Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


BÀI LÀM
Người ta thường nói có những thứ chỉ đến khi mất đi rồi thì con người ta mới biết trân trọng,hạnh phúc ở ngay trước mắt mà chẳng mảy may để ý,đến lúc đánh mất mới thấy ngậm ngùi,xót xa.Đến khi nhận ra thì mọi thứ đã quá muộn màng. Tôi- Trương Sinh ,chính là người đã trải qua hoàn cảnh như thế để rồi bây giờ tràn ngập trong lòng niềm ân hận muộn màng.Hãy để tôi kể lại câu chuyện ấy cho các bạn cùng nghe nhé!
Nhớ về ngày ấy,tôi là con trai trong một gia đình có hoàn cảnh khá giá,là con của một hào phú trong vùng Hà Nam xưa.Lúc bấy giờ trong làng có người con gái tên Vũ Thị Thiết ,tính cách thùy mị ,nết na,thêm vào đó lại đoan trang ,tư dung tốt đẹp.Mến nàng bởi những phẩm chất,tính cách tốt đẹp ấy tôi bèn xin mẹ trăm lạng vàng để rước nàng về làm vợ . Từ đó chúng tôi nên duyên vợ chồng .
Cuộc sống hôn nhân lúc ấy mới đẹp đẽ làm sao.Vợ tôi luôn là người phụ nữ biết giữ gìn khuôn phép,nhường nhịn.Biết tính tình của tôi ,Vũ Nương luôn làm mọi cách để mái ấm gia đình hòa thuận,nín nhịn,chẳng mấy khi để xảy ra thất hòa hay cãi vã.Tưởng chừng như tôi sẽ được sống vui vẻ với người mẹ,với người vợ mới cưới đến mãi sau này thế nhưng chiến tranh lại ập đến ,tôi phải lên đường đi lính,tạm chia xa mái ấm thân thương.Đúng là hạnh phúc ngắn chẳng tày gang! Âu cũng là do tôi con nhà hào phú nhưng lại ít học nên đứng đầu trong danh sách đi lính mà triều điình bắt lúc bấy giờ.Xa gia đình trong cảnh mẹ già,người vợ lại đang bụng mang dạ chửa. Vào ngày lên đường ra trận,mẹ tôi nắm tay tôi ngậm ngùi dặn dò đừng nên tham công danh mà nên biết lượng sức mình.Tôi quỳ xuống vâng lời mẹ dặn .Vợ tôi thì lại rót chén rượu đầy mà nghẹn ngào :
- chàng đi chuyến này,thiếp chẳng dám momg đeo được ấn phong hầu,mặc áo gấm trở về quê cũ.Chỉ xin được mang hai chữ bình yên,thế là đủ .Nhìn trăng soi thành cũ,lại sửa soạn áo rét gửi người ải xa ,trông liễu rủ bãi hoang,lại thổn thức tâm tình,thương người nơi đất thú
Đó là những lời tình sâu nghĩa nặng ,khiến tôi thổn thức khôn nguôi.
Khi tôi đang ở nơi chiến trường khói lửa thì Vũ Nương đã đến kì hạ sinh được đứa con trai của chúng tên,đặt tên là Đản .Cuối cùng ,tôi cũng được bình an mà trở về đúng như mong ước của cả tôi,vợ tôi,và mẹ tôi.Ngày ấy vui đến thế,hân hoan trên đường trở về nhà,cứ ngỡ sẽ đươcj đoàn tụ sum vầy,hạnh phúc gia đình sẽ được nối lại sau chuỗi ngày xa cách,nhưng đâu ai ngờ những tin dữ cứ thế liên tục tới.Đầu tiên là người mẹ mà tôi hằng yêu quý,người hằng ngày vì mong tôi trở về đã lâm bệnh nặng mà qua đời mặc cho Vũ Nương hết sức thuốc thang,lễ bái thần phật .Hay tin mẹ qua đời,lòng tôi buồn khổ đến tận cùng.Nhưng không chỉ có thế,ngày tôi dắt con ra thăm mộ mẹ,đứa bé không nghe mà còn quấy khóc.Nó không nhận tôi là cha của nó.
- Ông lại biết nói chứ không như cha tôi trước kia chỉ im thin thít.
Đau đớn thay,tôi nghĩ ngay đến việc vợ mình ở nnhà không giữ trọn đạo làm vợ lại cộng thêm tính hay ghe tuông của tôi càng làm mối nghi ngờ được đẩy lên cao hơn.Về đến nhà,tôi la um lên cho hả giận,quát tháo bỏ mặc ngoài tai những lời giải thích ,phân trần của Vũ Nương
- Thiếp cách biệt ba năm giữ gìn một tiết,tô son điểm phấn từng đã nguôi lòng,ngõ liễu tường hoa chưa từng bén gót.Đâu có sự mất nết hư thân như chàng nói.
Âý thế mà tôi vẫn một mực không tin,không nghe hàng xóm can ngăn,mắng nhiếc rồi đánh đuổi nàng đi.Nàng nói lời tiễn biệt tôi , tắm gội sạch sẽ ,gieo mình xuống sông Hoàng Giang mà chết.Toi tuy giận nhưng thấy nàng như vậy cũng động lòng thương tìm vớt thây nàng nhưng cũng chẳng thấy.Để rồi đến 1 hôm ngồi dưới ngọn đèn khuya cùng con trai,tôi mới vỡ lẽ ra mọi chuyện.Đứa bé chỉ tay vào cái bóng của tôi trên vách rồi gọi cha .Lúc ấy tôi mới ngộ ra rằng những ngày tôi trên chiến trường ,nàng hay đùa con,bảo bóng mình trên vách là cha Đản.Tôi mới thấu nỗi oan động trời của vợ mình nhưng đã quá muộn màng,nàng nay đã đi mất ,mọi chuyện đã qua,chẳng làm sao mà níu kéo hay xoay chuyển được .
Kể câu chuyện này ra ,đến tận bây giờ tôi vẫn còn rưng rưng,không ngừng trách móc bản thân vì không tin vào Vũ Nương,người đầu gối tay ấp cùng mình.Qua đây tôi cũng muốn nói rằng,hãy tin yêu và trân trọng những người thân của mình,đừng quá nông nổi để rồi xử sự mất khôn như tôi.

- Thoạt đầu, có vẻ như nhan đề của truyện không có gì thật gắn bó với nội dung của truyện. Và chỉ gần đến cuối câu chuyện, hình ảnh những ngôi sao mới xuất hiện trong những cảm xúc hồn nhiên, mơ mộng của Phương Định, ngôi sao trên bầu trời thành phố.
- Ánh đèn điện như những vì sao lung linh trong xứ sở thần thiên của những câu chuyện cổ tích.
+ Biểu hiện cho cho những tâm hồn hết sức hồn nhiên, mơ mộng, lãng mạn của những cô gái thành phố.
+ Biểu hiện cho những khát vọng, ước mơ trong tâm hồn thiếu nữ về một cuộc sống thanh bình, êm ả giữa những gì gần gũi khốc liệt của chiến tranh, không khí bàng hoàng của bom đạn, tất cả như trở nên xa vời.
+ Ánh sáng của các vì sao thường nhỏ bé, không dễ nhận ra, không rực rỡ chói loà như mặt trời, và cũng không bàng bạc, thấm đẫm bao phủ như mặt trăng. Nhiều khi nhìn lên bầu trời, ta phải thật chăm chú mới phát hiện ra những ngôi sao ấy.
- Và phải chăng vẻ đẹp của các cô thanh niên xung phong ấy cũng như vậy. Và chúng lại ''xa xôi'', vì thế phải thật chăm chú mới nhìn thấy được, mới yêu và quý trọng những vẻ đẹp như thế.
Tác phẩm Những ngôi sao xa xôi là một tác phẩm có nhan đề hay, nhan đề này vừa có những hình ảnh với ý nghĩa cụ thể, đồng thời những hình này cũng mang những ý nghĩa ẩn dụ vô cùng sâu sắc.
Những ngôi sao xa xôi gợi cho người đọc hình ảnh về những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời quê hương của nhân vật chính trong câu chuyện – Phương Định. Và đây là hình ảnh trong trí nhớ của cô, gắn liền với tuổi thơ bên gia đình vô cùng ấm áp và hạnh phúc. Những kí ức đẹp đẽ luôn hiện lên trong tâm trí Phương Định cho thấy dù cho hoàn cảnh chiến tranh có tàn khốc đến đâu, thì những cô gái thanh niên xung phong vẫn luôn giữ được sự hồn nhiên, trong sáng, mơ mộng trong tâm hồn của mình. Đồng thời, qua đây, ta cũng thấy được tình yêu thương, gắn bó với quê hương của những cô gái làm thanh niên xung phong.
Qua nhan đề này, ta còn thấy được sự lấp lánh của ba cô gái thanh niên thời kháng chiến chống Mĩ. Dù chiến tranh có khốc liệt đến đâu, dù bom đạn có dội xuống tuyến đường Trường Sơn tàn khốc như thế nào, thì ba cô gái vẫn như những ngôi sao lấp lánh trên đỉnh cao Trường Sơn, sao tuy ở xa nhưng lại gần gũi và luôn khiến con người ở mọi thời đại đều cảm phục, thương yêu.
Tên tác phẩm gợi lên những xúc cảm lãng mạn trong thời cách mạng oai hùng, làm giảm bớt đi phần nào những đau thương, mất mát mà chiến tranh gây ra.
Đồng thời, Những ngôi sao xa xôi cũng góp phần thể hiện tư tưởng của tác giả cũng như chủ đề của câu chuyện đó là đề cao chủ nghĩa anh hùng, vẻ đẹp tâm hồn, đồng thời cũng ca ngợi những phẩm chất đáng quý của con người Việt Nam thời cứu nước
Bài làm:
Nhan đề Những ngôi sao xa xôi như muốn gợi nhớ về những ngôi sao trong trí nhớ của nhân vật Phương Định, đó là khoảng thời gian yên bình, hạnh phúc và ấm áp khi cô gái trẻ được sống trong tình thương của gia đình. Điều này cho thấy tấm lòng của cô luôn luôn hướng về gia đình, về nơi chôn rau cắt rốn.
Những ngôi sao xa xôi còn là biểu tượng cho tâm hồn hết sức tươi trẻ, lãng mạn và mơ mộng của những cô gái thành phố đi là thanh niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn khốc liệt. Đây cũng là biểu hiện cho những khát vọng hết sức giản dị của những tâm hồn thiếu nữ, ước mơ về một cuộc sống êm ả, thanh bình. Điều này đối lập hoàn toàn với hình ảnh chiến tranh khốc liệt, không khí bom đạn bàng hoàng, tất cả những thứ tàn khốc này dường như đều trở nên lu mờ trước những ước mơ vô cùng tươi đẹp của các cô gái. Ánh sáng của những vì sao có thể không rực rỡ và chói lòa được như mặt trời, không sáng tỏ được như mặt trăng, phải thật sự để tâm mới có thể nhận ra ánh sáng tinh khôi của những vì sao. Qua đây, tác giả dường như muốn nói rằng vẻ đẹp của những cô gái thanh niên xung phong cũng giống như vẻ đẹp của những ngôi sao trời, phải thật chăm chú quan sát, cảm nhận thì mới thấy được những vẻ đẹp đáng được trân quý toát ra từ sâu trong tâm hồn họ.
Nhan đề của tác phẩm còn muốn nói lên rằng, ba cô gái đi làm thanh niên xung phong giống như những ngôi sao sáng trên bầu trời vô cùng rộng lớn, tinh thần yêu nước, sự dũng cảm, vẻ đẹp tâm hồn của họ luôn toả sáng lấp lánh một cách diệu kì. Và họ càng tỏa sáng hơn nữa khi tràn đầy nhiệt huyết để luôn hoàn thành nhiệm vụ trên tuyến đường Trường Sơn gian khổ. Sự tỏa sáng của họ khiến người dân Việt Nam bao đời đều cảm thấy khâm phục.
Không những thế, nhan đề còn như một lời khẳng định về vẻ đẹp tâm hồn của những thanh niên trẻ Việt Nam, đồng thời ca ngợi những phẩm chất đáng quý đó. Người Việt Nam luôn sẵn sàng đứng lên, tỏa sáng như những vì sao lấp lánh để chiến đấu bảo vệ sự tự do, độc lập của dân tộc.
Dù là một câu chuyện ngắn viết về đề tài chiến tranh, song, nhan đề của tác phẩm khiến cho người đọc không có cảm giác về sự ác liệt cũng như mất mát của cuộc chiến. Người đọc chỉ thấy ánh lên những niềm tin, những tia hi vọng lấp lánh như những vì sao trời, những tia hi vọng, những niềm lạc quan về một tương lai tươi sáng – ngày mà đất nước được hoàn toàn độc lập. Và sự lạc quan toát ra ngay từ nhan đề chính là ẩn ý sâu sắc của nhà văn Lê Minh Khuê khi đặt tiêu đề Những ngôi sao xa xôi cho tác phẩm của mình.
Nói tóm lại, qua nhan đề này, tác giả Lê Minh Khuê muốn làm nổi bật tâm hồn mơ mộng, trong sáng của những cô gái trẻ, đồng thời cũng muốn ca ngợi tinh thần dũng cảm của các cô gái trong cuộc chiến đấu vô cùng gian khổ vì độc lập dân tộc. Các cô gái đã hi sinh cả tuổi thanh xuân trên tuyến đường Trường Sơn tàn khốc – đây cũng là biểu tượng, là hình ảnh đẹp tượng trưng cho cả một thế hệ trẻ Việt Nam vô cùng anh dũng thời kháng chiến chống Mĩ cứu nước.

"Nếu là con chim, chiếc lá,
Con chim phải hót, chiếc lá phải xanh
Lẽ nào vay mà không trả,
Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình."
(Tố Hữu)
Tố Hữu - nhà thơ cùng quê hương xứ Huế với Thanh Hải - đã viết trong bài "Một khúc ca xuân" những lời tâm niệm thật chân thành, giản dị và tha thiết. Còn Thanh Hải khi viết bài thơ "Mùa xuân nho nhỏ" trước lúc ra đi, không những đã giải bày những suy ngẫm mà còn mong ước được dâng hiến một mùa xuân nho nhỏ của mình cho mùa xuân vĩ đại của đất nước Việt Nam. Thanh Hải đã thể hiện "tâm nguyện thật thiết tha, cảm động của nhà thơ Thanh Hải với đất nước, với cuộc đời rõ nhất trong hai khổ thơ 4, 5:
Sau những dòng thơ dâng tràn tình yêu thiên nhiên, lòng tự hào, lạc quan, tin yêu đối với đất nước, dân tộc Thanh Hải chuyển sang giọng thơ ấy rất giàu sức suy tưởng và làm say đắm lòng người. Từ cảm xúc của thiên nhiên, đất nước, mạch thơ đã chuyển một cách tự nhiên sang bày tỏ suy ngẫm và tâm niệm của nhà thơ trước mùa xuân của đất nước.
Mùa xuân của thiên nhiên, đất nước thường gợi lên ở mỗi con người niềm khát khao và hi vọng. Với Thanh Hải cũng thế, đây chính là thời điểm mà ông nhìn lại cuộc đời và bộc bạch tâm niệm thiết tha của một nhà cách mạng, một nhà thơ đã gắn bó trọn đời với đất nước, quê hương với một khát vọng chân thành và tha thiết:
"Ta làm con chim hót,
Ta làm một cành hoa.
Ta nhập vào hoà ca,
Một nốt trầm xao xuyến"
Nhịp thơ dồn dập và điệp từ "ta làm" diễn tả rõ nét khát vọng cống hiến của nhà thơ. Đó là khát vọng sống hoà nhập vào cuộc sống của đất nước, cống hiến phần tốt đẹp, dù nhỏ bé, của mình cho cuộc đời chung, cho đất nước. Điều tâm niệm ấy được thể hiện một cách chân thành trong những hình ảnh tự nhiên giầu sức gợi tả, gây xúc động sâu xa trong lòng người đọc. Ước nguyện được làm một tiếng chim, một cành hoa để góp vào vườn hoa muôn hương muôn sắc, rộn rã tiếng chim, để đem lại hương sắc, tô điểm cho mùa xuân thêm tươi đẹp. Nhà thơ nguyện cầu được làm một "nốt trầm xao xuyến" không ồn ào, không cao điệu mà chỉ âm thầm, lặng lẽ để "nhập"vào khúc ca, tiếng hát của nhân dân vui mừng đón xuân về. Được tô điểm cho mùa xuân, được góp phần tạo dựng mùa xuân là tác giả đã nguyện hi sinh, nguyện cống hiến cho sự phồn vinh của đất nước. Một ước mơ nho nhỏ, chân tình, không cao siêu vĩ đại mà gần gũi quá, khiêm tốn và đáng yêu quá! Hình ảnh nhuần nhị, tự nhiên, chân thành, giọng thơ nhè nhẹ, êm ái, ngọt ngào của những thanh bằng liên tiếp kết hợp với cách cấu tứ lặp lại như vậy đã mang một ý nghĩa mới nhấn mạnh thêm mong ước được sống có ích cho đời, cống hiến cho đất nước như một lẽ tự nhiên. Điệp từ "ta" như một lời khẳng định, vừa như một tiếng lòng, như một lời tâm sự nhỏ nhẹ, chân tình. Ước nguyện đó đã được đẩy lên cao thành một lẽ sống cao đẹp, không chỉ cho riêng nhà thơ mà cho tất cả mọi người, cho thời đại của chúng ta. Đó là lẽ sống cống hiến cho đời lặng lẽ, khiếm tốn, không kể gì đến tuổi tác:
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc.
Thái độ 'lặng lẽ dâng cho đời" nói lên ý nguyện thật khiêm nhường nhưng hết sức bền bỉ và vô cùng đáng quý vì đó là những gì tốt đẹp nhất trong cuộc đời. Thật cảm động làm sao trước ao ước của nhà thơ dẫu đã qua tuổi xuân của cuộc đời, vẫn được làm một mùa xuân nhỏ trong cái mùa xuân lớn lao ấy. Điệp ngữ "dù là" ở đây như một lời tự khẳng định để nhủ với lương tâm sẽ phải kiên trì, thử thách với thời gian tuổi già, bệnh tật để mãi mãi làm một mùa xuân nho nhỏ trong mùa xuân rộng lớn của quê hương đất nước. Giọng thơ vẫn nhỏ nhẹ, chân tình nhưng mang sức khái quát lớn. Chính vì vậy, hình ảnh "mùa xuân nho nhỏ" ở cuối bài như ánh lên, toả sức xuân tâm hồn trong toàn bài thơ.
Thật cảm động và kính phục biết bao khi đọc những vần thơ như lời tổng kết của cuộc đời. "Dù là tuổi hai mươi" khi mới tham gia kháng chiến cho đến khi tóc bạc là thời điểm hiện thời vẫn lặng lẽ dâng hiến cho đời và những câu thơ này là một trong những câu thơ cuối cùng. "Một mùa xuân nho nhỏ" cuối cùng của Thanh Hải dâng tặng cho đời trước lúc ông bước vào thế giới cực lạc, chuẩn bị ra đi mãi mãi.
Những lời tâm sự cuối cùng của người sắp mất luôn là những lời thực, luôn chứa chan tình cảm, ước nguyện sâu lắng nhất... Và bài thơ này cũng chính là những điều đúc kết cả cuộc đời của ông. Ông đã giải bày, tâm tình những điều sâu kín nhất trong lòng, và chính lúc đó Thanh Hải đã thả hồn vào thơ, cùng chung một nhịp đập với thơ để ông và thơ luôn được cùng nhau, hiểu nhau và giải bày cho nhau.
a) phương thức biểu đạt : tự sự,tả
b)chịu à nha
c)trong khi các con cua .....
nếu tụi tớ không .....
d)nội dung của câu chuyện làm em liên tưởng tói thành ngữ : ích kỷ hại nhân
e) sau khi đọc câu chuyện trên làm em nghĩ đến về con người bây giờ. đây là hiện tượng mà chúng ta thường thấy trong cuộc sống,đây là vấn đề về sự ích kỷ của cá nhân,sự tha hóa về đạo đức ,lối sống của một số người ở xã hội hiện nay.suy nghĩ ích kỷ này chính là một vấn đề của bản thân họ mà còn làm liên lụy tới mọi người. dần dần nó sẽ ăn sâu vào tiềm thức của mỗi người,đây còn là hành động thể hiện sự thụt lùi,không có ý chí trong những thử thách cuộc sống như mấy con kia đã chịu nhụt mình trước số phận. nhưng xã hội vẫn không hẳn là thế vẫn còn những người không chịu thua số phận,họ dám nghĩ,dám làm để vượt qua các thử thách đó chính là hình tượng ở chú cua không chịu nhụt số phận trong bài. theo em câu chuyện giúp cho em hiểu thêm được về ý chý của con người trong cuộc sống cũng như giúp cho em biết được mình phải luôn suy nghĩ về những điều tích cực,và câu chuyện còn là sự phê phán của một số nười trong xã hội,em hiểu được không nên giữ cho mình cái thói ích kỷ,nhỏ nhen .nó không chỉ hại bản thân của em mà còn làm hại tới mọi người