, mà là vì tôi thấy chị đã đi xa quá rồi – cao sang quá, khiến tôi như cái bóng mờ nhạt. Mẹ tôi thì không chịu thua, bà lập kế giết Tấm, bắt tôi thế chỗ vào cung.

Tôi đã sống trong cung một thời gian, khoác áo gấm lụa, ăn sơn hào hải vị… nhưng đêm đêm, tôi không ngủ được. Những chim vàng anh, cây xoan đào, khung cửi… như có hồn, như lời thì thầm trách móc. Tôi thấy sợ… không phải sợ Tấm, mà sợ chính mình – con người đã im lặng để mặc sai trái.

Và rồi, Tấm trở về – rực rỡ, đàng hoàng. Chị không còn là cô gái yếu đuối ngày xưa nữa. Tôi đứng đó, trong lòng đầy hối hận và lo sợ. Tôi biết, cái giá của việc cướp đi hạnh phúc của người khác, sớm muộn gì cũng phải trả.


📌 Kết bài:

Giờ đây, nếu được làm lại, tôi muốn sống khác. Không ganh đua, không mưu mô, không nghe lời mẹ mà hại người. Nhưng quá khứ là thứ không thể xoá, tôi chỉ mong – ai đó hiểu rằng, đôi khi người ta trở nên xấu không phải vì họ muốn vậy, mà vì họ chưa từng được dạy điều tốt.


Nếu bro cần nhập vai Tấm, dì ghẻ, hay nhà vua, mình cũng có thể viết luôn nhé.

Đề bài: Em hãy tả bác sĩ đang khám bệnh cho bệnh nhân.     Từ bé em chưa phải lần nào đi khám bác sĩ, nhưng nghe mọi người kể thì trong tâm trí em bác sĩ là người không tốt, hay quát nạt bệnh nhân, đòi bồi dưỡng trước khi chăm sóc bệnh nhân. Nhưng từ khi lên thăm ông nội tại bệnh viện, gặp bác sĩ Hải, suy nghĩ của em đã thay đổi về những người làm nghề bác sĩ. Bác sĩ Hải năm...
Đọc tiếp

Đề bài: Em hãy tả bác sĩ đang khám bệnh cho bệnh nhân.  

 

Từ bé em chưa phải lần nào đi khám bác sĩ, nhưng nghe mọi người kể thì trong tâm trí em bác sĩ là người không tốt, hay quát nạt bệnh nhân, đòi bồi dưỡng trước khi chăm sóc bệnh nhân. Nhưng từ khi lên thăm ông nội tại bệnh viện, gặp bác sĩ Hải, suy nghĩ của em đã thay đổi về những người làm nghề bác sĩ.

Bác sĩ Hải năm nay chừng 50 tuổi, dáng người cân đối khỏe mạnh, mái tóc thường chải ngược về phía sau để lộ vầng trán rộng điểm vài cọng tóc bạc. Bác sĩ có ánh mắt hiền từ và nét mặt biểu lộ những nét tươi tỉnh. Cũng như các cán bộ y tế khác, bác sĩ Hải mặc một chiếc áo bờ lu trắng, đầu đội chiếc mũ trắng có dấu chữ thập đỏ.

Khi ông được đưa vào giường bệnh, người bác sĩ vào thăm hỏi bệnh tình của ông là bác sĩ Hải. Bác sĩ đã một mình đỡ nội nằm xuống giường bệnh. Rồi bác sĩ quay lại nói với cô y tá chuẩn bị dụng cụ đo huyết áp cho nội. Dặn dò xong, bác sĩ sang giường bên cạnh để tiếp tục thăm khám cho bệnh nhân khác. Vừa khám và luôn hỏi han, động viên bệnh nhân. Cử chỉ thật ôn tồn thân thiết. Có lúc, em thấy nếp nhăn trên trán bác sĩ co lại thành những hằn sâu, chạy dài sang hai thái dương. Em nghĩ bác sĩ đang cố tìm, cắt nghĩa những diễn tiến của bệnh tình để có phương pháp điều trị đúng thuốc, đúng bệnh nên mới ưu tư đến như vậy.

- Khi nào bác thấy nhức mỏi trở lại, bảo y tá báo cho tôi biết.

- Cô hôm nay có đỡ hơn không? Cô có ăn hết phần cơm không?

Cứ ân cần, cẩn thận như thế, bác sĩ đi hết giường bệnh này đến giường bệnh khác. Cả phòng ai cũng nhìn bác sĩ với ánh mắt tin yêu, trìu mến. Em còn nhớ lúc quay lại giường nội, bác sĩ còn hỏi han việc học hành của em và dặn dò em lưu ý, động viên, an ủi nội.

Em thấy rất vui mừng khi gặp được bác sĩ Hải, em nhận ra rằng không phải bác sĩ nào cũng không tận tình với bệnh nhân. Tấm lòng của bác sĩ Hải với bệnh nhân thật cao cả, là người hết lòng vì bệnh nhân, chăm sóc bệnh nhân như người thân của mình. Phẩm chất đáng quý đó của người bác sĩ đó đã thôi thúc em có mơ ước học thật giỏi để trở thành một bác sĩ có cả đức cả tài, giúp ích cho dân cho nước.

0