Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Tôi cần bình yên lúc này, bởi quá nhiều việc xảy ra mà bộ não thì không cho phép chất chứa hết, đẩy ra khỏi suy nghĩ những chuyện không nên nghĩ không hề khó với một người bề ngoài cứng cáp như tôi thế nhưng..., Ai đó đã từng nói Tôi là cái sọt rát của người khác, biết lắng nghe và cũng biết thấu hiểu, Và tôi nghiểm niên trở thành cái sọt rác, tôi cũng ngạc nhiên về cái "sọt rác" của chính tôi, nó lớn đến mức tôi không biết là mình có thể chứa nhiều "rác" đến như vậy.
Vậy là hằng ngày tôi cần mẫn thu nhặt hết những thứ mà người ta vứt đi, theo thời gian chỉ có tôi là nhớ tôi thu nhặt những gì còn những người tìm đến "thùng rác" lại quên bén đi họ đã vứt những gì vào tôi. Nhưng tôi hạnh phúc về điều đó, điều mà tôi nghĩ ít ai làm được, chắc mọi người cho tôi là khoát lác, nhưng không điều tôi nói hoàn toàn là sự thật..
Cách đây hơn một năm về trước .. Hắn cũng tìm đến tôi như bao người khác để vứt lên tôi những gì theo đúng nghĩa cái thùng rác như tôi phải nhận, Hắn là đứa có nhiều “rác” nhất mà tôi từng gặp, ngày nào Hắn không vứt rác vào tôi thì y như rằng ngày đó Hắn không chịu được hay sao ấy, còn tôi vẫn làm tốt công việc của mình : Thu nhặt hết tất cả những gì hắn vứt!. Nhưng đừng nghĩ cái sọt rác như tôi không biết buồn, không biết vui, nhiều lúc tôi đâm ra ghét hắn và ghét luôn công việc của tôi đang làm, có lần tôi lên mặt bảo Hắn đừng làm phiền tôi nữa.
Nhìn ánh mắt rực lửa như sắp nuốt chửng hắn của tôi Hắn phá lên cười ngoặc nghẽo, lúc đó tôi chợt cay đắng nhận ra: Mình là sọt rác không hơn không kém!. Cũng chính do đặc thù của công việc mà dần dần tôi hiểu và biết rõ nhất những người tìm đến tôi qua cách bỏ “rác” của họ, và cũng vì Hắn thường xuyên tìm đến tôi nhất nên hắn là người đương nhiên tôi hiểu nhiều nhất, không biết như vậy có tốt cho tôi không nhưng có một điều tôi phải công nhận là Hắn là kẻ thích làm phiền người khác nhất trên đời này mà tôi từng gặp.
Có một lần tôi không thể nhất mình dậy nỗi sau đợt ốm nặng vậy mà Hắn vẫn vô tư tống cho tôi “rác” nhìn vẻ mặt mệt mỏi lẫn cau có của tôi khi tôi không “nhặt” những gì hắn vứt, hắn cũng nheo mày rồi hắn nói giọng quan tâm, lần đầu tiên tôi nghe giọng nói quan tâm nhẹ nhàng của nó, nhưng khi thấy tôi không thèm nói gì nó lại tiếp tục vứt rác vào tôi. Vậy đấy! Hắn là một người ích kỷ! Không dừng lại ở đó Hắn dành với tất cả mọi người rồi dần dần hắn biến tôi thành cái sọt rác riêng của nó, lúc đầu hắn tìm đến tôi theo lịch trình còn giờ thì hắn vô tội vạ vứt vào tôi những thứ hắn muốn.
Cái sọt rác như tôi thì chỉ biết thu nhặt thu nhặt mà thôi, càng thu nhặt tôi càng hiểu con người hắn hơn, chính vì hiểu hắn nên hắn tìm tôi cả lúc hắn không thích vứt rác vào tôi, rồi theo thời gian hắn cũng thay đổi cách vứt rác của hắn, rồi hắn đề nghị tôi làm bạn với hắn, và lần đầu tiên sọt rác như tôi cũng có bạn. tôi không buồn cũng không thấy vui, tôi thấy kỳ kỳ…Và đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy Hắn khóc, tôi nghĩ Hắn đang gặp chuyện gì đó, chưa kịp hỏi gì thì Hắn đã quay lưng đi…
Sau hôm đó Hắn thay đổi 180 độ à không phải là 360 độ: Hắn không cho tôi rác nữa! và hắn biến mất! nhanh như một cơn gió, điều duy nhất mà tôi nghĩ đến là hắn đã có thùng rác mới. sọt rác như tôi mà không có rác thì buồn thật và rác của tôi ít hẳn đi trông thấy như vậy mới thấy rác của hắn nhiều đến mức nào, tôi bắt đầu thấy trống trải xen lẫn cô đơn nữa thì phải, tôi cũng không biết nữa, nhưng cũng may tôi dần quen đi việc Hắn không cho tôi rác và tôi cũng dần quên Hắn.
Bỗng một thời gian khá lâu sau đó Hắn lại xuất hiện và tôi cũng ngạc nhiên vì thái độ của tôi không thấy bất ngờ gì mấy, hắn xuất hiện và đương nhiên hắn mang theo rác cho tôi, và thời gian không cho tôi rác hắn cũng không cho ai khác, vì một lúc hắn vứt cho tôi gấp nhiều lần rác mà tôi không thể tính được với lý do : Bận mà hắn nói khi tự dưng biến mất. và tôi cũng không bận tâm và lý do đó được tôi chấp nhận vì: Tôi là sọt rác!
Từ dạo đó tôi và hắn trở thành bạn theo đúng nghĩa của nó, tôi vui vì điều đó vì ít ra hắn không đối xử với tôi như cái thùng rác nữa, và hắn xem tôi là con người! và như thế Hắn trút lên tôi những thứ cao cấp hơn rác mà tôi nhận hằng ngày, suy nghĩ của Hắn, buồn vui của Hắn, cả sự tức giận của Hắn nữa, nhưng có một điều là Hắn không tin bất kỳ ai, kể cả bản thân Hắn, hắn tìm đến tôi với mục đích duy nhất là Giải sầu, hắn từng nói trên đời này không thể tin được bất kỳ ai, ngay cả cái sọt rác như tôi cũng không tin được còn lý do gì thì hắn không thể giải thích, Hắn ích kỷ tôi biết! hắn tùy tiện tôi cũng biết! nhưng lần này hắn không có lòng tin thì tôi không biết vì sao?.
Lúc trước Hắn có ý định biến tôi thành cái sọt rác của riêng Hắn thì lần này dã tâm của nó cao hơn: Hắn muốn tôi là bạn của Hắn! mà theo Hắn giải thích là Hắn cần có bạn lúc này và Hắn muốn được chia sẽ trong khi tôi ngoác mồng không hiểu bạn là gì!? Không cần biết tôi có gật đầu hay không Hắn nói chỉ cần Hắn đồng ý là được. Tôi biết: Hắn quay lại vì….chuyện gì đó!
Lần đầu tiên cái thùng rác như tôi biết thế nào là tình cảm bạn bè, Hắn không còn vứt những thứ thừa thải vào tôi nữa thay vào đó Hắn dành cho tôi những gì tốt đẹp nhất mà tình bạn phải nhận, hắn còn dạy tôi cách chia sẽ cảm xúc và nói lên suy nghĩ của mình tôi thấy thú vị về điều đó có Hắn: Tôi thay đổi!
Tròn một năm 4 tháng tôi và Hắn là bạn bè, Hắn cũng đã cho tôi thật nhiều và tôi cũng đã nhận từ Hắn thật nhiều, nhưng điều mà tôi không thể giải thích nỗi là: hắn không tin tôi cũng như tin chính bản thân Hắn cũng chính vì điều này mà một lần nữa Hắn lại…bỏ đi.
Trời! Hắn biến tôi thành bạn của Hắn rồi bỏ đi ư? Tôi không thể hình dung được việc này sẽ đến với tôi, tôi cảm thấy bơ vơ chưa từng thấy, tôi không thể cân bằng được trong một thời gian, nói tóm lại : Tôi bị sốc!. và tôi cũng nhận ra một điều là Hắn nói đúng: Đừng nên tin ai.
Tôi bắt đầu lại mọi chuyện với những suy nghĩ tiêu cực về cuộc đời về con người và bắt đầu loại bỏ ra khỏi sọt rác của chính tôi mọi dấu vết về Hắn và tôi trở về chính tôi : Một cái thùng rác không hơn không kém! Và tôi còn nhớ tôi không còn nhận ra Hắn lúc Hắn tìm đến vứt rác vào tôi, lần này tôi từ chối nhận rác từ Hắn mặc cho Hắn van xin, năn nỉ dù tôi biết Hắn không còn chỗ nào để vứt rác, tôi muốn cho Hắn biết khi phản bội niềm tin thì Hắn chỉ nhận lại những điều chính Hắn đã làm với người khác, và cũng là lần đầu tiên tôi thấy mình mạnh mẽ, lần đầu tiên tôi thấy mình biết cách từ chối.
Tôi không hối hận vì thùng rác như tôi lại từ chối thứ mình muốn là rác trái lại tôi cảm thấy tự hào về bản thân mình vì ít ra tôi đã trưởng thành, biết điều gì là cần và điều gì là không cần đối với mình và tôi cũng không quên nói lời cảm ơn Hắn!.
Và đương nhiên Hắn vẫn mang câu hỏi lớn trong người: Tại sao thùng rác như tôi lại đi chê rác?. Tôi không muốn hơn thua với Hắn tôi muốn hòa bình, điều duy nhất tôi còn hứa với hắn là phải suy nghĩ có nên cho hắn vứt rác nữa không, và cả tôi cả Hắn đang chờ đợi câu trả lời…
Tôi cần bình yên lúc này, bởi quá nhiều việc xảy ra mà bộ não thì không cho phép chất chứa hết, đẩy ra khỏi suy nghĩ những chuyện không nên nghĩ không hề khó với một người bề ngoài cứng cáp như tôi thế nhưng..., Ai đó đã từng nói Tôi là cái sọt rát của người khác, biết lắng nghe và cũng biết thấu hiểu, Và tôi nghiểm niên trở thành cái sọt rác, tôi cũng ngạc nhiên về cái "sọt rác" của chính tôi, nó lớn đến mức tôi không biết là mình có thể chứa nhiều "rác" đến như vậy.
Vậy là hằng ngày tôi cần mẫn thu nhặt hết những thứ mà người ta vứt đi, theo thời gian chỉ có tôi là nhớ tôi thu nhặt những gì còn những người tìm đến "thùng rác" lại quên bén đi họ đã vứt những gì vào tôi. Nhưng tôi hạnh phúc về điều đó, điều mà tôi nghĩ ít ai làm được, chắc mọi người cho tôi là khoát lác, nhưng không điều tôi nói hoàn toàn là sự thật..
Cách đây hơn một năm về trước .. Hắn cũng tìm đến tôi như bao người khác để vứt lên tôi những gì theo đúng nghĩa cái thùng rác như tôi phải nhận, Hắn là đứa có nhiều “rác” nhất mà tôi từng gặp, ngày nào Hắn không vứt rác vào tôi thì y như rằng ngày đó Hắn không chịu được hay sao ấy, còn tôi vẫn làm tốt công việc của mình : Thu nhặt hết tất cả những gì hắn vứt!. Nhưng đừng nghĩ cái sọt rác như tôi không biết buồn, không biết vui, nhiều lúc tôi đâm ra ghét hắn và ghét luôn công việc của tôi đang làm, có lần tôi lên mặt bảo Hắn đừng làm phiền tôi nữa.
Nhìn ánh mắt rực lửa như sắp nuốt chửng hắn của tôi Hắn phá lên cười ngoặc nghẽo, lúc đó tôi chợt cay đắng nhận ra: Mình là sọt rác không hơn không kém!. Cũng chính do đặc thù của công việc mà dần dần tôi hiểu và biết rõ nhất những người tìm đến tôi qua cách bỏ “rác” của họ, và cũng vì Hắn thường xuyên tìm đến tôi nhất nên hắn là người đương nhiên tôi hiểu nhiều nhất, không biết như vậy có tốt cho tôi không nhưng có một điều tôi phải công nhận là Hắn là kẻ thích làm phiền người khác nhất trên đời này mà tôi từng gặp.
Có một lần tôi không thể nhất mình dậy nỗi sau đợt ốm nặng vậy mà Hắn vẫn vô tư tống cho tôi “rác” nhìn vẻ mặt mệt mỏi lẫn cau có của tôi khi tôi không “nhặt” những gì hắn vứt, hắn cũng nheo mày rồi hắn nói giọng quan tâm, lần đầu tiên tôi nghe giọng nói quan tâm nhẹ nhàng của nó, nhưng khi thấy tôi không thèm nói gì nó lại tiếp tục vứt rác vào tôi. Vậy đấy! Hắn là một người ích kỷ! Không dừng lại ở đó Hắn dành với tất cả mọi người rồi dần dần hắn biến tôi thành cái sọt rác riêng của nó, lúc đầu hắn tìm đến tôi theo lịch trình còn giờ thì hắn vô tội vạ vứt vào tôi những thứ hắn muốn.
Cái sọt rác như tôi thì chỉ biết thu nhặt thu nhặt mà thôi, càng thu nhặt tôi càng hiểu con người hắn hơn, chính vì hiểu hắn nên hắn tìm tôi cả lúc hắn không thích vứt rác vào tôi, rồi theo thời gian hắn cũng thay đổi cách vứt rác của hắn, rồi hắn đề nghị tôi làm bạn với hắn, và lần đầu tiên sọt rác như tôi cũng có bạn. tôi không buồn cũng không thấy vui, tôi thấy kỳ kỳ…Và đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy Hắn khóc, tôi nghĩ Hắn đang gặp chuyện gì đó, chưa kịp hỏi gì thì Hắn đã quay lưng đi…
Sau hôm đó Hắn thay đổi 180 độ à không phải là 360 độ: Hắn không cho tôi rác nữa! và hắn biến mất! nhanh như một cơn gió, điều duy nhất mà tôi nghĩ đến là hắn đã có thùng rác mới. sọt rác như tôi mà không có rác thì buồn thật và rác của tôi ít hẳn đi trông thấy như vậy mới thấy rác của hắn nhiều đến mức nào, tôi bắt đầu thấy trống trải xen lẫn cô đơn nữa thì phải, tôi cũng không biết nữa, nhưng cũng may tôi dần quen đi việc Hắn không cho tôi rác và tôi cũng dần quên Hắn.
Bỗng một thời gian khá lâu sau đó Hắn lại xuất hiện và tôi cũng ngạc nhiên vì thái độ của tôi không thấy bất ngờ gì mấy, hắn xuất hiện và đương nhiên hắn mang theo rác cho tôi, và thời gian không cho tôi rác hắn cũng không cho ai khác, vì một lúc hắn vứt cho tôi gấp nhiều lần rác mà tôi không thể tính được với lý do : Bận mà hắn nói khi tự dưng biến mất. và tôi cũng không bận tâm và lý do đó được tôi chấp nhận vì: Tôi là sọt rác!
Từ dạo đó tôi và hắn trở thành bạn theo đúng nghĩa của nó, tôi vui vì điều đó vì ít ra hắn không đối xử với tôi như cái thùng rác nữa, và hắn xem tôi là con người! và như thế Hắn trút lên tôi những thứ cao cấp hơn rác mà tôi nhận hằng ngày, suy nghĩ của Hắn, buồn vui của Hắn, cả sự tức giận của Hắn nữa, nhưng có một điều là Hắn không tin bất kỳ ai, kể cả bản thân Hắn, hắn tìm đến tôi với mục đích duy nhất là Giải sầu, hắn từng nói trên đời này không thể tin được bất kỳ ai, ngay cả cái sọt rác như tôi cũng không tin được còn lý do gì thì hắn không thể giải thích, Hắn ích kỷ tôi biết! hắn tùy tiện tôi cũng biết! nhưng lần này hắn không có lòng tin thì tôi không biết vì sao?.
Lúc trước Hắn có ý định biến tôi thành cái sọt rác của riêng Hắn thì lần này dã tâm của nó cao hơn: Hắn muốn tôi là bạn của Hắn! mà theo Hắn giải thích là Hắn cần có bạn lúc này và Hắn muốn được chia sẽ trong khi tôi ngoác mồng không hiểu bạn là gì!? Không cần biết tôi có gật đầu hay không Hắn nói chỉ cần Hắn đồng ý là được. Tôi biết: Hắn quay lại vì….chuyện gì đó!
Lần đầu tiên cái thùng rác như tôi biết thế nào là tình cảm bạn bè, Hắn không còn vứt những thứ thừa thải vào tôi nữa thay vào đó Hắn dành cho tôi những gì tốt đẹp nhất mà tình bạn phải nhận, hắn còn dạy tôi cách chia sẽ cảm xúc và nói lên suy nghĩ của mình tôi thấy thú vị về điều đó có Hắn: Tôi thay đổi!
Tròn một năm 4 tháng tôi và Hắn là bạn bè, Hắn cũng đã cho tôi thật nhiều và tôi cũng đã nhận từ Hắn thật nhiều, nhưng điều mà tôi không thể giải thích nỗi là: hắn không tin tôi cũng như tin chính bản thân Hắn cũng chính vì điều này mà một lần nữa Hắn lại…bỏ đi.
Trời! Hắn biến tôi thành bạn của Hắn rồi bỏ đi ư? Tôi không thể hình dung được việc này sẽ đến với tôi, tôi cảm thấy bơ vơ chưa từng thấy, tôi không thể cân bằng được trong một thời gian, nói tóm lại : Tôi bị sốc!. và tôi cũng nhận ra một điều là Hắn nói đúng: Đừng nên tin ai.
Tôi bắt đầu lại mọi chuyện với những suy nghĩ tiêu cực về cuộc đời về con người và bắt đầu loại bỏ ra khỏi sọt rác của chính tôi mọi dấu vết về Hắn và tôi trở về chính tôi : Một cái thùng rác không hơn không kém! Và tôi còn nhớ tôi không còn nhận ra Hắn lúc Hắn tìm đến vứt rác vào tôi, lần này tôi từ chối nhận rác từ Hắn mặc cho Hắn van xin, năn nỉ dù tôi biết Hắn không còn chỗ nào để vứt rác, tôi muốn cho Hắn biết khi phản bội niềm tin thì Hắn chỉ nhận lại những điều chính Hắn đã làm với người khác, và cũng là lần đầu tiên tôi thấy mình mạnh mẽ, lần đầu tiên tôi thấy mình biết cách từ chối.
Tôi không hối hận vì thùng rác như tôi lại từ chối thứ mình muốn là rác trái lại tôi cảm thấy tự hào về bản thân mình vì ít ra tôi đã trưởng thành, biết điều gì là cần và điều gì là không cần đối với mình và tôi cũng không quên nói lời cảm ơn Hắn!.
Và đương nhiên Hắn vẫn mang câu hỏi lớn trong người: Tại sao thùng rác như tôi lại đi chê rác?. Tôi không muốn hơn thua với Hắn tôi muốn hòa bình, điều duy nhất tôi còn hứa với hắn là phải suy nghĩ có nên cho hắn vứt rác nữa không, và cả tôi cả Hắn đang chờ đợi câu trả lời…
Một chú bướm màu sặc sỡ xập xòe bay lượn nhởn nhơ trong một vườn hoa. Bướm bỗng phát hiện một chú ong mật đang cần cù hút nhụy trên một bông hoa. Bướm sà xuống, buông lời thăm hỏi:
– Chào ong mật, tội vạ gì mà đầu tắt mặt tôi suốt ngày thế cho khổ thân? Trời đất phú cho chúng ta đôi cánh là để du ngoạn. Đời là một cuộc du lịch dài phải không ong?
– Sao, đời chỉ là một cuộc du lịch ư? Không thế thế được bướm ạ.
Bướm vẫn lải nhải:
– Con người có đôi chân, chúng ta có đôi cánh, chân chảng để rong chơi, cảnh chẳng để bay nhởn nhơ thì còn để làrn gì? Sống là để tìm hạnh phúc. Hạnh phúc biết bao nếu suốt đời được la cà trong những công viên, dập dìu sớm chiều trong những bộ quần áo đẹp. Mùa xuân ư? Mùa của hội hè du lịch. Từ chót vót những đỉnh núi cao, rừng rậm ngàn vạn bướm trắng bay đi trẩy hội mùa xuân, mơ những vù hội bất tận trong không trung. Mùa hè ư? Chúng tớ lại kéo nhau về múa lượn trên những núi rừng quê hương trong những bộ trang phục rực rỡ như muôn màu hoa. Đời là vui chơi, hội hè, nhảy múa!
Ong vốn ít nói, lặng lẽ suy tư nhưng không chịu nổi cái triết lí lỗi thời của bướm bèn lên tiếng:
– Bướm có biết một nhà văn đã nói gì về chúng ta không? Ong bảo : “Nhện nằm ỳ một chỗ, bướm lăng quăng suốt ngày, cho nên trong lịch sử không hề có mật nhện cũng chẳng có mật bướm, chi có mật ong mà thôi”. Tớ cũng bay nhưng để đem lại cho đời một cái gì đó có ích, những dòng mật ngọt chữa bệnh, nuôi người.
– Nhưng cuộc sống có ích của các cậu xem chừng gò bó, vất vả lắm, ai mà chịu được. Người ta bảo xã hội loài ong chúa là nghiêm ngặt, đi về không được quên cửa, nhầm nhà- chân không có phấn hoa thì đừng hòng vạo tổ, mấy ong trực ca nó đuổi thẳng cánh, ôi còn gì là tự do! Người ta còn tính toán rằng, muốn có một kí mật hoa, giả sử chi có một mình cậu thì cậu sẽ phải bay đi bay về tới bốn mươi lăm vạn dặm, áng chừng mười lần vòng quanh trái đất. Thú thật tớ chí nghe cũng đã thót tim rồi!
Ong không có nhiều thời gian để tiếp chuyện gã bướm lêu lổng vô tích sự. Rặng cây đang dâng hoa. Con người đang chờ mật. Ong hối hả bay đi theo cách sống của mình:
– Ta thà làm loài ong vất vả hi sinh kiếm mật cho đời chứ nhất quyết không thề là loài bướm ích kỉ, lười biếng, du đàng, chỉ biết lượn vành mà chơi.
Một chú bướm màu sặc sỡ xập xòe bay lượn nhởn nhơ trong một vườn hoa. Bướm bỗng phát hiện một chú ong mật đang cần cù hút nhụy trên một bông hoa. Bướm sà xuống, buông lời thăm hỏi:
– Chào ong mật, tội vạ gì mà đầu tắt mặt tôi suốt ngày thế cho khổ thân? Trời đất phú cho chúng ta đôi cánh là để du ngoạn. Đời là một cuộc du lịch dài phải không ong?
– Sao, đời chỉ là một cuộc du lịch ư? Không thế thế được bướm ạ.
Bướm vẫn lải nhải:
– Con người có đôi chân, chúng ta có đôi cánh, chân chảng để rong chơi, cảnh chẳng để bay nhởn nhơ thì còn để làrn gì? Sống là để tìm hạnh phúc. Hạnh phúc biết bao nếu suốt đời được la cà trong những công viên, dập dìu sớm chiều trong những bộ quần áo đẹp. Mùa xuân ư? Mùa của hội hè du lịch. Từ chót vót những đỉnh núi cao, rừng rậm ngàn vạn bướm trắng bay đi trẩy hội mùa xuân, mơ những vù hội bất tận trong không trung. Mùa hè ư? Chúng tớ lại kéo nhau về múa lượn trên những núi rừng quê hương trong những bộ trang phục rực rỡ như muôn màu hoa. Đời là vui chơi, hội hè, nhảy múa!
Ong vốn ít nói, lặng lẽ suy tư nhưng không chịu nổi cái triết lí lỗi thời của bướm bèn lên tiếng:
– Bướm có biết một nhà văn đã nói gì về chúng ta không? Ong bảo : “Nhện nằm ỳ một chỗ, bướm lăng quăng suốt ngày, cho nên trong lịch sử không hề có mật nhện cũng chẳng có mật bướm, chi có mật ong mà thôi”. Tớ cũng bay nhưng để đem lại cho đời một cái gì đó có ích, những dòng mật ngọt chữa bệnh, nuôi người.
Bướm và ong đều có cách sống riêng của mình
– Nhưng cuộc sống có ích của các cậu xem chừng gò bó, vất vả lắm, ai mà chịu được. Người ta bảo xã hội loài ong chúa là nghiêm ngặt, đi về không được quên cửa, nhầm nhà- chân không có phấn hoa thì đừng hòng vạo tổ, mấy ong trực ca nó đuổi thẳng cánh, ôi còn gì là tự do! Người ta còn tính toán rằng, muốn có một kí mật hoa, giả sử chi có một mình cậu thì cậu sẽ phải bay đi bay về tới bốn mươi lăm vạn dặm, áng chừng mười lần vòng quanh trái đất. Thú thật tớ chí nghe cũng đã thót tim rồi!
Ong không có nhiều thời gian để tiếp chuyện gã bướm lêu lổng vô tích sự. Rặng cây đang dâng hoa. Con người đang chờ mật. Ong hối hả bay đi theo cách sống của mình:
– Ta thà làm loài ong vất vả hi sinh kiếm mật cho đời chứ nhất quyết không thề là loài bướm ích kỉ, lười biếng, du đàng, chỉ biết lượn vành mà chơi.
Một chú bướm màu sặc sỡ xập xòe bay lượn nhởn nhơ trong một vườn hoa. Bướm bỗng phát hiện một chú ong mật đang cần cù hút nhụy trên một bông hoa. Bướm sà xuống, buông lời thăm hỏi:
– Chào ong mật, tội vạ gì mà đầu tắt mặt tôi suốt ngày thế cho khổ thân? Trời đất phú cho chúng ta đôi cánh là để du ngoạn. Đời là một cuộc du lịch dài phải không ong?
– Sao, đời chỉ là một cuộc du lịch ư? Không thế thế được bướm ạ.
Bướm vẫn lải nhải:
– Con người có đôi chân, chúng ta có đôi cánh, chân chảng để rong chơi, cảnh chẳng để bay nhởn nhơ thì còn để làrn gì? Sống là để tìm hạnh phúc. Hạnh phúc biết bao nếu suốt đời được la cà trong những công viên, dập dìu sớm chiều trong những bộ quần áo đẹp. Mùa xuân ư? Mùa của hội hè du lịch. Từ chót vót những đỉnh núi cao, rừng rậm ngàn vạn bướm trắng bay đi trẩy hội mùa xuân, mơ những vù hội bất tận trong không trung. Mùa hè ư? Chúng tớ lại kéo nhau về múa lượn trên những núi rừng quê hương trong những bộ trang phục rực rỡ như muôn màu hoa. Đời là vui chơi, hội hè, nhảy múa!
Ong vốn ít nói, lặng lẽ suy tư nhưng không chịu nổi cái triết lí lỗi thời của bướm bèn lên tiếng:
– Bướm có biết một nhà văn đã nói gì về chúng ta không? Ong bảo : “Nhện nằm ỳ một chỗ, bướm lăng quăng suốt ngày, cho nên trong lịch sử không hề có mật nhện cũng chẳng có mật bướm, chi có mật ong mà thôi”. Tớ cũng bay nhưng để đem lại cho đời một cái gì đó có ích, những dòng mật ngọt chữa bệnh, nuôi người.
– Nhưng cuộc sống có ích của các cậu xem chừng gò bó, vất vả lắm, ai mà chịu được. Người ta bảo xã hội loài ong chúa là nghiêm ngặt, đi về không được quên cửa, nhầm nhà- chân không có phấn hoa thì đừng hòng vạo tổ, mấy ong trực ca nó đuổi thẳng cánh, ôi còn gì là tự do! Người ta còn tính toán rằng, muốn có một kí mật hoa, giả sử chi có một mình cậu thì cậu sẽ phải bay đi bay về tới bốn mươi lăm vạn dặm, áng chừng mười lần vòng quanh trái đất. Thú thật tớ chí nghe cũng đã thót tim rồi!
Ong không có nhiều thời gian để tiếp chuyện gã bướm lêu lổng vô tích sự. Rặng cây đang dâng hoa. Con người đang chờ mật. Ong hối hả bay đi theo cách sống của mình:
– Ta thà làm loài ong vất vả hi sinh kiếm mật cho đời chứ nhất quyết không thề là loài bướm ích kỉ, lười biếng, du đàng, chỉ biết lượn vành mà chơi.
Bạn tham khảo nhé :
Trong khu rừng cây rậm rạp, um tùm có một chú Bướm vàng với những chấm đen trên cánh đang xập xòe nhởn nhơ dạo chơi. Bướm bay qua những cành cây với một vài bông hoa đang nở rộ đón chào.
Bỗng Bướm phát hiện một chú Ong mật đang mải mê hút mật trên một bông hoa mà Bướm vừa đến. Bướm bay tới, buông lời thỏ thẻ:
- Chào Ong mật, đến hôm nay tôi mới gặp lại bạn. Ô, lúc nào bạn cũng cần cù hút mật. Tại sao bạn không đi du ngoạn, vui chơi như tôi? Trời cho ta đôi cánh để bay lượn tung tăng kia mà! Chúng ta thật diễm phúc, suốt đời chỉ biết du ngoạn mà thôi, phải không Ong?
- Ô, bạn nói sao? Suốt đời bạn chỉ biết du ngoạn thôi à! Không thể đơn giản như thế đâu, cũng có đến một lúc nào đó bạn nên làm việc như tôi đây này, Bướm ạ!
Vẫn cái giọng thỏ thẻ ấy vang lên:
- Trời cho ta đôi cánh, còn con người ở đời lại được đôi chân. Cánh chẳng để bay nhởn nhơ, chân chẳng để rong chơi thì để làm gì? Bạn chẳng biết gì cả, suốt ngày lo làm lụng, thật là mệt nhọc. Còn tôi chỉ biết bay khắp nơi, bay dập dìu qua những rừng cây trái ngọt, những vườn hoa màu sắc rực rỡ suốt cả bốn mùa. Xuân đến, loài bướm chúng tôi được khoác lên những bộ trang phục mới để dạo chơi, thật là hạnh phúc!
Ong vốn ít nói nhưng nghe cái giọng chua loét ấy của Bướm, bèn cất tiếng:
- Bướm có biết con người nói gì về chúng ta không? Bướm suốt ngày chỉ biết rong chơi, còn loài Ong chúng tôi bay đây đó để tìm mật giúp con người chữa bệnh và đem lại cuộc sông con người nhiều điều tốt đẹp.
Bướm nghe thế, vội tranh cãi:
- Ô, cuộc sống bạn lúc nào cũng bận bịu, vất vả như vậy, ai mà chịu được. Các nhà khoa học đã bảo rằng xã hội loài ong là một xã hội nghiêm ngặt, đi làm về phải có phấn hoa, có sản phẩm thì mới được vào cửa, mà khi vào không được lộn cửa lộn nhà. Còn nếu không có sản phẩm thì đừng hòng vào cửa. Ôi! Cuộc sống của bạn sao lại gò bó như thế! Còn cuộc sống tôi thì khác hẳn, suốt ngày tôi chỉ biết dạo chơi, chỉ biết đi khắp nơi để tìm nhiều điều mới mẻ, tốt đẹp. Tôi không phải làm nhiều chi cho cực cái thân!
Tuy trò chuyện với Bướm nhưng Ong vẫn không ngừng làm việc. Ong vẫn mải mê hút mật. Nghe Bướm nói, Ong rất bực mình nhưng cố lặng thinh bởi Ong còn làm biết bao công việc. Trong khu rừng bao la này có biết bao bông hoa chứa đầy ắp mật vàng óng đang chờ đón Ong. Vì vậy, Ong không nỡ bỏ lỡ công việc để phân giải đối với gã Bướm lười biếng này Ong phải đi làm đây. Ong sẽ chắt chiu cho con người những giọt mật ngọt ngào tươi mát và làm cho cuộc sống của chúng ta ngày tốt đẹp hơn.
~Std well~
#Thạc_Trân
Trong khu rừng cây rậm rạp, um tùm có một chú Bướm vàng với những chấm đen trên cánh đang xập xòe nhởn nhơ dạo chơi. Bướm bay qua những cành cây với một vài bông hoa đang nở rộ đón chào.
Bỗng Bướm phát hiện một chú Ong mật đang mải mê hút mật trên một bông hoa mà Bướm vừa đến. Bướm bay tới, buông lời thỏ thẻ:
- Chào Ong mật, đến hôm nay tôi mới gặp lại bạn. Ô, lúc nào bạn cũng cần cù hút mật. Tại sao bạn không đi du ngoạn, vui chơi như tôi? Trời cho ta đôi cánh để bay lượn tung tăng kia mà! Chúng ta thật diễm phúc, suốt đời chỉ biết du ngoạn mà thôi, phải không Ong?
- Ô, bạn nói sao? Suốt đời bạn chỉ biết du ngoạn thôi à! Không thể đơn giản như thế đâu, cũng có đến một lúc nào đó bạn nên làm việc như tôi đây này, Bướm ạ!
Vẫn cái giọng thỏ thẻ ấy vang lên:
- Trời cho ta đôi cánh, còn con người ở đời lại được đôi chân. Cánh chẳng để bay nhởn nhơ, chân chẳng để rong chơi thì để làm gì? Bạn chẳng biết gì cả, suốt ngày lo làm lụng, thật là mệt nhọc. Còn tôi chỉ biết bay khắp nơi, bay dập dìu qua những rừng cây trái ngọt, những vườn hoa màu sắc rực rỡ suốt cả bốn mùa. Xuân đến, loài bướm chúng tôi được khoác lên những bộ trang phục mới để dạo chơi, thật là hạnh phúc!
Ong vốn ít nói nhưng nghe cái giọng chua loét ấy của Bướm, bèn cất tiếng:
- Bướm có biết con người nói gì về chúng ta không? Bướm suốt ngày chỉ biết rong chơi, còn loài Ong chúng tôi bay đây đó để tìm mật giúp con người chữa bệnh và đem lại cuộc sông con người nhiều điều tốt đẹp.
Bướm nghe thế, vội tranh cãi:
- Ô, cuộc sống bạn lúc nào cũng bận bịu, vất vả như vậy, ai mà chịu được. Các nhà khoa học đã bảo rằng xã hội loài ong là một xã hội nghiêm ngặt, đi làm về phải có phấn hoa, có sản phẩm thì mới được vào cửa, mà khi vào không được lộn cửa lộn nhà. Còn nếu không có sản phẩm thì đừng hòng vào cửa. Ôi! Cuộc sống của bạn sao lại gò bó như thế! Còn cuộc sống tôi thì khác hẳn, suốt ngày tôi chỉ biết dạo chơi, chỉ biết đi khắp nơi để tìm nhiều điều mới mẻ, tốt đẹp. Tôi không phải làm nhiều chi cho cực cái thân!
Ong và bướm
Tuy trò chuyện với Bướm nhưng Ong vẫn không ngừng làm việc. Ong vẫn mải mê hút mật. Nghe Bướm nói, Ong rất bực mình nhưng cố lặng thinh bởi Ong còn làm biết bao công việc. Trong khu rừng bao la này có biết bao bông hoa chứa đầy ắp mật vàng óng đang chờ đón Ong. Vì vậy, Ong không nỡ bỏ lỡ công việc để phân giải đối với gã Bướm lười biếng này Ong phải đi làm đây. Ong sẽ chắt chiu cho con người những giọt mật ngọt ngào tươi mát và làm cho cuộc sống của chúng ta ngày tốt đẹp hơn.
Vua Hùng Vương thứ sáu mở cuộc thi chọn người nối ngôi. Vua ra điều kiện: trong lễ tế Tiên vương, ai làm vua hài lòng, người đó sẽ được truyền ngôi. Các lang (sau gọi là hoàng tử) liền toả đi khắp nơi tìm bạc vàng châu báu, của ngon vật lạ để dâng lên. Thấy thế, Lang Liêu rất bối rối. Hai mẹ con chàng ở ngoài cung đình nên rất nghèo, không thể tìm được những đồ quý hiếm. Chàng băn khoăn, trằn trọc suy nghĩ...
- Thế là sắp đến ngày lễ Tiên vương rồi. Ngày kia trong triều sẽ mở đại tiệc. Hẳn các lang anh đã chuẩn bị được nhiều của ngon vật lạ lắm. Nào là nem công chả phượng, nào là yến huyết, vi cá... Vua cha rồi sẽ khen nức nở, chỉ việc chọn món nào ngon nhất mà thôi. Mình không ham gì ngôi cao, chỉ mong ước được sống bình yên như thế này thôi. Nhưng, dẫu sao cũng là tấm lòng, giá như mình có một món gì đó thật ý nghĩa dâng lên Tiên vương và cũng là để thể hiện lòng thành kính đối với vua cha thì vẫn hơn. Ơ, sao bỗng dưng mình buồn ngủ thế này nhỉ?"
Lang Liêu ngủ thiếp đi, trong mơ chàng thấy một cụ già râu tóc bạc phơ chống gậy đến, xưng là quan đại thần của Tiên vương trên trời, nói muốn đến giúp chàng.
- Lang Liêu ạ, ta biết con tuy nghèo nhưng rất có hiếu. Con chỉ muốn có một món quà gì đó để dâng lên Tiên vương và cũng để tỏ lòng hiếu thảo đối với vua cha phải không? Vậy ta hỏi con: con làm nghề nông, trên đời cái gì cao nhất?
- Dạ, trời ạ!
- Thế cái gì gần gũi và quý nhất?
- Dạ, đất ạ!
- Vậy con hãy lấy những sản vật do chính tay con trồng cấy và nuôi nấng để làm ra món ăn gì đó vừa tượng hình được cho trời vừa tượng hình cho đất. Đó chính là món quà quý nhất con có thể dâng lên Tiên vương.
Cụ già nói xong liền hoá thành một làn khói mỏng bay đi. Lang Liêu giật mình tỉnh dậy. Nhớ lại giấc mơ vừa qua, chàng vô cùng mừng rỡ.
Sáng hôm sau, Lang Liêu nhờ mẹ lấy cho ít lá vẫn dùng làm bánh. Chàng chọn thứ gạo ngon nhất, trắng nhất, mổ một con lợn béo lấy những miếng thịt ngon nhất, béo nhất. Sau đó chàng lấy lá gói hai loại bánh, một loại vuông vức như mặt đất bao la, một loại tròn vành vạnh như bầu trời buổi sớm(1) . Xong xuôi chàng cho tất cả vào nồi luộc. Qua mấy canh giờ, mùi bánh chín bốc lên thơm nức cả làng xóm. Ai đi qua cũng ghé vào xem, khen rằng chưa từng có ai gói được thứ bánh thơm như thế. Sáng hôm sau, mẹ Lang Liêu đội mâm bánh tròn đi trước, Lang Liêu đội mâm bánh vuông theo sau. Hai mẹ con vào đến trong cung thì mọi người đã tề tựu đông đủ. Các lang xưa nay vẫn ngầm khinh Lang Liêu nghèo khó, nay trông thấy mẹ con chàng đội bánh đến thì cười ầm lên. Lang trưởng bảo nhà vua:
- Tâu phụ vương! Người hãy xem Lang Liêu mang cái gì đến kia! Có nên đuổi nó ra ngoài không ạ?
- Ấy chớ - nhà vua vội nói - của ngon không cốt lạ, vật quý không ở cái vỏ bề ngoài. Con chớ nên coi thường sự giản dị, mộc mạc. Nói rồi nhà vua đích thân xuống bậc thềm đỡ hai mâm bánh của mẹ con Lang Liêu. Người đưa cho quan thị thần, truyền đặt vào chỗ trang trọng để lát nữa cúng Tiên vương. Các lang thấy thế không khỏi ngấm ngầm ghen tức. Có ai trong số họ được nhà vua ưu ái như thế đâu? Một người nhân lúc nhà vua không để ý lền châm chọc:
- Lang Liêu lấy hai thứ bánh ấy ở tầng mây thứ mấy đấy? Lang Liêu thật thà đáp:
- Đâu có! Toàn những thứ hai bàn tay em làm ra cả mà!
- Sao lại có thể dâng lên Tiên vương những thứ tầm thường như thế?
Ngươi có biết rằng để có được những món quý lễ Tiên vương, ta đã phải cử người sang tận Tây Trúc không? Những thứ chân quê vớ vẩn của nhà ngươi mà cũng đòi gọi là lễ ư?
Lang Liêu lúc này mới hiểu lòng dạ xấu xa của bọn lang anh. Chàng không đáp, vẫn một mực tin ở lòng thành của mình.
Lễ Tiên vương xong, vua cùng các quan đại thần đi một vòng qua các mâm cỗ nếm thử. Đến mâm nào Người cũng chỉ nếm qua một miếng lấy lệ, tỏ vẻ không vui. Những gan hùm, tay gấu, tim voi, đến cả vi cá mập,... Người cũng vẫn thường ăn hàng ngày, có gì lạ đâu? Người buồn vì thấy trước một thử thách như thế, các lang không nghĩ được cái gì có ý nghĩa, chỉ biết có mỗi cách là đi các nơi tìm của ngon vật lạ. Đến hai mâm bánh của Lang Liêu, Người bỗng dừng lại, ngẫm nghĩ. Từ hai mâm ( 1 ) Người xưa quan niệm mặt đất hình vuông, bầu trời hình tròn. Bánh bình dị toát lên một thứ mùi vị thật nồng nàn, thân thuộc. Mùi của nếp mới quyện trong sương sớm, của rơm tươi vừa gặt toả ra ngan ngát. Trong làn hương thoang thoảng, thấp thoáng bóng những người nông dân cặm cụi trên đồng, bên những cánh cò mải miết, phảng phất phía xa những làn khói lam chiều... Người sai lấy dao cắt bánh rồi chia cho mỗi người một miếng. Ai ăn cũng tấm tắc khen ngon. Nhà vua hỏi Lang Liêu:
- Ai bày cho con làm hai thứ bánh này? Chúng có ý nghĩa như thế nào?
Lang Liêu vội quỳ xuống thưa:
- Muôn tâu vua cha. Thứ bánh hình tròn này chính là tượng cho bầu trời cao xa, nơi có đức Ngọc Hoàng cùng Tiên vương ngự trị, còn thứ bánh hình vuông này là tượng cho mặt đất rộng lớn, nơi có vua cha đang cai quản muôn dân, gìn giữ nền thái bình muôn thuở. Bánh được làm từ gạo nếp, đỗ xanh, thịt ngon do chính bàn tay con làm ra. Chính tấm lòng kính yêu của con đối với vua cha đã mách bảo cho con đấy ạ! Vua đỡ Lang Liêu đứng dậy. Nhìn thẳng vào mắt chàng, Người nói:
- Con không những là một đứa con có hiếu mà còn là một người rất yêu lao động, biết quý trọng những gì do bàn tay lao động làm ra.
Rồi trước mặt đông đủ văn võ bá quan, Người tuyên bố:
- Như ta đã nói từ trước, người nối ngôi ta phải nối được chí ta. Chí ta là muốn lo cho muôn dân được hưởng thái bình muôn thuở, ngày càng no đủ, sung túc. Muốn làm được điều đó, người đứng đầu thiên hạ phải hiểu được nghĩa lí của trời đất, phải biết yêu lao động, trân trọng từng hạt gạo do người nông dân đã phải một nắng hai sương, lam lũ vất vả làm ra. Lang Liêu tuy không phải là con trưởng, xưa nay cũng không mấy khi được ta quan tâm săn sóc nhưng nó lại là người gần ta và hiểu được ta hơn ai hết. Từ hôm nay, ta tuyên bố, Lang Liêu chính là người sẽ thay ta trị vì thiên hạ.
Mọi người nhất loạt quỳ xuống, hô vang:
- Đức vua vạn tuế! Vạn vạn tuế! Nhà vua nói tiếp: - Ta cũng tuyên bố, từ nay trở đi sẽ lấy hai thứ bánh này để cũng tổ tiên. Thứ bánh vuông này gọi là bánh chưng, bánh tròn gọi là bánh giầy... Triều vua Hùng Vương thứ bảy đã được lập ra như thế đó. Và hai thứ bánh chưng, bánh giầy ngày ấy cùng với phong tục cúng lễ tổ tiên này tết, vẫn còn được lưu truyền cho mãi đến bây giờ.
bài cua bn hay ghê á, nhưng à dài quá, đọc mỏi miệng lun nè, rát cổ h hổng ns dc lun
5
I. Mở bài
- Vua Hùng Vương thứ 18 có con gái là Mỵ Nương.
- Vua muốn kén rể xứng đáng.
II. Thân bài
1. Hai người tài cùng đến cầu hôn
a. Sơn Tinh
- Người vùng Tản Viên.
- Có tài lại: Làm nổi lên cồn bãi, núi đồi.
b. Thủy Tinh
- Người ở miền biển.
- Tài năng: Gọi gió, hô mưa.
c. Hùng Vương băn khoăn
- Vua Hùng thấy hai người đều tài giỏi.
- Quyết định: Ai đưa lễ vật đến sớm thì cưới Mỵ Nương làm vợ.
- Lễ Vật: Voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao.
2. Cuộc giao tranh dữ dội.
a. Nguyên nhân
- Sơn Tinh đến sớm, đón dâu về núi.
- Thủy Tinh đến trễ, tức giận, quyết cướp lại Mỵ Nương.
b. Diễn biến cuộc giao tranh.
- Thủy Tinh tấn công: Làm dông bão, dâng nước sông.
- Sơn Tinh phản công: Dời núi, dựng thành lũy, nước cao bao nhiêu, thì núi cao bấy nhiêu.
- Đánh nhau mấy tháng. Thủy Tinh đành rút quân.
III. Kết bài
Hàng năm, Thủy Tinh nhớ mối hờn cũ, dâng nước đánh Sơn Tinh. Nhưng năm nào cũng vậy, vẫn không thắng nổi, đành phải rút quân.
Đêm đã khuya, tôi đang nằm đọc truyện thì chợt có tiếng nói khe khẽ. Tôi nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai. Tôi hơi chột dạ vì mình đã khóa cửa kỹ lắm rồi, mà hình như là có trộm. Nhưng rõ ràng tiếng nói ấy vọng ra từ phía bàn học. Tôi để ý và phát hiện ra, đó là cuộc nói chuyện giữa các bạn đồ dùng học tập và cũng nhờ cuộc trò chuyện đó mà tôi đã hiểu được tâm sự của những người bạn thầm lặng bên mình.
Tôi phải tự thú thật rằng tôi là một đứa con gái chẳng mấy nết na, hiền dịu mà ngược lại, rất nghịch ngợm và chẳng gọn gàng. Học xong là sách vở, bút thước của tôi lại bày bừa khắp mặt bàn. Bố mẹ nhắc tôi rất nhiều nhưng tôi vẫn chưa sửa được cái tính đấy cho đến khi nghe được cuộc nói chuyện này. Đầu tiên là lời than thở của chị hộp bút: "Tôi chẳng biết anh thước kẻ, chị bút chì, mấy cô cậu sách vở sướng hay khổ nhưng tôi thấy mình bị hành hạ ghê quá! Hồi xưa tôi còn là một chiếc hộp bút đẹp đẽ, mới mẻ và trắng trẻo mà giờ đây mặt mũi tôi nhem nhuốc toàn mực là mực, những mảng da thì loang loang lổ lổ. Cô chủ thấy những hình thù nào đẹp là lại dán vào, chán rồi thì lại hóc ra. Những mảng da của lôi cũng dần bị bóc theo. Cái xương sống của tôi giờ cũng sứt mất mấy miếng, đau ơi là đau".
Anh thước kẻ nghe vậy cũng thông cảm cho chị hộp bút và kể lể chuyện của mình:
- Ừ, tôi cũng thấy chị hộp hút khổ thật nhưng tôi nào khác chị. Ngày cô chủ mới mua tôi về, những vạch in số của tôi còn rõ ràng nhưng sau mấy bữa, những con số đó bị cô chủ cậy hết và viết những cái gì linh tinh vào mình tôi. Cô ấy còn lấy dao vạch vạch những hình thù quái dị vào người tôi nữa. Tôi còn là một vũ khí để chiến đấu với mấy thằng con trai hay lấy đồ của cô chủ nên người tôi sứt mấy mảnh liền. Cô chủ thật là...
Mấy cô cậu sách giáo khoa cũng chen ngang vào: "Phải đấy! Phải đấy! Cô chủ thật là vô tâm, chẳng biết thương chúng ta chút nào. Chúng em còn bị dập ghim vào người, cô chủ còn vẽ vời lên người chúng em nữa. Ôi, đau lắm! Đau lắm!". Nghe những lời tâm sự đó, tôi mới ngồi nhớ lại những lần tôi làm chúng bị đau, bị bẩn. Ôi! Các bạn đồ dùng học tập đúng là bị tôi làm xấu, làm hỏng thật nhiều.
Đồ dùng học tập là những người bạn trợ giúp việc học tập của chúng ta thêm tốt hơn. Tôi sẽ và đang cố gắng không bừa bộn và giữ gìn chúng cẩn thận hơn. Nếu bạn nào giống tôi thì cũng phải sửa đấy!
Xem thêm tại: https://loigiaihay.com/hay-tuong-tuong-va-ke-lai-cuoc-tro-chuyen-tam-su-giua-cac-do-dung-hoc-tap-sgk-van-6-c33a1984.html#ixzz5Y9VKZ1ch
Như vậy, kể chuyện tưởng tượng, người kể một mặt vẫn phải đảm bảo bố cục ba phần của một bài văn tự sự; mặt khác, dựa trên một phần sự thực nhất định nào đó, phát huy trí tưởng tượng để sáng tạo ra nhân vật, sự việc, câu chuyện không có thực nhằm hấp dẫn người đọc (người nghe), thể hiện ý nghĩa nào đó đối với con người trong đời sống thực.
Vừa đọc xong tập truyện cổ tích, em ngủ khiếp đi lúc nào không hay. Trong mơ, em thấy mình bồng bềnh rồi lạc vào một sứ sở lạ kì.
Ồ, đẹp chưa kì! Trước mắt em là cảnh vật chưa từng thấy bao giờ. Mây trắng như tuyết sà thấp xuống la đà bên những phiến đá. Cạnh đó là vườn hoa đủ sắc màu rực rỡ. Hương thơm theo gió tỏa lan. Không có nắng những ánh sáng phát ra phiến đá tròn vẫn rực hồng cả khoàng không. Em đi vài bước nữa, một rừng hoa hiện lên cho em một cảm giác thật bất ngờ. Cơn gió thổi nhè nhẹ mang theo hương hoa, cỏ lạ. Chị Hồng, chị Huệ thật xinh xắn đang say sưa ngắm mình trong bầu trong khí yên tĩnh. Một tiếng nổ nhỏ làm em giật mình. Một đám mây nhỏ đang từ từ bay về phía em. Một ông lão phương phi hiện ra. Em chưa kịp cúi chào thì ông đã lên tiếng: "Chú bé đừng sợ! Ta là Bụt đây mà!" Thì ra, đây là vị tiên đã giúp anh Khoai có cây tre trăm đốt.
Trông Bụt Thật hiền từ. Dáng ông nhẹ nhàng, thanh thoát. Ông khoác lên mình chiếc áo choàng trắng với những đường viền vàng óng. Tay ông cầm chiếc gậy trúc. Mõi bước ông đi là mỗi cụm mây nhỏ vươn theo gót chân. Mái tóc ông bạc trắng. Chòm râu dài mềm mại. Em thích được nhìn vào mắt ông. Đôi mắt hiền từ mà sáng như sao. Ông đến sát bên em. Cả người ông toát lên một mùi thơm dịu nhẹ. Ông khẽ nói: "cháu bé ngoan lắm, làm được nhiều việc tốt ta thưởng cho đóa hoa này!" Ông đưa tay vẫy nhẹ. Lạ thât! Đóa hoa từ từ bay đến bên em. Đóa hoa rực rỡ đủ màu. Ông dặn em cất kỹ đóa hoa này. Mỗi lần em làm được việc tốt hoa sẽ tỏa hương và mọi điều ước của em sẽ thành sự thật. Ông đưa tay vuốt nhẹ lên tóc em rồi theo làn mây biến mất.
Có tiếng gọi mẹ. Em tỉnh dậy. Thì ra, đó chỉ là giấc mơ. Nhưng em cứ nghĩ mãi về đóa hoa của ông Bụt. Làm nhiều việc tốt thì hoa sẽ tỏa hương và mọi điều ước sẽ thành. Em sẽ nghe theo lời Bụt.
Tấm mặc áo tứ thân đã bạc màu, mái tóc đen nhánh quấn vội trong vành khăn, gương mặt tròn trịa hiền lành. Tấm luôn tay xúc tép. Đôi tay cô ko được nõn nà mịn màng như bàn tay của các tiểu thư quyền quý, nó chai sần và thô kệch như thể hiện rõ phần nào những vất vả nặng nhọc mà cô đã sớm phải trải qua. Trông cô ko thực sự đẹp lộng lẫy như truyện kể, nhưng nhanh nhẹn và khéo léo chẳng ai bì. Chẳng mấy chốc, rổ tép của Tấm đã đầy ắp, mà Tấm vẫn mải miết làm việc không để ý mặt trời đang xuống núi rất nhanh. Còn Cám, từ đầu đến giờ nó chả chịu xúc con tép nào cả, thậm chí còn chẳng chịu lội xuống ao nữa. Cám hết hái hoa, bắt bướm, lại lăn ra ngủ khì khì. Có vẻ Cám lười biếng và vô lo vô nghĩ.
Chiều muộn, lúc này Tấm mới lên bờ, thấy Cám vẫn đang ngáy khò khò trên cỏ, cô chỉ lắc đầu mỉm cười rồi lay nhẹ em:
- Cám, Cám, dậy đi em, tối rồi, còn về nhà ăn cơm nữa...
- Đâu đâu, cơm đâu, cơm đâu??? - Cám nghe đến ăn đã bật dậy.
- Nào, đi về! Chị bắt được đầy rổ tép rồi. Về chị kho cho ăn nhé!
- Nhưng em chưa bắt được con nào, về u mắng em mất!
Thấy vậy, Tấm bèn xẻ một nửa tép từ rổ mình sang cái rổ trống không của Cám. Thấy bùn đất lấm lem trên tóc Tấm, Cám bèn bảo:
- Chị Tấm, đầu chị lấm, chị gột cho mau, kẻo về mẹ mắng.
Nghe vậy, Tấm vội bước xuống ao gội đầu. Trên bờ, Cám đi đi lại lại chờ Tấm. Con bé sốt ruột luôn miệng giục.
- Xong chưa chị? Nhanh lên! Em đói lắm rồi!
- Chờ chị 1 tí thôi.
Cám quanh quẩn 1 lúc nữa rồi cắp cả 2 rổ tép về mất, ko quên gọi với lại:
- Thôi em về kho tép trước đây. Chị gội cho nhanh rồi về sau nhé!
Thôi rồi, đúng là con Cám nó "hớt tay trên" của Tấm mất rồi. Em vội từ sau gốc cây chạy ra, gọi Tấm:
- Chị Tấm ơi, Cám nó mang tép của chị về mất, nó được cái yếm đỏ rồi. Sao chị lại đổ tép cho nó làm j?
Tấm lúc này mới lên bờ lau khô tóc, khẽ thả 1 con cá bống nhỏ cô mới hớt được trong lúc gội đầu vào hom giỏ bên hông mình, mỉm cười bảo em:
- Thôi nhường cho nó em ạ, cái Cám nó hay đi chơi mới cần ăn diện cho bằng bạn bằng bè, chứ chị cả ngày chỉ hết ra đồng lại ra sông trồng lúa, bắt cá, đẹp với ai đâu em? Chú cá bống này trong lúc chị gội đầu cứ bơi quanh chân chị, mang chú về nuôi cho vui cũng được rồi em ạ... Mà em ở làng nào qua đây vậy, chị mới thấy lần đầu, ăn mặc cũng lạ quá...
Em bối rối ko biết giải thích thế nào, bèn lảng qua chuyện khác. Trò chuyện với Tấm em mới hiểu, truyện viết ra đôi khi chẳng hoàn toàn là sự thật. Em nhìn hoài vẫn thấy Tấm không xinh xắn như trong truyện kể, da ngăm ngăm nữa. Nhưng đúng là cô Tấm rất hiền và tốt bụng. Nhìn cô trên đường về còn tranh thủ cắt thêm chút cỏ mang cho trâu ăn, bóng cô trải dài hiền hòa trên con đường đồng hoang xơ, em chợt thấy cô sao mà đẹp quá. Nét đẹp từ trong tâm thiện, nét đẹp từ trong sự chăm chỉ cần cù tỏa ra mới khiến em cảm phục làm sao...
Reng reng... tiếng chuông đồng hồ báo thứ, em tỉnh giấc.Giấc mơ đã kết thúc,nó thậ tuyệt voi