ho ho xin chào các bạn và lại là mình đây. Nguyên đây mình đăng sớm hơn 1 ngày vì phải viết thư chết tiệt UPU nè ....
Hồi 2 : Mình bị lừa rồi !
Chúng tôi chạy nhanh đến chỗ đấy nhưng chẳng thấy gì cả. Nhưng chúng tôi lại ngửi thấy mùi ở cô gái ngay trước mặt. Tôi rảo bước đến hỏi cô ấy:
- Cô . . .
- Sao thế ? - Cô ta hỏi
- Cô . . . có . . . phải . . . là . . . là . . . là... - Tôi lắp bắp nói.
- Crasca Renzin! người trong tổ chức Kisimaki . - Cô ta ngắt ngang lời.
Tôi ngạc nhiên vì tổ chức Kisimaki luôn được trang bị súng mà cô ấy không có súng, nhưng điều làm tôi bất ngờ nhất là cô ấy chưa đủ tuổi vào tổ chức ( phải từ 20 tuổi trở lên ) nhưng cô ấy mới chừng tuổi tôi thôi. Chúng tôi không nói được nói được lời nào đành ra về nhà mà mặt cứ ngây ra. Cuối cùng tôi tạm biệt Joel hẹn hôm sau gặp lại. Vào trong tôi nhớ ra rằng khi đang nhìn cô ta tôi thấy một con dao ngay trong túi. Cuối cùng mải suy nghĩ quá tôi ngủ quên luôn. Nhưng giấc mơ này như là đang báo mộng cho tôi. Tôi mơ thế này:
‘Tôi đang đi trong một lâu đài hiện đại mà mãi sau này tôi mới biết là nơi ở của tổ chức Rogoko(lí do mà tổ chức Kisimaki phải ra đời để ngăn chặn chúng. Tôi đi đến con đường trước mặt. Trước căn phòng đầu tiên ghi tên Crasca Renzin. Tôi sực nhớ đến cái cô Renzin. Đang mải nghĩ bỗng có tiếng nói chuyện:
- Renzin nè cô có biết tổ chức Ruebius sẽ cho ai đi không?
- Không, anh phải hỏi Zaras chứ. Tôi còn suýt nữa bị cái thằng ranh con đó làm cho tý nữa là hỏng hết chuyện
Tôi chợt nhận ra giọng người vừa trả lời là Crasca. Nhưng tiếng bước chân càng đến gần nên tôi phải 'chuồn vội'. Tôi liền chạy lẹ. Nhưng vẫn gây ra tiếng động. Tôi liền bị đuổi theo bởi hai tên trong tổ chức Ruebius, rồi một tên đã đuổi kịp tôi. Thấy mình đang nguy cấp, tôi vội vàng lấy con dao trong túi quần mà tôi gọi nó là ( thứ phòng thân được dùng lúc nguy cấp ) tôi vung dao loạn xạ rồi trúng mặt hắn rồi tháo chạy nhưng vì còn một tên nên tôi chém nốt, rồi mới chạy nhưng Crasca đã chạy đến đá tôi xuống đất.Tôi ngạc nhiên tần ngần nhìn cô ta một hồi nhưng như kiểu đã lấy lại được sự tập trung tôi tức giận hỏi:
- Muốn gì hở ?
- Ta muốn giết ngươi thay cho hôm trước.
- Mình bị lừa rồi - tôi tự nhủ, thẫn thờ đón nhận cái chết mà khống phản ứng gì - chắc đợt vui chơi tiếp theo chắc chắn không phải ở dưới đất nữa mà sẽ ở trên trời mất...
Cô ta dơ dao đang định chém’ thì …. đồng hồ báo thức đã gọi tôi dậy:
- Hóa ra đó là một giấc mơ, may thật. Nhưng chẳng biết nó có phải là thật không nhỉ ? – Tôi vui vẻ nghĩ rồi xuống giường chuẩn bị bữa sáng. Hết đồ ăn rồi! Hôm nay tôi phải nhịn vì hết đồ ăn nên đành sửa sang lại trang phục để đến trường luôn...
Tuần sau nhớ ra tiếp đấy hihi hóng truyện của bạn quá. Cơ mà truyện tuần này mình thấy có một số lỗi, bạn cân nhắc sửa để truyện ngày càng đỉnh chóp hơn haaa
- Nhiều đoạn bị lặp từ ví dụ như từ "nhưng" có thể thay bằng "tuy nhiên", "mặc dù vậy",... ; từ "rồi",... hạn chế để bị lặp từ khi viết nhớ! - Một số đoạn hơi dài cần thêm dấu phẩy để ngắt sao cho câu văn rõ ý hơn. - Những đoạn sau bị giống văn nói hoặc câu văn chưa được hay, bạn có thể tham khảo cách sửa này nhé: + "Nhưng giấc mơ này như đang báo mộng cho tôi." + "tôi vung dao loạn xạ trúng mặt hắn, tôi tháo chạy nhưng vì còn một tên nên tôi chém nốt, rồi mới chạy. Nhưng Crasca đã chạy đến đá tôi xuống đất. Tôi ngạc nhiên tần ngần nhìn cô ta một hồi. Sau khi lấy lại được sự bình tĩnh tôi tức giận hỏi:" + "Đợt vui chơi tiếp theo chắc chắn không phải ở dưới đất nữa mà sẽ ở trên trời" hoặc "Có lẽ đợt vui chơi tiếp theo sẽ không phải ở dưới đất nữa mà sẽ ở trên trời" -> Từ "chắc" với từ "chắc chắn" không ở cùng 1 câu đâu nhớ vì 2 từ này mang nghĩa khẳng định khác nhau mừ!Tạm biệt tuần sau tôi sẽ quay lại