Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
1. Đoạn trích được viết theo thể loại truyện ngắn.
2. Phương thức biểu đạt chính của văn bản là tự sự.
3. Nghĩa sự việc trong câu "Dạ bẩm, thế ra y văn võ đều có tài cả. Chà chà" là thầy thơ lại ca ngợi Huấn Cao là người văn võ song toàn.
4. Nghĩa tình thái:
- Dạ bẩm: thưa gửi, kính trọng
- Thế ra: phát hiện ngạc nhiên
- Chà chà: cảm thán
- Ờ: đồng tình
- Lắm: nhiều, tuyệt đối
- Nhỡ lại: sự việc không may, tiếc nuối
Em lại không nghĩ phương thức biểu đạt chủ yếu của đoạn văn trên là tự sự ạ .
Vì gần như k có câu chuyện gì được kể qua những câu văn mà trong khi đó có cả trường tình thái từ bộc lộ tình cảm cảm xúc .
Cô có nghĩ PTBD chính của đoạn văn là Biểu cảm k ạ ?
Phân tích hai khổ thơ trên?
Trong số các thi nhân của phong trào thơ mới 1932 – 1945 có lẽ ta không thấy ai có số phận ai oán nghiệt ngã như Hàn Mặc Tử, số mệnh cay đắng của thi sĩ được tiên đoán trước qua ý nghĩa các biệt danh Phong Trần (Gió Bụi), Lệ Thanh (tiếng của nước mắt). Hàn Mặc Tử người đi trong màn lạnh với tấm lòng quặn thắt, ông đã trải lòng mình trên giấy mong manh và cho ra đời nhiều thi phẩm đặc sắc. Một trong số đó là bài thơ Đây Thôn Vĩ Dạ, đọc bài thơ người đọc sẽ có ấn tượng ngay với hai khổ thơ đầu:
“Sao anh không về chơi thôn Vĩ
............
Có chở trăng về kịp tối nay”
Hàn Mặc Tử là một trong ba đỉnh cao của phong trào thơ mới, ông là một hiện tượng Thơ rất mới lạ. Hồn thơ mãnh liệt luôn chất chứa sự mâu thuẫn giữa cảnh sắc và tinh thần vì những nỗi đau đớn về bệnh tật nên ông luôn khát vọng sống, khát vọng giao hòa giao cảm với cuộc đời, với con người. Bài thơ Đây Thôn Vĩ Dạ được sáng tác năm 1938, lấy cảm hứng từ một mối tình đơn phương của Hàn Mặc Tử với một cô gái Huế, bài thơ được in trong tập “Thơ điên” sau đổi thành “Đau thương”.
Như chúng ta đã biết thơ là cuộc đời nhưng đó không phải là sự sao chép máy móc, mà phải được thanh lọc cảm nhận qua tâm hồn thi sĩ để thành thơ. Thơ là hình ảnh sống tươi nguyên, được tái hiện qua lăng kính tình cảm của người nghệ sĩ. Vì vậy nếu thơ không có tư tưởng, tình cảm thì đó chỉ là những lời sáo rỗng nhạt nhẽo vô vị tầm thường, chỉ là chọn làm xiếc, ngôn từ chẳng thể đánh lừa được người đọc. Vai trò là một nhà thơ, Hàn Mặc Tử không ngừng sáng tạo cho ra đời những tác phẩm đặc sắc, khác với các nhà thơ cùng thời. Đọc Đây Thôn Vĩ Dạ ta càng cảm thấy rõ điều đó, mở đầu bài thơ là một câu hỏi tu từ:
“Sao anh không về chơi thôn Vĩ?”
Câu hỏi đó chính là sự phân thân của nhà thơ, nhà thơ hóa thân vào cô gái Huế để hờn dỗi, trách móc nhẹ nhàng nhưng đằng sau ấy là sự mời mọc rất chân thành, nhà thơ sử dụng từ “chơi” gợi lên sự thân mật gần gũi… Mặt khác câu hỏi tu từ này là nhà thơ đang tự hỏi mình, tự trách mình sao cảnh Huế đẹp như vậy mà anh không vào chơi. Đó là một câu hỏi lớn, nỗi đau khắc khoải, bây giờ đây trở về xứ Huế đã trở thành một niềm khao khát của nhà thơ. Có lẽ khi sáng tác bài thơ này, nhà thơ đang ở giai đoạn cuối của bệnh phong nên ông chỉ có thể trở về chơi thôn vĩ trong tâm tưởng, nhưng dù là trong tâm tưởng thì cảnh thiên nhiên về thôn Vĩ vẫn đẹp lung linh:
“Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền"
Bức tranh thôn Vĩ xinh xắn thơ mộng được chiêm ngưỡng từ xa đến gần. câu thơ với điệp từ “nắng” đã gợi lên trong mắt người đọc một không gian tràn ngập ánh sáng, cau đó là một loại cây mang vẻ đẹp đặc trưng của thôn Vĩ, với thân hình thẳng tắp tán lá xanh tươi, vườn cây thôn Vĩ tươi tốt đến mức khách ở xa về phải trầm trồ “vườn ai mướt quá xanh như ngọc” vườn ai không xác định nhưng người đọc vẫn có thể hiểu là vườn của cô gái Huế. “mướt quá” là sự đặc tả sắc xanh của cây lá. Tại sao tác giả không dùng màu xanh da trời, xanh thẫm mà dùng màu xanh ngọc bích, có lẽ đó là màu xanh tinh khiết, tinh túy, quyến rũ và bức tranh thôn Vĩ ngày càng đẹp hơn, hiện lên đầy đủ hoàn hảo hơn, khi có sự xuất hiện của người con gái “lá trúc che ngang mặt chữ điền”. Vĩ Dạ nổi tiếng với màu xanh của trúc một loại cây được trồng trước ngõ, trong tâm tưởng của thi nhân bất chợt hiện về qua mặt chữ điền lấp ló sau hàng trúc. Lá trúc thì mảnh mai, mặt chữ điền gợi lên sự vuông vắn, phúc hậu…
Tất cả tạo nên vẻ đẹp hài hòa giữa con người với thiên nhiên, nếu ở khổ thơ thứ nhất nhà thơ nhìn cảnh vật bằng sự lạc quan yêu đời, thì khổ thơ thứ hai đã có sự thay đổi đó chính là sự mặc cảm về cảnh chia lìa, tan tác:
"Gió theo lối gió mây đường mây
Dòng nước buồn thiu hoa bắp lay"
Hai câu thơ nói lên vẻ đẹp đặc trưng của xứ Huế, đó là dòng sông Hương chảy lững lờ hai bên bờ sông, là những vườn bắp, những bông hoa nhẹ nhàng lay động còn trên cao thì gió đi theo lối gió mây đi theo đường mây. Trong thực tế ta thấy Gió và Mây là hai sự vật không thể tách rời, bởi có gió thổi thì mây trời có thể bay. Vậy mà hai chữ chia lìa vẫn đến còn dòng nước buồn thiu như mang trong mình một tâm trạng không gì tả nổi.
Đến hai câu thơ tiếp theo vẫn là dòng sông Hương, là Huế mộng mơ nhưng nó không còn nắng, không còn xanh của Vỹ Dạ mà trước mắt người đọc là không gian tràn ngập ánh trăng, con thuyền trở thành thuyền Trăng, dòng sông trở thành sông trăng và bến trở thành bến trăng
“Thuyền ai đâu bến sông trăng đó
Có chở trăng về kịp tối nay”
Từ xưa đến nay, ta thường bắt gặp hình ảnh thuyền trăng, bến chăng, Nhưng nay ta lại bắt gặp một hình ảnh mới đó là sông trăng, đọc câu thơ người đọc mới có cảm tưởng như đang vào cõi mộng, dường như nhà thơ đang sống trong khắc khoải, chờ mong. Ở thơ thứ nhất câu hỏi tu từ xuất hiện với câu thơ đầu còn đối với khổ thơ thứ hai câu hỏi tu từ lại xuất hiện ở câu cuối. Câu thơ như mang nhiều cảm xúc “Có chở trăng về “ là sự mong ngóng hi vọng “kịp tối nay” là khắc khoải, lo âu, là sự hoài nghi, là sự khẩn thiết yêu cầu. Nhưng dường như nhà thơ đã dự cảm được sự thất vọng, nhà thơ như ý thức được rằng nếu trăng không về kịp thì mình sẽ vĩnh viễn rơi vào thế giới đau đớn, tuyệt vọng.
Thành công của đoạn thơ là nhờ sử dụng các biện pháp tu từ như điệp từ, câu hỏi tu từ, so sánh bằng thủ pháp nghệ thuật liên tưởng, cùng với những câu hỏi tu từ xuyên suốt đoạn thơ. Nhà thơ đã khắc họa ra trước mắt ta một khung cảnh nên thơ, đầy sức sống và bản trong đó là nỗi lòng của chính nhà thơ.
Tóm lại, Đây Thôn Vĩ Dạ là một bức tranh đẹp về cảnh và người của miền quê, đất nước qua tâm hồn thơ mộng giàu trí tưởng tượng và đầy yêu thương của nhà thơ đa tình, đa cảm. Và Hàn Mạc Tử đã thực sự thành công trong việc thể hiện sự chuyển biến về tâm trạng của nhân vật trữ tình – người mang một tâm trạng nặng trĩu.
Sống trong đời, mỗi người có một hoàn cảnh. Tuy nhiên, chẳng mấy ai may mắn được hoàn cảnh trải cho tấm nhung để đi đến thành công. Hoàn cảnh luôn tác động lớn đến mỗi người. Nếu ai đó sinh ra chẳng may gặp điều rủi ro, bất hạnh họ thường so bì với kẻ khác và cảm thấy bất công. Khi gặp thất bại, họ gục ngã và đổ tội cho số phận. Thật ra, chỉ có nghị lực của mỗi người mới là nhân tố cốt lõi quyết định người đó có thành công hay không .Khi đã có nghị lực con người đối chọi với khó khăn một cách dễ dàng hơn, có thể vượt qua được mọi thử thách của cuộc sống một cách đơn giản hơn. Người có nghị lực lớn được xem là người ''bị định mệnh thử thách'', họ luôn tỏ ra xuất chúng khi vượt qua trở ngại, thậm chí còn thích đương đầu với nó. Thành công của họ là từ chính họ làm nên vì vậy nó không phụ thuộc và bất kì hoàn cảnh nào. Những thành công đó thật vẻ vang và đáng tự hào.Vậy nên muốn thành công thì không thể thiếu nghị lực. Đừng sợ trở ngại, vì chính nó là thứ để ta rèn nghị lực sống của mình. Phải đương đầu với thử thách và thất bại thì mới đủ nghị lực để đạt đến thành công trong cuộc sống......
Chúa trời vốn rất công bằng. Người có thể cho người này một giọng hát hay nhưng lại lấy đi đôi mắt của họ. Người có thể cho người này một bàn tay tài hoa nhưng lại lấy đi đôi chân của họ. Hay người có thể cho người kia một nhan sắc tuyệt trần nhưng lại lấy đi “trái tim” họ bắt họ phải tự đi tìm nó hoặc cứ tiếp tục sống như vậy. Nói chung, trong cuộc sống không ai hoàn hảo cả và như Winston Maxwell Stone đã nói “tất cả chúng ta đều bị khuyết tật, nhưng không phải khuyết tật nào cũng có thể nhìn thấy được bằng mắt thường”.
Chúng ta luôn hiểu đơn giản rằng khuyết tất là sự mất mát về mặt thể xác, đó là “thiếu” một hay nhiều bộ phận trên cơ thể của một người nào đó so với cơ thể bình thường. Nó sẽ gây ảnh hưởng hoặc cản trở người đó trong cuộc sống và sinh hoạt. Khuyết tật có thể do bẩm sinh, do tai nạn gây ra. Chính vì luôn áp dụng khái niệm này vào cuộc sống mà bản thân chúng ta luôn sắp xếp những người khuyết tật xung quanh vào một “đội ngũ” mà chúng ta không biết rằng tất cả chúng ta, không chỉ riêng những người chúng ta sắp xếp kia đều bị khuyết tật. Đó là những khuyết tật về tinh thần, là sự thiếu hụt về mặt đạo đức, sự sai lệch về lối sống hay đơn giản đó là sự thiếu hụt trong suy nghĩ.
Winston Maxwell Stone đã tự chia ra làm hai loại khuyết tật. Thứ nhất đó là khuyết tật nhìn thấy bằng mắt thường. Điều này không đáng sợ bằng khuyết tật thứ hai cũng là điều Winston Maxwell Stone muốn nhấn mạnh đó là khuyết tật không nhìn thấy được bằng mắt thường, đây mới là điều đáng sợ và đầy nguy hiểm. Tất cả chúng ta không ai là toàn vẹn cả, cuộc sống là một hành trình đi tìm những khiếm khiết của bản thân và tự hoàn thiện nó. Người nào hoàn thiện được nhiều hơn thì con đường đi đến thành công của người đó sẽ ngắn hơn. Điều này Bác Hồ chúng ta đã sớm nhận ra và xem nó là một điều vô cùng quan trọng. Người từng nói “có tài mà không có đức là vô dụng”. Chúng ta hãy nhớ lại nhà chuyên chính độc tài Hít Le. Ông ta từng là một người thông minh, tài giỏi, nhờ có ônh ta mà nước Đức đã thoát khỏi cuộc khủng hoảng kinh tế từ 1929 đến 1933 và phát triển, cứu nước Đức thoát khỏi sự đe doa về sự tồn tại của chủ nghĩ tư bản. Nhưng cũng chính từ đây, nước Đức đã phải trải qua một thời kì đen tối trong lịch sử nước Đức. Một trong những tội ác của ông ra là bắt giết những người dân Do Thái, ông ta cho truy tìm và giết hết tất cả những người Do Thái có mặt lúc bây giờ. Ông ta gây ra bao nhiêu tội ác, giết chết bao nhiêu người dân vô tội, rồi sau đó chiến tranh thế giớ thứ 2 nổ ra. Quân Đức bại trận buộc phải đầu hàng trong đó có một lí do mà được cho là quá bất ngớ ngẩn và cũng chính là hậu quả của tư tưởng độc tài của Hít Le. Khi Hồng Quân Liên Xô đã tới ngay trụ sở của Đức thì Hít Le đang ngủ. Ông ta có lệnh sẽ bắn chết bất cứ ai nếu đánh thức ông ta dậy, vì vậy khi Liên Xô đến quân Đức đã không kịp trở tay và chỉ chậm 2 phút. Tôi sẽ không gọi Hít Le là bị khiếm khuyết về mặt đạo đức nữa mà là một người khuyết tật, một người khuyết tật trầm trọng. Chính vì vậy, mỗi chúng ta đều phải hiểu và phải luôn luôn biết hoàn thiện bản thân. Đúng! Dù chúa Trời có không công bằng với bạn về mặt thể xác. Người lấy đi của bạn một bộ phận trên cơ thể nhưng chẳng phải bạn vẫn còn một trái tim nhân hậu hay sao? Bạn nhiều hơn nhiều người ở điểm đó, bạn hơn người ta vì chí ít bạn được có mặt trên cõi đời này, hơn ông Hít Le kia ở một trái tim trong sáng. Thiết nghĩ rằng dù bạn thông minh, tài giỏi, may mắn hay là người theo đuổi trường phái hoàn hảo thì chắc chắn bạn cũng có khuyết điểm. Ban đầu nó có thể là điểm yếu, nếu không khắc phục nó sẽ trở thành khuyết tật khó lành. Bạn có nhớ đến quán quân The Voice Đức Phúc. Chúng ta công nhận với nhau rằng cậu ta có một giọng cậu ta có một giọng hát trời phú, cậu ta là một tài năng của âm nhạc Việt Nam. Nhưng bạn có thế thấy cậu ta cũng có khiết điểm đúng không? Cậu ta thiếu đi sự tự tin, cậu ta sợ chốn đông người. Rồi sau này cậu ta đã tự hoàn thiện mình và đã chọn đi theo con đường ca sĩ (công việc luôn phải đối diện với hàng trăm người). Chẳng phải giờ cậu ta đã trở nên nổi tiếng và được bạn các bạn trẻ yêu mến. Các bạn ạ! Ranh giới giữa khuyết điểm và khuyết tật chỉ cách nhau một “bức tường”. Điều mà bạn cần làm là khắc phục khuyết điểm ấy đừng để nó khiến bản thân bị khuyết tật, có như thế con đường bước tới thành công sẽ gần hơn.
Những khiếm khuyết, khuyết tật luôn là những trở ngại làm cho bạn cảm thấy khó khăn trong cuộc sống. Từ giao tiếp, hợp tác đến tử tưởng làm giàu, nó sẽ cản trở bản đi đến thành công. Hơn thế khuyết tật có thể sẽ làm ảnh hưởng đến người khác, biến bạn trở thành kẻ xấu bất kì lúc nào. Chúng ta sống là để hạnh phúc, là để tác động lẫn nhau tạo nên những mối quan hệ tốt đẹp và để tìm thấy thành công cho bản thân. Vì vậy, bạn đừng bao giờ để khuyết tật trở thành rào cản của mình, đừng biến nó thành khó khăn và đừng nản chí trước khó khăn là thay đổi khuyết tật đó. Bởi bạn biết không? “Chúng ta sinh ra đã là một thành công”.
Bạn có đủ khả năng để đối diện với khuyết tật trong tâm hồn mình hay không? Thay vì che dấu, hãy cố gắng kiểm soát chúng, nuôi dưỡng cái thiện từ trong tâm hồn như một cách để khắc chế bản thân. Hãy tự xem mình là đối thủ để vượt qua bản thân, biết xấu hổ trước những hành động thiếu chuẩn mực…
ban tham khao roi lam nha
Tham khảo:
1.em hiểu thế nào về ý nghĩa hai câu thơ sau :
"Sóng lớp lớp đè lên thềm lục địa
Trong hồn người có ngọn sóng nào không?"
- Hình ảnh "sóng" trong câu 3 Sóng lớp lớp đè lên thềm lục địa không dừng lại ở nghĩa đen với những lớp sóng trào dâng cuồn cuộn trên đại dương, ý nghĩa của động từ "đè" đã đưa đến tầng nghĩa ẩn dụ với những liên tưởng về sự đe doạ, xâm lấn của kẻ thù từ thời này sang thời khác, hàng ngàn năm nay, hình ảnh gợi nỗi căm giận về dã tâm của kẻ thù luôn muốn xâm phạm chủ quyền thiêng liêng của dân tộc ta.
- Hình ảnh "sóng" trong câu 4 Trong hồn người có ngọn sóng nào không? mang ý nghĩa ẩn dụ chỉ những xúc cảm công dân trong tâm hồn mỗi con dân đất Việt, đó là lòng yêu nước, căm thù giặc, là ý chí kiên cường bất khuất chống giặc ngoại xâm... Câu hỏi Trong hồn người có ngọn sóng nào không? cũng gieo vào lòng người những suy ngẫm sâu xa, chua xót về hiện tượng sống vô cảm của một bộ phận công dân thời hiện đại với vận mệnh Tổ Quốc!
2.theo anh chị tại sao tác giả cho rằng :
"Nếu Tổ quốc hôm nay nhìn từ biển
Mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng"
-> Hai câu thơ bi hùng ấy có thể xem là hay nhất trong bài thơ khiến người đọc cay xè mũi, rưng rưng. Mấy câu thơ ấy là câu hỏi lớn khi đất nước lâm nguy thì làm sao những người yêu nước lại có thể bình lặng được.