
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Đây là một đoạn văn 7-10 câu nêu tình cảm, cảm xúc đối với nhân vật Bà cụ trong câu truyện "Nàng tiên Ốc":
Bà cụ trong câu truyện "Nàng tiên Ốc" là một nhân vật đáng kính và đầy tình thương. Mặc dù tuổi cao sức yếu, bà vẫn luôn tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết, sẵn sàng giúp đỡ những người xung quanh. Bà là hiện thân của lòng nhân ái, sự hy sinh và sự quan tâm chăm sóc vô điều kiện.
Khi gặp gỡ nàng tiên Ốc, bà đã nhanh chóng nhận ra sự đặc biệt của cô và không ngần ngại mời cô về nhà, chăm sóc và bảo vệ cô như một người thân. Tình cảm chân thành và sự tin tưởng mà bà dành cho nàng tiên Ốc khiến người đọc không khỏi cảm động.
Bà cụ là biểu tượng của sự ấm áp, tình thương và sự bao dung. Mặc dù cuộc sống của bà không được sung túc, nhưng bà vẫn luôn tìm cách giúp đỡ người khác, chia sẻ những gì mình có. Điều này cho thấy bà là một người có trái tim rộng mở và luôn sẵn sàng làm điều tốt đẹp.
Qua hình ảnh của bà cụ, người đọc không chỉ cảm nhận được vẻ đẹp của tâm hồn mà còn thấy được sự cao quý và đáng kính của người phụ nữ lớn tuổi. Bà là một tấm gương sáng cho những phẩm chất cao đẹp mà mỗi chúng ta nên học tập và noi theo.
Tham khảo
Chúc bạn may mắn!

Trong đoạn trích, tình bà cháu hiện lên thật sâu sắc và ấm áp. Bà dành cho Thanh một tình yêu thương bao la, quan tâm chăm sóc từng chút một, luôn mong muốn mang đến cho cháu cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc. Qua những cử chỉ và lời nói của bà, em cảm nhận được sự hy sinh thầm lặng và tấm lòng bao dung của bà dành cho Thanh. Ngược lại, Thanh cũng dành cho bà một tình cảm chân thành, kính trọng và biết ơn. Em thấy được tình cảm đó được thể hiện qua sự quan tâm, sự gắn bó thân thiết giữa hai bà cháu. Tình cảm ấy như một sợi dây vô hình gắn kết, tạo nên sự ấm áp, bền chặt trong gia đình. Đọc đoạn trích, em cảm thấy yêu quý và trân trọng hơn những người bà, người thân trong gia đình mình. Tình bà cháu không chỉ là tình cảm gia đình đơn thuần mà còn là nguồn động lực, niềm an ủi lớn lao trong cuộc sống.

5 tính từ: rạng rỡ, dễ thương, sống động, nhanh nhẹn, nhẹ nhàng
Đặt câu:
- Hồng Anh lớp em có nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời.
- Hồng Anh lớp em dễ thương như những chú thỏ con.
- Hồng Anh lớp em vẽ được những bức tranh sống động như thật.
- Hồng Anh lớp em nhanh nhẹn như những chú thỏ.
- Hồng Anh lớp em có giọng nói nhẹ nhàng như một phát thanh viên.

Bác gà trống đứng trên mái nhà, vươn cao chiếc cổ dài và kiêu hãnh như một vị vua. Bộ lông đỏ rực của bác lấp lánh dưới ánh nắng, khiến bác trở nên nổi bật giữa bầu trời xanh. Mỗi sáng, bác cất tiếng gáy vang, gọi mặt trời dậy, như một nhạc trưởng chỉ huy bản giao hưởng của buổi bình minh. Bác đi lại trên sân, bước chân mạnh mẽ và tự tin, như thể đang kiểm tra lãnh thổ của mình. Với ánh mắt tinh anh, bác gà trống luôn sẵn sàng bảo vệ đàn gà, thể hiện tình yêu thương và trách nhiệm của một người cha.
Tham khảo

Người bà trong đoạn thơ trên được miêu tả với vẻ đẹp tựa mây bông của mái tóc trắng, điều này cho thấy bà đã trải qua nhiều năm tháng và có sự trưởng thành. Ngoài ra, bà còn được miêu tả là "đẹp cả về ngoại hình và nội tâm", cho thấy bà không chỉ có vẻ đẹp bên ngoài mà còn có một tâm hồn tốt đẹp. Những nét đẹp này khiến cho người ta không thể không ngưỡng mộ và kính trọng người bà, và cũng giúp cho bà trở thành một người phụ nữ đáng yêu và đầy sức sống.

Sinh nhật, em được mẹ tặng cho một hộp màu. Lớp vỏ hộp có hình chữ nhật. Bên ngoài in hình chú lợn hồng dễ thương. Bên trong hộp gồm có mười hai màu được xếp ngay ngắn. Mỗi màu lại được bọc bên ngoài bởi một lớp giấy. Hộp màu đã giúp em vẽ được những bức tranh đẹp. Em rất thích món quà này.

TK
Triệu Quang Phục
Thương tiếc và nhớ ơn ông, người anh hùng cứu nước, nhân dân nhiều nơi lập đền thờ. Hiện nay, bài vị Triệu Quang Phục được đặt ở đền Hóa, xã Dạ Trạch (huyện Khoái Châu).
Triệu Quang Phục (?- 571) là con thái phó Triệu Túc, quê ở huyện Chu Diên. Năm 541, ông theo cha tham gia khởi nghĩa Lý Bôn đánh đuổi giặc Lương. Do có nhiều công lao, ông được phong Tả tướng quân. Năm Giáp Tý (544), khởi nghĩa thành công, Lý Bôn lên ngôi, xưng là Nam Đế, đặt niên hiệu là Thiên Đức, tên nước là Vạn Xuân, đóng đô ở Long Biên. Năm sau (545), Lương Võ Đế sau lại sai Trần Bá Tiên đem quân sang xâm lược nước ta. Thế giặc mạnh, Lý Nam Đế không chống nổi, rút vào giữ động Khuất Lão (vùng Tam Nông – Phú Thọ ngày nay) điều chỉnh binh lính, mưu tính chiến đấu về sau, giao cho đại tướng là Triệu Quang Phục cầm quân chống Bá Tiên. Hai bên giao tranh nhiều trận, chiến đấu rất ác liệt nhưng không phân thắng bại. Triệu Quang Phục thực hiện đường lối đánh địch lâu dài ngay giữa vùng đồng bằng và đánh bằng chiến tranh du kích, vừa tiêu hao sinh lực địch mà vẫn bảo tồn được lực lượng. Ông cho quân lui về dựng căn cứ mới ở Dạ Trạch (huyện Khoái Châu). Dạ Trạch ngày ấy là một vùng đầm lầy ven sông Hồng rộng mênh mông, lau sậy um tùm, ở giữa là một bãi rộng có thể làm ăn sinh sống. Đường vào bãi, người, ngựa không đi được, chỉ dùng thuyền độc mộc lướt nhẹ trên cỏ nước theo mấy con lạch nhỏ thì mới tới được. Theo sử cũ, Triệu Quang Phục đem hơn hai vạn người vào đóng ở bãi đất nơi ấy, ngày ngày quân sĩ thay phiên nhau luyện tập, phát ruộng trồng lúa trồng khoai để tự túc lương thực, ban ngày tắt hết khói lửa, im hơi lặng tiếng như không có người, đêm đến dùng thuyền độc mộc đem quân ra đánh quân Bá Tiên, giết nhiều giặc, thu được nhiều lương thực. Người trong nước suy tôn là Dạ Trạch Vương.
Lập căn cứ kháng chiến ở đồng bằng, đó là kế sách dụng binh hết sức mưu lược và sáng suốt của Triệu Quang Phục. Vùng đồng bằng tuy không có thế đất hiểm như miền đồi núi, nhưng có nhiều sông lạch chia cắt, nhiều đầm hồ lầy lội không lợi cho việc hành binh của những đạo quân lớn. Địa thế như vậy, buộc địch phải phân tán chia quân đánh nhỏ làm mất sở trường của chúng, đồng thời tạo điều kiện cho ta tiêu diệt gọn từng bộ phận nhỏ tiêu hao sinh lực địch. Kế sách “Trường kỳ kháng chiến, lấy ít đánh nhiều, lấy yếu đánh mạnh, đánh tiêu hao là chính” đã làm cho tình thế thay đổi ngày càng có lợi cho ta, bất lợi cho địch. Qua gần 4 năm chiến đấu (547- 550) quân ta càng đánh càng mạnh, quân giặc càng đánh càng suy yếu. Tháng 4 năm 548, Lý Nam Đế mất ở động Khuất Lão. Tướng sĩ tôn Triệu Quang Phục lên thay Lý Nam Đế nhưng ông chỉ xưng Vương, lấy hiệu là Triệu Việt Vương. Cũng trong năm ấy, triều Lương xảy ra loạn Hầu Cảnh, Trần Bá Tiên bị gọi về nước trao quyền cho tùy tướng là Dương Sàn ở lại tiếp tục cuộc chiến với Triệu Quang Phục. Lợi dụng thời cơ đó, Triệu Quang Phục từ căn cứ Dạ Trạch mở một loạt cuộc tấn công vào quân giặc. Dương Sàn chết trận, quân Lương tan vỡ. Đất nước sạch bóng quân xâm lược, Triệu Việt Vương vào đóng ở thành Long Biên, kế tự sự nghiệp của nhà Tiền Lý, kiến thiết đất nước. Đến năm 557, Lý Phật Tử, vốn là cháu của Lý Bôn, khi trước chạy vào động Dã Năng ở với thượng du Thanh Hóa, đem quân xuống để gây chiến với Triệu Việt Vương. Sau một thời gian đánh nhau bất phân thắng bại, hai phe Triệu – Lý tạm thời hòa hoãn và chia nhau địa giới ở bãi Quần Thần (vùng Thượng Cát, Hạ Cát nay thuộc Từ Liêm – Hà Nội), cùng kết mối thông gia. Con trai Lý Phật Tử ( Nhã Lang) lấy con gái Triệu Việt Vương (Cảo Nương). Họ Lý đóng quân ở Ô Diên, họ Triệu đóng ở Long Biên. Năm 571, do mất cảnh giác trước hành động của cha con Lý Phật Tử, Triệu Quang Phục thua trận, thất thế rút chạy về phía Nam, cùng đường ông gieo mình xuống cửa biển Đại An (nay thuộc Nam Định) tự vẫn.
Thương tiếc và nhớ ơn ông, người anh hùng cứu nước, nhân dân nhiều nơi lập đền thờ. Hiện nay, bài vị Triệu Quang Phục được đặt ở đền Hóa, xã Dạ Trạch (huyện Khoái Châu).
Viết một đoạn văn ngắn 4 đến 5 câu kể về một người tốt mà em biết trong đoạn văn có sử dụng câu ghép

Trên thế giới này, có biết bao nhiêu là người tốt, họ làm những công việc thiện nguyện giúp đỡ những người khó khăn. Họ sẵn sàng vươn tay ra giúp đỡ người nghèo khó, trong số những người tốt ấy, người tốt mà em biết đó chính là.......... . Cậu ấy luôn luôn giúp đỡ người khác, hành động tốt làm cho họ mìm cười. Chơi cùng với cậu ấy một thời gian dài, em cảm thấy cậu ấy xứng đáng là một người tốt bụng, được biết đến và ca ngợi.
Phần ...... cậu tự điền nhé!
TK:
Tôi rất yêu thương và kính trọng ông ngoại. Mỗi dịp nghỉ hè, tôi lại được háo hức vì được về quê thăm ông. Suốt ba tháng hè, tôi đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp đẽ. Nhưng có một kỉ niệm đáng nhớ nhất mà tôi đã trải qua. Những ngày ở quê, tôi thích nhất là được cùng ông ra vườn dạo chơi. Khu vườn nhà rộng lớn với biết bao cây trái. Những khóm rau xanh mướt và những hàng trái cây như táo, xoài, cam,... Bầy chim hót lanh lảnh trên ngọn cây cao. Ngồi trong vườn, tôi lắng nghe những âm thanh quen thuộc của làng quê. Ông ngoại còn hái cho tôi biết bao nhiêu là trái cây. Một lần nọ, ông ngoại đi vắng. Tôi có nhiệm vụ trong coi nhà cửa. Tôi xin phép ông cho mình rủ nhóm bạn hàng xóm sang chơi. Hôm đó, tôi dẫn cả nhóm vào khu vườn của ông. Chúng tôi cùng chơi bắn chim, hái quả để ăn. Những đứa trẻ ở quê trèo cây thật giỏi. Tôi chỉ việc ở dưới đón lấy quả chín. Nhưng một việc bất ngờ xảy ra. Thằng Hùng đang trèo cây xoài để hái quả. Bỗng nhiên, nó bị trượt chân, ngã xuống. Cũng may, cành cây thấp nên Hùng không bị làm sao, chỉ xầy chân. Nhưng nó vô tình ngã vào khóm hoa đồng tiền ngay gần đó mà ông rất quý. Tôi vô cùng lo lắng, sợ bị ông mắng dù không phải do tôi làm. Nhưng chính tôi đã rủ các bạn đến chơi. Đến khi ông về, tôi đã xin lỗi ông ngay. Ông không trách mắng mà con khen tôi dám tự nhận lỗi. Tôi càng thêm áy náy và hứa lần sau sẽ không nghịch ngợm nữa. Một kỉ niệm đáng nhớ khiến tôi nhận ra bài học giá trị.