Bài học cùng chủ đề
Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:
Một năm ở Tiểu học (Phần 2) SVIP
Lưu ý: Ở điểm dừng, nếu không thấy nút nộp bài, bạn hãy kéo thanh trượt xuống dưới.
Bạn phải xem đến hết Video thì mới được lưu thời gian xem.
Để đảm bảo tốc độ truyền video, OLM lưu trữ video trên youtube. Do vậy phụ huynh tạm thời không chặn youtube để con có thể xem được bài giảng.
Nội dung này là Video có điểm dừng: Xem video kết hợp với trả lời câu hỏi.
Nếu câu hỏi nào bị trả lời sai, bạn sẽ phải trả lời lại dạng bài đó đến khi nào đúng mới qua được điểm dừng.
Bạn không được phép tua video qua một điểm dừng chưa hoàn thành.
Dữ liệu luyện tập chỉ được lưu khi bạn qua mỗi điểm dừng.
Một năm ở Tiểu học
Mẹ tôi, ngày nào cũng đi từ sáng sớm, tối mịt mới về nhà, người lại không biết chữ, nên không thể kiểm soát sự học của chúng tôi được. Đầu năm học, chúng tôi cần tiền mua bút mực sách vở thì người lấy trong ruột tượng ra đưa; cuối năm người hỏi có được lên lớp không, thế thôi. Ruột tượng của người là một cái túi hẹp mà dài khoảng thước rưỡi bằng sồi (tơ gốc, mặt sù sì, rất bền) vừa để thắt lưng vừa để đựng tiền. Tối nào người đi thu tiền về thì ruột tượng đầy xu đồng và trinh, phồng ở trước bụng.
Khi cha tôi mất, tôi đã biết lo về thân phận của mình, nhưng tuổi đó chỉ ngủ một đêm, sáng dậy đã quên hết. Lo thì lo vậy, chứ không biết siêng học. Không còn cha nhắc nhở, kiềm chế nữa, tôi bỏ bê việc học trọn một niên khóa. Tôi vẫn đi học đều đều, không trốn buổi nào, nhưng thường đi sớm mà về rất trễ vì cùng với bạn thơ thẩn trên bờ đê tìm cỏ gà, bắt dế. Tối tối, tôi và em trai tôi rủ nhau ra chơi ở cột đồng hồ - một cột sắt cao khoảng 3 thước, trên có một đồng hồ, lớn như đồng hồ chợ Bến Thành; cột dựng ở giữa ngã năm, bên bờ sông, đầu ngõ Phất Lộc trông ra, cột đó nay vẫn còn. Thời đó đường Bờ Sông chỉ trải đá, chưa tráng nhựa, chiều hè gió ngoài sông thổi vào, bụi mù, thành phố phải dùng những xe bò kéo chở nước đi tưới. Tối, có ba bốn ngọn đèn điện sáng trưng, các loài sâu có cánh bu lại, trẻ con mấy phố và ngõ chung quanh cũng bu lại chạy nhảy trên một cái nền tròn rộng, bắt cào cào, bươm bướm, dế, cả cà cuống nữa.
Chơi chán, chúng tôi ra bờ sông, ở phía ngoài đê, lại bến tàu, leo lên những đống hàng - nhiều nhất là thùng rượu - hóng gió, nhìn tàu và thuyền đậu san sát trên mặt nước loang loáng chỗ sáng, chỗ tối. Ba bốn đứa nói chuyện láo với nhau, hoặc chơi hú tìm, đuổi bắt nhau giữa những đống hàng mới bốc ở dưới tàu lên, chưa kịp chở vô kho. Đêm nào cũng tới lúc nghe tiếng rao: "Bánh giò, bánh dày" của những người bán hàng đầu đội thúng, tay xách một cái đèn dầu, đi dọc bờ sông chuyên bán cho các phu khuân vác làm khuya, chúng tôi mới về nhà. Lúc đó vào khoảng chín mười giờ tối.
Trọn các ngày nghỉ, chúng tôi chỉ có mặt ở trong nhà trong bữa cơm, còn thì ra ngõ, hoặc đường Bờ Sông chơi với trẻ trong xóm. Chúng là con gia đình lao động: bố làm thợ mộc, thợ cưa, mẹ bán cháo, bán xôi, có khi cả bố lẫn mẹ đều làm phu khuân vác ở bến tàu. Cũng có đứa biết đọc chữ Quốc ngữ, lâu lâu chán chơi, lấy chuyện Thạch Sanh, Phạm Công Cúc Hoa của bố, ngồi đọc cho cả bọn nghe. [...]
Bà chúng tôi hiền từ không mắng chúng tôi, cứ đến bữa cơm thì đi gọi chúng tôi về ăn; còn mẹ chúng tôi thì nghiêm khắc hơn, hôm nào về nhà sớm, gặp chúng tôi lê la ở ngoài ngõ với trẻ hàng xóm thì quát tháo, bắt phải về liền, có khi quất nữa.
Mùa đông, tôi không ra đường chơi được thì ở nhà đọc truyện Tàu cho cả nhà trong [...], nhà ngoài [...] nghe; hết một cuốn thì cầm hai xu chạy vù lại hiệu Cát Thành đầu phố hàng Gai đổi cuốn khác.
Ngày nay nghĩ lại, một năm đó, xét về việc học, tôi đã bỏ phí rất nhiều, đáng tiếc thật; nhưng về mặt khác - về thể chất, về tính tình chẳng hạn - biết đâu tôi chẳng được lợi một chút: chạy nhảy nhanh nhẹn hơn, sống giản dị, tự nhiên hơn, hiểu biết trẻ bình dân hơn?
(Trích chương IV, Hồi kí Nguyễn Hiến Lê, NXB Văn học, 1993)
Người mẹ của nhân vật tôi được miêu tả thế nào?
(Chọn 2 đáp án)
Một năm ở Tiểu học
Mẹ tôi, ngày nào cũng đi từ sáng sớm, tối mịt mới về nhà, người lại không biết chữ, nên không thể kiểm soát sự học của chúng tôi được. Đầu năm học, chúng tôi cần tiền mua bút mực sách vở thì người lấy trong ruột tượng ra đưa; cuối năm người hỏi có được lên lớp không, thế thôi. Ruột tượng của người là một cái túi hẹp mà dài khoảng thước rưỡi bằng sồi (tơ gốc, mặt sù sì, rất bền) vừa để thắt lưng vừa để đựng tiền. Tối nào người đi thu tiền về thì ruột tượng đầy xu đồng và trinh, phồng ở trước bụng.
Khi cha tôi mất, tôi đã biết lo về thân phận của mình, nhưng tuổi đó chỉ ngủ một đêm, sáng dậy đã quên hết. Lo thì lo vậy, chứ không biết siêng học. Không còn cha nhắc nhở, kiềm chế nữa, tôi bỏ bê việc học trọn một niên khóa. Tôi vẫn đi học đều đều, không trốn buổi nào, nhưng thường đi sớm mà về rất trễ vì cùng với bạn thơ thẩn trên bờ đê tìm cỏ gà, bắt dế. Tối tối, tôi và em trai tôi rủ nhau ra chơi ở cột đồng hồ - một cột sắt cao khoảng 3 thước, trên có một đồng hồ, lớn như đồng hồ chợ Bến Thành; cột dựng ở giữa ngã năm, bên bờ sông, đầu ngõ Phất Lộc trông ra, cột đó nay vẫn còn. Thời đó đường Bờ Sông chỉ trải đá, chưa tráng nhựa, chiều hè gió ngoài sông thổi vào, bụi mù, thành phố phải dùng những xe bò kéo chở nước đi tưới. Tối, có ba bốn ngọn đèn điện sáng trưng, các loài sâu có cánh bu lại, trẻ con mấy phố và ngõ chung quanh cũng bu lại chạy nhảy trên một cái nền tròn rộng, bắt cào cào, bươm bướm, dế, cả cà cuống nữa.
Chơi chán, chúng tôi ra bờ sông, ở phía ngoài đê, lại bến tàu, leo lên những đống hàng - nhiều nhất là thùng rượu - hóng gió, nhìn tàu và thuyền đậu san sát trên mặt nước loang loáng chỗ sáng, chỗ tối. Ba bốn đứa nói chuyện láo với nhau, hoặc chơi hú tìm, đuổi bắt nhau giữa những đống hàng mới bốc ở dưới tàu lên, chưa kịp chở vô kho. Đêm nào cũng tới lúc nghe tiếng rao: "Bánh giò, bánh dày" của những người bán hàng đầu đội thúng, tay xách một cái đèn dầu, đi dọc bờ sông chuyên bán cho các phu khuân vác làm khuya, chúng tôi mới về nhà. Lúc đó vào khoảng chín mười giờ tối.
Trọn các ngày nghỉ, chúng tôi chỉ có mặt ở trong nhà trong bữa cơm, còn thì ra ngõ, hoặc đường Bờ Sông chơi với trẻ trong xóm. Chúng là con gia đình lao động: bố làm thợ mộc, thợ cưa, mẹ bán cháo, bán xôi, có khi cả bố lẫn mẹ đều làm phu khuân vác ở bến tàu. Cũng có đứa biết đọc chữ Quốc ngữ, lâu lâu chán chơi, lấy chuyện Thạch Sanh, Phạm Công Cúc Hoa của bố, ngồi đọc cho cả bọn nghe. [...]
Bà chúng tôi hiền từ không mắng chúng tôi, cứ đến bữa cơm thì đi gọi chúng tôi về ăn; còn mẹ chúng tôi thì nghiêm khắc hơn, hôm nào về nhà sớm, gặp chúng tôi lê la ở ngoài ngõ với trẻ hàng xóm thì quát tháo, bắt phải về liền, có khi quất nữa.
Mùa đông, tôi không ra đường chơi được thì ở nhà đọc truyện Tàu cho cả nhà trong [...], nhà ngoài [...] nghe; hết một cuốn thì cầm hai xu chạy vù lại hiệu Cát Thành đầu phố hàng Gai đổi cuốn khác.
Ngày nay nghĩ lại, một năm đó, xét về việc học, tôi đã bỏ phí rất nhiều, đáng tiếc thật; nhưng về mặt khác - về thể chất, về tính tình chẳng hạn - biết đâu tôi chẳng được lợi một chút: chạy nhảy nhanh nhẹn hơn, sống giản dị, tự nhiên hơn, hiểu biết trẻ bình dân hơn?
(Trích chương IV, Hồi kí Nguyễn Hiến Lê, NXB Văn học, 1993)
Sau khi bố mất, việc học hành của nhân vật tôi trở nên như thế nào?
Một năm ở Tiểu học
Mẹ tôi, ngày nào cũng đi từ sáng sớm, tối mịt mới về nhà, người lại không biết chữ, nên không thể kiểm soát sự học của chúng tôi được. Đầu năm học, chúng tôi cần tiền mua bút mực sách vở thì người lấy trong ruột tượng ra đưa; cuối năm người hỏi có được lên lớp không, thế thôi. Ruột tượng của người là một cái túi hẹp mà dài khoảng thước rưỡi bằng sồi (tơ gốc, mặt sù sì, rất bền) vừa để thắt lưng vừa để đựng tiền. Tối nào người đi thu tiền về thì ruột tượng đầy xu đồng và trinh, phồng ở trước bụng.
Khi cha tôi mất, tôi đã biết lo về thân phận của mình, nhưng tuổi đó chỉ ngủ một đêm, sáng dậy đã quên hết. Lo thì lo vậy, chứ không biết siêng học. Không còn cha nhắc nhở, kiềm chế nữa, tôi bỏ bê việc học trọn một niên khóa. Tôi vẫn đi học đều đều, không trốn buổi nào, nhưng thường đi sớm mà về rất trễ vì cùng với bạn thơ thẩn trên bờ đê tìm cỏ gà, bắt dế. Tối tối, tôi và em trai tôi rủ nhau ra chơi ở cột đồng hồ - một cột sắt cao khoảng 3 thước, trên có một đồng hồ, lớn như đồng hồ chợ Bến Thành; cột dựng ở giữa ngã năm, bên bờ sông, đầu ngõ Phất Lộc trông ra, cột đó nay vẫn còn. Thời đó đường Bờ Sông chỉ trải đá, chưa tráng nhựa, chiều hè gió ngoài sông thổi vào, bụi mù, thành phố phải dùng những xe bò kéo chở nước đi tưới. Tối, có ba bốn ngọn đèn điện sáng trưng, các loài sâu có cánh bu lại, trẻ con mấy phố và ngõ chung quanh cũng bu lại chạy nhảy trên một cái nền tròn rộng, bắt cào cào, bươm bướm, dế, cả cà cuống nữa.
Chơi chán, chúng tôi ra bờ sông, ở phía ngoài đê, lại bến tàu, leo lên những đống hàng - nhiều nhất là thùng rượu - hóng gió, nhìn tàu và thuyền đậu san sát trên mặt nước loang loáng chỗ sáng, chỗ tối. Ba bốn đứa nói chuyện láo với nhau, hoặc chơi hú tìm, đuổi bắt nhau giữa những đống hàng mới bốc ở dưới tàu lên, chưa kịp chở vô kho. Đêm nào cũng tới lúc nghe tiếng rao: "Bánh giò, bánh dày" của những người bán hàng đầu đội thúng, tay xách một cái đèn dầu, đi dọc bờ sông chuyên bán cho các phu khuân vác làm khuya, chúng tôi mới về nhà. Lúc đó vào khoảng chín mười giờ tối.
Trọn các ngày nghỉ, chúng tôi chỉ có mặt ở trong nhà trong bữa cơm, còn thì ra ngõ, hoặc đường Bờ Sông chơi với trẻ trong xóm. Chúng là con gia đình lao động: bố làm thợ mộc, thợ cưa, mẹ bán cháo, bán xôi, có khi cả bố lẫn mẹ đều làm phu khuân vác ở bến tàu. Cũng có đứa biết đọc chữ Quốc ngữ, lâu lâu chán chơi, lấy chuyện Thạch Sanh, Phạm Công Cúc Hoa của bố, ngồi đọc cho cả bọn nghe. [...]
Bà chúng tôi hiền từ không mắng chúng tôi, cứ đến bữa cơm thì đi gọi chúng tôi về ăn; còn mẹ chúng tôi thì nghiêm khắc hơn, hôm nào về nhà sớm, gặp chúng tôi lê la ở ngoài ngõ với trẻ hàng xóm thì quát tháo, bắt phải về liền, có khi quất nữa.
Mùa đông, tôi không ra đường chơi được thì ở nhà đọc truyện Tàu cho cả nhà trong [...], nhà ngoài [...] nghe; hết một cuốn thì cầm hai xu chạy vù lại hiệu Cát Thành đầu phố hàng Gai đổi cuốn khác.
Ngày nay nghĩ lại, một năm đó, xét về việc học, tôi đã bỏ phí rất nhiều, đáng tiếc thật; nhưng về mặt khác - về thể chất, về tính tình chẳng hạn - biết đâu tôi chẳng được lợi một chút: chạy nhảy nhanh nhẹn hơn, sống giản dị, tự nhiên hơn, hiểu biết trẻ bình dân hơn?
(Trích chương IV, Hồi kí Nguyễn Hiến Lê, NXB Văn học, 1993)
Chọn những trò vui mà nhân vật tôi đã chơi trong mùa hè.
(Chọn 4 đáp án)
Một năm ở Tiểu học
Mẹ tôi, ngày nào cũng đi từ sáng sớm, tối mịt mới về nhà, người lại không biết chữ, nên không thể kiểm soát sự học của chúng tôi được. Đầu năm học, chúng tôi cần tiền mua bút mực sách vở thì người lấy trong ruột tượng ra đưa; cuối năm người hỏi có được lên lớp không, thế thôi. Ruột tượng của người là một cái túi hẹp mà dài khoảng thước rưỡi bằng sồi (tơ gốc, mặt sù sì, rất bền) vừa để thắt lưng vừa để đựng tiền. Tối nào người đi thu tiền về thì ruột tượng đầy xu đồng và trinh, phồng ở trước bụng.
Khi cha tôi mất, tôi đã biết lo về thân phận của mình, nhưng tuổi đó chỉ ngủ một đêm, sáng dậy đã quên hết. Lo thì lo vậy, chứ không biết siêng học. Không còn cha nhắc nhở, kiềm chế nữa, tôi bỏ bê việc học trọn một niên khóa. Tôi vẫn đi học đều đều, không trốn buổi nào, nhưng thường đi sớm mà về rất trễ vì cùng với bạn thơ thẩn trên bờ đê tìm cỏ gà, bắt dế. Tối tối, tôi và em trai tôi rủ nhau ra chơi ở cột đồng hồ - một cột sắt cao khoảng 3 thước, trên có một đồng hồ, lớn như đồng hồ chợ Bến Thành; cột dựng ở giữa ngã năm, bên bờ sông, đầu ngõ Phất Lộc trông ra, cột đó nay vẫn còn. Thời đó đường Bờ Sông chỉ trải đá, chưa tráng nhựa, chiều hè gió ngoài sông thổi vào, bụi mù, thành phố phải dùng những xe bò kéo chở nước đi tưới. Tối, có ba bốn ngọn đèn điện sáng trưng, các loài sâu có cánh bu lại, trẻ con mấy phố và ngõ chung quanh cũng bu lại chạy nhảy trên một cái nền tròn rộng, bắt cào cào, bươm bướm, dế, cả cà cuống nữa.
Chơi chán, chúng tôi ra bờ sông, ở phía ngoài đê, lại bến tàu, leo lên những đống hàng - nhiều nhất là thùng rượu - hóng gió, nhìn tàu và thuyền đậu san sát trên mặt nước loang loáng chỗ sáng, chỗ tối. Ba bốn đứa nói chuyện láo với nhau, hoặc chơi hú tìm, đuổi bắt nhau giữa những đống hàng mới bốc ở dưới tàu lên, chưa kịp chở vô kho. Đêm nào cũng tới lúc nghe tiếng rao: "Bánh giò, bánh dày" của những người bán hàng đầu đội thúng, tay xách một cái đèn dầu, đi dọc bờ sông chuyên bán cho các phu khuân vác làm khuya, chúng tôi mới về nhà. Lúc đó vào khoảng chín mười giờ tối.
Trọn các ngày nghỉ, chúng tôi chỉ có mặt ở trong nhà trong bữa cơm, còn thì ra ngõ, hoặc đường Bờ Sông chơi với trẻ trong xóm. Chúng là con gia đình lao động: bố làm thợ mộc, thợ cưa, mẹ bán cháo, bán xôi, có khi cả bố lẫn mẹ đều làm phu khuân vác ở bến tàu. Cũng có đứa biết đọc chữ Quốc ngữ, lâu lâu chán chơi, lấy chuyện Thạch Sanh, Phạm Công Cúc Hoa của bố, ngồi đọc cho cả bọn nghe. [...]
Bà chúng tôi hiền từ không mắng chúng tôi, cứ đến bữa cơm thì đi gọi chúng tôi về ăn; còn mẹ chúng tôi thì nghiêm khắc hơn, hôm nào về nhà sớm, gặp chúng tôi lê la ở ngoài ngõ với trẻ hàng xóm thì quát tháo, bắt phải về liền, có khi quất nữa.
Mùa đông, tôi không ra đường chơi được thì ở nhà đọc truyện Tàu cho cả nhà trong [...], nhà ngoài [...] nghe; hết một cuốn thì cầm hai xu chạy vù lại hiệu Cát Thành đầu phố hàng Gai đổi cuốn khác.
Ngày nay nghĩ lại, một năm đó, xét về việc học, tôi đã bỏ phí rất nhiều, đáng tiếc thật; nhưng về mặt khác - về thể chất, về tính tình chẳng hạn - biết đâu tôi chẳng được lợi một chút: chạy nhảy nhanh nhẹn hơn, sống giản dị, tự nhiên hơn, hiểu biết trẻ bình dân hơn?
(Trích chương IV, Hồi kí Nguyễn Hiến Lê, NXB Văn học, 1993)
Nhân vật tôi đã có trò vui gì trong mùa đông?
Một năm ở Tiểu học
Mẹ tôi, ngày nào cũng đi từ sáng sớm, tối mịt mới về nhà, người lại không biết chữ, nên không thể kiểm soát sự học của chúng tôi được. Đầu năm học, chúng tôi cần tiền mua bút mực sách vở thì người lấy trong ruột tượng ra đưa; cuối năm người hỏi có được lên lớp không, thế thôi. Ruột tượng của người là một cái túi hẹp mà dài khoảng thước rưỡi bằng sồi (tơ gốc, mặt sù sì, rất bền) vừa để thắt lưng vừa để đựng tiền. Tối nào người đi thu tiền về thì ruột tượng đầy xu đồng và trinh, phồng ở trước bụng.
Khi cha tôi mất, tôi đã biết lo về thân phận của mình, nhưng tuổi đó chỉ ngủ một đêm, sáng dậy đã quên hết. Lo thì lo vậy, chứ không biết siêng học. Không còn cha nhắc nhở, kiềm chế nữa, tôi bỏ bê việc học trọn một niên khóa. Tôi vẫn đi học đều đều, không trốn buổi nào, nhưng thường đi sớm mà về rất trễ vì cùng với bạn thơ thẩn trên bờ đê tìm cỏ gà, bắt dế. Tối tối, tôi và em trai tôi rủ nhau ra chơi ở cột đồng hồ - một cột sắt cao khoảng 3 thước, trên có một đồng hồ, lớn như đồng hồ chợ Bến Thành; cột dựng ở giữa ngã năm, bên bờ sông, đầu ngõ Phất Lộc trông ra, cột đó nay vẫn còn. Thời đó đường Bờ Sông chỉ trải đá, chưa tráng nhựa, chiều hè gió ngoài sông thổi vào, bụi mù, thành phố phải dùng những xe bò kéo chở nước đi tưới. Tối, có ba bốn ngọn đèn điện sáng trưng, các loài sâu có cánh bu lại, trẻ con mấy phố và ngõ chung quanh cũng bu lại chạy nhảy trên một cái nền tròn rộng, bắt cào cào, bươm bướm, dế, cả cà cuống nữa.
Chơi chán, chúng tôi ra bờ sông, ở phía ngoài đê, lại bến tàu, leo lên những đống hàng - nhiều nhất là thùng rượu - hóng gió, nhìn tàu và thuyền đậu san sát trên mặt nước loang loáng chỗ sáng, chỗ tối. Ba bốn đứa nói chuyện láo với nhau, hoặc chơi hú tìm, đuổi bắt nhau giữa những đống hàng mới bốc ở dưới tàu lên, chưa kịp chở vô kho. Đêm nào cũng tới lúc nghe tiếng rao: "Bánh giò, bánh dày" của những người bán hàng đầu đội thúng, tay xách một cái đèn dầu, đi dọc bờ sông chuyên bán cho các phu khuân vác làm khuya, chúng tôi mới về nhà. Lúc đó vào khoảng chín mười giờ tối.
Trọn các ngày nghỉ, chúng tôi chỉ có mặt ở trong nhà trong bữa cơm, còn thì ra ngõ, hoặc đường Bờ Sông chơi với trẻ trong xóm. Chúng là con gia đình lao động: bố làm thợ mộc, thợ cưa, mẹ bán cháo, bán xôi, có khi cả bố lẫn mẹ đều làm phu khuân vác ở bến tàu. Cũng có đứa biết đọc chữ Quốc ngữ, lâu lâu chán chơi, lấy chuyện Thạch Sanh, Phạm Công Cúc Hoa của bố, ngồi đọc cho cả bọn nghe. [...]
Bà chúng tôi hiền từ không mắng chúng tôi, cứ đến bữa cơm thì đi gọi chúng tôi về ăn; còn mẹ chúng tôi thì nghiêm khắc hơn, hôm nào về nhà sớm, gặp chúng tôi lê la ở ngoài ngõ với trẻ hàng xóm thì quát tháo, bắt phải về liền, có khi quất nữa.
Mùa đông, tôi không ra đường chơi được thì ở nhà đọc truyện Tàu cho cả nhà trong [...], nhà ngoài [...] nghe; hết một cuốn thì cầm hai xu chạy vù lại hiệu Cát Thành đầu phố hàng Gai đổi cuốn khác.
Ngày nay nghĩ lại, một năm đó, xét về việc học, tôi đã bỏ phí rất nhiều, đáng tiếc thật; nhưng về mặt khác - về thể chất, về tính tình chẳng hạn - biết đâu tôi chẳng được lợi một chút: chạy nhảy nhanh nhẹn hơn, sống giản dị, tự nhiên hơn, hiểu biết trẻ bình dân hơn?
(Trích chương IV, Hồi kí Nguyễn Hiến Lê, NXB Văn học, 1993)
Nhân vật tôi đã bộc lộ những suy tư gì khi hồi tưởng lại một năm ở Tiểu học?
Văn bản dưới đây là được tạo ra tự động từ nhận diện giọng nói trong video nên có thể có lỗi
- Xin chào mừng tất cả các con đã quay trở
- lại với khóa học Ngữ Văn lớp sáu bộ sách
- chân trời sáng tạo cùng trang web oml.vn
- các con thân mến ở bài học trước chúng
- ta đã cùng đi tìm hiểu những đặc điểm về
- hình thức nghệ thuật của văn bản 15 ở
- tiểu học do tác giả Nguyễn Hiến Lê sáng
- tác ngày hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục đi
- tìm hiểu những nét đặc sắc về nội dung
- của văn bản này khía cạnh nội dung đầu
- tiên mà chúng ta sẽ cùng đi tìm hiểu đó
- chính là những ký ức về người thân yêu
- trong gia đình cùng tác giả để tái hiện
- lại những ký ức về người thân yêu trong
- gia đình cô sẽ có một bảng sau vậy Bây
- giờ các con hãy xác định giúp cô khi nhớ
- về người mẹ tác giả đã đem đến cho chúng
- ta những thông tin gì
- cha mẹ của tác giả đi làm từ sáng đến
- tối mịt không biết chữ nên không thể
- kiểm soát sự học của tác giả Tuy nhiên
- bà lo lắng cho con theo một cách khác đó
- là làm việc kiếm tiền để cho các con có
- thể đảm bảo việc học hành một cách thuận
- lợi nhất là người cho con tiền mua sắm
- đồ dùng học tập và sách vở và yêu thương
- con nhưng không dễ dãi rất cứng rắn Và
- thậm chí là dùng biện pháp mạnh khi cần
- thiết tác giả đã miêu tả mẹ của mình là
- một người nghiêm khắc hôm nào về nhà sớm
- gặp con Layla ngoài ngõ thì quan thảo
- Bắt phải về liền có khi quất Bà là người
- thương cho roi cho vọt chứ không lương
- Chiều không đẻ con có thể làm gì tùy
- thích mà không có sự quản lý của mẹ
- ngược lại với người mẹ không biết chữ
- không thể kiểm soát sự học của con thì ý
- của nhân vật tôi chính là người kiểm tra
- đôn đốc kèm cặp việc học hành cho con
- cha ông là con út một nhà nho của thời
- kỳ trước cho nên người cha này chắc hẳn
- là người có chữ Nghĩa Chính vì thế ông
- là người sẽ lo vì kèm cặp học hành cho
- các con thế Nhưng không may người cha
- mất sớm từ đó mà cậu bé bỏ bê chuyện học
- hành trong một niên khóa và cũng từ đây
- mà những dòng hồi ký về 15 ở tiểu học
- được ra đời và trong những dòng Hồi Ức
- Về Tuổi Thơ ta không thể không kể tới sự
- xuất hiện của người bà Hiền hậu bà là
- một người rất hiền từ không bao giờ mắng
- cứ đến bữa cơm thì gọn về ăn như vậy tôi
- những hình ảnh trên chúng ta có thể thấy
- rằng gia đình Tuy thiếu đi người xa
- nhưng mẹ và bà luôn chăm chỉ hiền từ vất
- vả nuôi nướng các con các cháu
- à cậu bé vẫn có một tuổi thơ đủ đầy và
- hạnh phúc những hình ảnh về gia đình là
- những ký ức đầu tiên xuất hiện trong suy
- nghĩ của tác giả khi tái hiện lại những
- ngày ấu thơ và bên cạnh những hồi ức về
- gia đình thân thương những trò vui bên
- bạn bè cũng là một hồi ức đẹp và vui
- tươi của thời niên thiếu ta sẽ cùng bước
- sang phần thứ hai để tìm hiểu về điều
- này ta sẽ tiếp tục tìm hiểu phần 2.2 là
- những ký ức về tuổi thơ của nhân vật tôi
- phải các bạn hãy cho cô biết sau khi bố
- mất thì việc học hành của nhân vật tôi
- trở nên như thế nào ạ
- ạ
- sau khi bố mất không có ai kèm cặp nhân
- vật tôi cũng biết lo thân phận mình
- nhưng vô tư hồn nhiên nên lo Vậy chứ hôm
- sau đã quên mất rồi dần bỏ bê việc học
- hành tận 1.000 khóa nhân vật này vẫn đi
- học đều không sống nhưng thường đi sớm
- về trễ vì đi chơi cùng bạn và cũng chính
- từ đây mà đã khiến cho nhân vật này có
- thêm nhiều kỷ niệm về những trò vui thừa
- nhỏ của mình và những trò vui tuổi ấu
- thơ đã được tác giả tái hiện vô cùng
- sinh động trên những trang văn của mình
- những trò vui được chia ra mùa hạ và mùa
- đông vậy bây giờ các bạn hãy cho cô biết
- trong mùa hè thì nhân vật tôi đã cùng
- bạn bè chơi những trò vui dịch
- những
- nhân vật tôi thơ thần trên bờ đê tìm cỏ
- gà bắt dế cùng bạn sau giờ học tối thì
- cùng em trai dù ra chơi ở cột đồng hồ
- trẻ con bù qua ngọn đèn chạy nhảy bắt
- Cào Cào bươm bướm xế và cả cà cuống chơi
- chán lại ra bờ sông bến tàu leo lên
- những đúng hàng hóng gió nhìn tàu và
- thuyền đậu San sát rồi nói chuyện láo
- chơi hút Tìm trời đuổi bắt không chỉ vậy
- trong các ngày nghỉ thì nhân vật tôi chỉ
- ở nhà đúng nuôi cơm còn lại thì ra ngõ
- hoặc đường bờ sông trời với trẻ con
- trong xóm
- mùa hè thì có những trò vui như thế vậy
- còn trong mùa đông nhân vật tôi đã tái
- hiện lại những hành động gì của mình
- ở trong mùa đông nhân vật Tôi đã kể lại
- những trò như sau không ra đường được
- thì ở nhà Đọc truyện tàu cho cả nhà
- trong nhà ngoài nghe và khi đọc hết một
- cuốn lại cầm hai xu trận vụ lại hiểu các
- thành đầu phố Hàng Gai đổi cuốn khác Như
- vậy chúng ta có thể thấy rằng tuổi thơ
- của tác giả là chuỗi ngày tháng vui tươi
- hồn nhiên với biết bao kí ức tươi đẹp là
- những điều mà tác giả mãi ghi nhớ đến
- tận sau này và sau khi hồi tưởng lại
- những sự kiện đã diễn ra trong một năm ở
- tiểu học thì nhân vật tôi cũng bộc lộ
- những cảm xúc suy nghĩ của mình trước sự
- kiện đó chúng ta sẽ tiếp tục cũng đi tìm
- hiểu về điều này trong phần 2.3 với các
- bạn hãy cho cô biết sau này khi nhìn lại
- thì nhân vật tôi đã có những suy tư như
- thế nào về một năm ở tiểu học của mình
- những nhân vật tôi đã có những suy nghĩ
- như sau xét về việc học thì ông cho rằng
- mình đã bỏ phí nhiều ông cũng thấy Đây
- là một điều đáng tiếc thì Nhưng nếu xét
- về thể chất và tinh thần thì biết đâu
- tôi chẳng được lợi một chút chạy nhảy
- nhanh nhẹn hơn sống giản dị tự nhiên Hơn
- và hiểu biết trẻ bình dân hơn
- Đây là một câu hỏi tu từ nhằm khẳng định
- rằng bản thân tác giả đã không hối hận
- khi mình có một năm tuy bỏ bê việc học
- hành nhưng đổi lại đã có rất nhiều những
- kỷ niệm đáng nhớ rủ lãng phí một năm học
- không tích lũy được nhiều kiến thức
- Nhưng tác giả cũng đã có được rất nhiều
- kỉ niệm và trải nghiệm đẹp trong cuộc
- đời là những ký ức giá trị để mỗi khi
- nhớ lại chắc hẳn ông sẽ đều mỉm cười Bởi
- mình đã có một tuổi thơ với nhiều niềm
- vui được chạy nhảy được vui chơi có
- nhiều người bạn có dịp ở mũi với trẻ
- bình dân bất kỳ sự việc nào xảy ra trong
- cuộc sống của chúng ta sẽ đều có hai mặt
- mặt lợi và mặt hại Chúng ta cần biết
- tính toán phần thân nhất để sao có lợi
- cho bản thân nhất nguyên nhân vật tôi
- chỉ lỡ bỏ B15 cho nên thứ Ông nhận được
- là kỷ niệm đẹp của tuổi thơ trong một
- năm đó sau đó thì chắc hẳn ông đã dành
- thời gian tập trung học tập và tích lũy
- kiến thức để trở thành một học giả nổi
- tiếng sau này cô cũng mong các bạn có
- thể cân bằng giữa việc học tập và vui
- chơi để chúng ta vừa tích lũy được đủ
- những kiến thức cần thiết vừa có một
- tuổi thơ đẹp ý nghĩa được vui chơi được
- nô đùa to rất nhiều kỉ niệm đẹp để sau
- này khi trưởng thành hồi tưởng lại về
- tuổi thơ không phải chỉ toàn là những
- phép tính những bài văn mà còn có thật
- nhiều tiếng cười và những trò vui thú vị
- và Em làm ở tiểu học cũng là văn bản
- khép lại thể loại hồi ký và chúng ta đã
- cùng đi tìm hiểu qua bà văn bản Cô hi
- vọng qua những văn bản này các con đã
- tích lũy được cho mình những kiến thức
- bổ ích về thể loại hồi ký cũng như thêm
- quý trọng thể loại văn học này bài học
- ngày hôm nay của chúng ta đến đây là kết
- thúc cảm ơn tất cả các bạn đã chú ý quan
- sát và lắng nghe hẹn gặp lại các bạn ở
- những bài giảng tiếp theo cùng olm.vn
Bạn có thể đánh giá bài học này ở đây