Bài học cùng chủ đề
Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:

Phiếu bài tập tuần 19 SVIP
Yêu cầu đăng nhập!
Bạn chưa đăng nhập. Hãy đăng nhập để làm bài thi tại đây!
Đọc văn bản và trả lời câu hỏi:
Xin chào, Xa-ha-ra
Sang phía nam dãy Át-lát, tôi như lạc vào phim khoa học viễn tưởng. Những rặng đá xám bỗng xỉn màu rồi ngả sang đen rám hoặc đỏ quạch. Bốn bề giống như sao Hoả.
Nghỉ vài chặng, xe bắt đầu quành vào sa mạc. Chúng tôi xuống xe dưới cái nắng như rải lửa khiến tóc của mọi người trở nên giòn tan. Nhưng tôi đã quên mất nắng nóng. Tôi còn bận thì thầm: “Xin chào, Xa-ha-ra.”.
Xa-ha-ra, sa mạc lớn nhất châu Phi đang ở ngay trước mắt tôi. Chân tôi đang giẫm lên nó. Cát của nó lộm cộm dưới đế giày. Cát sa mạc mịn như bột và mỏng manh như gió bụi, không to như cát Phan Thiết hay ẩm ướt như cát Sầm Sơn. Chúng tôi phấn khích nhảy nhót. Giấc mơ này là có thật. Chúng tôi đang ở đây, một trong những nơi hoang vu nhất địa cầu.
Chúng tôi trèo lên yên lạc đà. Chúng đứng bổng dậy, cao lừng lững. Những người dắt lạc đà phải ghìm để chúng không chạy. Chạy trên cát lún thì lạc đà là vô địch.
Trời tối dần, lạ thay, trời rất mát, thậm chí rất lạnh. Gió thổi lồng lộng kéo bật tóc tôi ra khỏi khăn trùm đầu. Chúng tôi đi khá lâu mới đến khu lều dành cho khách du lịch, nhưng không ai muốn vào những túp lều du mục ấy. Mọi người nằm kềnh ra những tấm chiếu dạ trải trên cát để ngắm sao, tận hưởng đêm duy nhất giữa sa mạc mênh mông.
Năm giờ sáng, trời hửng. Những cồn cát óng vàng vây quanh những căn lều vuông vắn. Bầu trời nhu nhú ánh bình minh rồi rải nắng non lóng lánh lên những hạt cát mịn. Đàn lạc đà lại đưa chúng tôi ra xe. Sa mạc hai triệu năm tuổi và những cồn cát lùi dần lại phía sau. Bỗng trên xe có người nói chưa biết quốc tịch của người bên cạnh. Mọi người cười phá lên. Phải rồi, việc mang quốc tịch gì đâu có quan trọng, khi mà ở giữa hoang mạc, ai cũng trở nên nhỏ bé như một hạt cát.
(Theo Di Li)
Trong đoạn đầu, nhân vật tôi có cảm xúc gì khi đến sa mạc Xa-ha-ra?
Đoạn văn sau cho biết điều gì về sa mạc Xa-ha-ra?
Những rặng đá xám bỗng xỉn màu rồi ngả sang đen rám hoặc đỏ quạch. Bốn bề giống như sao Hoả.
Trong đoạn văn sau, nhân vật tôi có cảm xúc gì khi đặt chân đến sa mạc Xa-ha-ra?
Chúng tôi xuống xe dưới cái nắng như rải lửa khiến tóc của mọi người trở nên giòn tan. Nhưng tôi đã quên mất nắng nóng. Tôi còn bận thì thầm: “Xin chào, Xa-ha-ra.”.
Xa-ha-ra là sa mạc
Thời tiết ở sa mạc Xa-ha-ra như thế nào?
Những câu văn sau cho người đọc biết điều gì về sa mạc Xa-ha-ra?
Những rặng đá xám bỗng xỉn màu rồi ngả sang đen rám hoặc đỏ quạch.
Những cồn cát óng vàng vây quanh những căn lều vuông vắn.
Bầu trời nhu nhú ánh bình minh rồi rải nắng non lóng lánh lên những hạt cát mịn.
Nội dung chính của đoạn văn sau là gì?
Năm giờ sáng, trời hửng. Những cồn cát óng vàng vây quanh những căn lều vuông vắn. Bầu trời nhu nhú ánh bình minh rồi rải nắng non lóng lánh lên những hạt cát mịn.
Vào ban đêm, mọi người làm gì?
Dòng nào nói đúng về thông điệp của câu văn sau?
Phải rồi, việc mang quốc tịch gì đâu có quan trọng, khi mà ở giữa hoang mạc, ai cũng trở nên nhỏ bé như một hạt cát.
Xin chào, Xa-ha-ra
Sang phía nam dãy Át-lát, tôi như lạc vào phim khoa học viễn tưởng. Những rặng đá xám bỗng xỉn màu rồi ngả sang đen rám hoặc đỏ quạch. Bốn bề giống như sao Hoả.
Nghỉ vài chặng, xe bắt đầu quành vào sa mạc. Chúng tôi xuống xe dưới cái nắng như rải lửa khiến tóc của mọi người trở nên giòn tan. Nhưng tôi đã quên mất nắng nóng. Tôi còn bận thì thầm: “Xin chào, Xa-ha-ra.”.
Xa-ha-ra, sa mạc lớn nhất châu Phi đang ở ngay trước mắt tôi. Chân tôi đang giẫm lên nó. Cát của nó lộm cộm dưới đế giày. Cát sa mạc mịn như bột và mỏng manh như gió bụi, không to như cát Phan Thiết hay ẩm ướt như cát Sầm Sơn. Chúng tôi phấn khích nhảy nhót. Giấc mơ này là có thật. Chúng tôi đang ở đây, một trong những nơi hoang vu nhất địa cầu.
Chúng tôi trèo lên yên lạc đà. Chúng đứng bổng dậy, cao lừng lững. Những người dắt lạc đà phải ghìm để chúng không chạy. Chạy trên cát lún thì lạc đà là vô địch.
Trời tối dần, lạ thay, trời rất mát, thậm chí rất lạnh. Gió thổi lồng lộng kéo bật tóc tôi ra khỏi khăn trùm đầu. Chúng tôi đi khá lâu mới đến khu lều dành cho khách du lịch, nhưng không ai muốn vào những túp lều du mục ấy. Mọi người nằm kềnh ra những tấm chiếu dạ trải trên cát để ngắm sao, tận hưởng đêm duy nhất giữa sa mạc mênh mông.
Năm giờ sáng, trời hửng. Những cồn cát óng vàng vây quanh những căn lều vuông vắn. Bầu trời nhu nhú ánh bình minh rồi rải nắng non lóng lánh lên những hạt cát mịn. Đàn lạc đà lại đưa chúng tôi ra xe. Sa mạc hai triệu năm tuổi và những cồn cát lùi dần lại phía sau. Bỗng trên xe có người nói chưa biết quốc tịch của người bên cạnh. Mọi người cười phá lên. Phải rồi, việc mang quốc tịch gì đâu có quan trọng, khi mà ở giữa hoang mạc, ai cũng trở nên nhỏ bé như một hạt cát.
(Theo Di Li)
Điền vào chỗ trống để hoàn thiện nội dung chính của bài đọc.
Bài đọc miêu tả nhiều cát, nắng và gió, là một địa điểm có khắc nghiệt nhưng bình minh rất đẹp, thu hút nhiều người đến từ những nơi khác nhau. Qua đó, tác giả cũng muốn nói rằng thiên nhiên vô cùng và có vô vàn điều thú vị để .
(Kéo thả hoặc click vào để điền)
Chọn câu ghép.
Chủ ngữ của câu "Sa mạc hai triệu năm tuổi và những cồn cát lùi dần lại phía sau." là gì?
Cơn tủi thân bỗng dâng lên và tôi oà khóc nức nở.
Các vế trong câu văn trên được nối với nhau bằng
Ông nội của em nay đã già yếu. Căn bệnh hẹp phổi vừa qua đã khiến ông chỉ có thể nằm một chỗ. Ông gầy đi rất nhiều, gương mặt tiều tụy, nhăn nheo. Vì phải liên tục chích thuốc trong nhiều ngày nên da của ông nổi những mẩn đỏ sần sùi. Mái tóc cũng vì căn bệnh ấy mà bạc thêm, rụng đi nhiều.
Đoạn văn trên tập trung miêu tả về
Tuy đã về hưu nhưng ông nội vẫn giữ được thói quen như ngày còn đi làm. Hôm nào cũng vậy, ông dậy từ sớm rồi lên sân thượng tập thể dục. Từ ngày được nghỉ ngơi, ông đảm nhận nhiệm vụ đưa các cháu đến trường. Trên đường đi, ông thường kể cho em nghe về thời thơ ấu của mình, về những buổi sớm đi học trên con đường làng đầy bụi. Cứ thế, mỗi ngày đến trường của em lại thêm thú vị hơn.
Đoạn văn trên tập trung miêu tả về