Bài học cùng chủ đề
Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:
Luyện tập 2 SVIP
ĐÔI CÁNH CỦA NGỰA TRẮNG
Ngày xưa, có một chú ngựa trắng rất thơ ngây. Bộ lông chú trắng nõn nà như một đám mây bồng bềnh trên nền trời xanh thẳm. Mẹ chú ta yêu chú ta nhất, lúc nào cũng dặn:
- Con phải ở cạnh mẹ đấy. Con hãy hí to lên khi gọi mẹ nhé!
Ngựa mẹ gọi con suốt ngày. Tiếng ngựa non hí thật đáng yêu. Ngựa mẹ sung sướng lắm nên thích dạy con tập hí hơn là luyện cho vó con phi dẻo dai hoặc cú đá hậu thật mạnh mẽ.
Gần nhà ngựa có anh đại bàng núi. Là một chú chim non nhưng sải cánh đã vững vàng. Mỗi lúc nó liệng vòng, cánh không động, khi nghiêng bên nào là chao bên ấy, bóng cứ loang loáng trên bãi cỏ.
Ngựa trắng mê quá, cứ ước ao được bay như đại bàng:
- Anh Đại Bàng ơi! Làm thế nào để có cánh như anh?
Đại Bàng cười:
- Phải đi tìm! Cứ quanh quẩn cạnh mẹ, biết bao giờ mới có cánh!
Thế là ngựa trắng xin phép mẹ lên đường cùng đại bàng. Thoáng cái đã xa lắm... Chưa thấy "đôi cánh” đâu nhưng ngựa ta đã gặp bao nhiêu cảnh lạ. Chỉ phiền là mỗi lúc trời một tối, thấp thoáng đâu đây đã lấp lánh những đốm sao.
Bỗng có tiếng “Hú… ú… ú" vẳng lên mỗi lúc một gần. Rồi từ trong bóng tối hiện ra một con sói xám sừng sững ngáng đường. Ngựa con mếu máo gọi mẹ.
Sói xám cười man rợ và nhảy chồm đến.
- Ôi!
Không phải tiếng ngựa trắng thét lên mà là tiếng sói xám rống to. Một cái gì từ trên cao giáng rất mạnh xuống giữa trán sói làm nó hốt hoảng cúp đuôi chạy mất. Ngựa trắng mở mắt thấy loang loáng bóng đại bàng núi. Thì ra đúng lúc sói vồ ngựa, đại bàng từ trên cao đã lao tới kịp thời.
Ngựa trắng lại khóc, gọi mẹ, đại bàng núi vỗ nhẹ đôi cánh dỗ dành:
- Đừng khóc! Anh đưa em về với mẹ!
- Nhưng mà em không có cánh!
Đại Bàng cười, chỉ vào bốn chân Ngựa:
- Cánh của em đây chứ đâu! Nếu phi nước đại, em còn "bay" nhanh hơn cả anh nữa ấy chứ! Đại bàng núi sải cánh, ngựa trắng chồm lên và thấy bốn chân mình thật sự bay như đại bàng.
(Theo Thy Ngọc)
Sắp xếp các bức tranh theo đúng trình tự câu chuyện Đôi cánh của ngựa trắng.
ĐÔI CÁNH CỦA NGỰA TRẮNG
Ngày xưa, có một chú ngựa trắng rất thơ ngây. Bộ lông chú trắng nõn nà như một đám mây bồng bềnh trên nền trời xanh thẳm. Mẹ chú ta yêu chú ta nhất, lúc nào cũng dặn:
- Con phải ở cạnh mẹ đấy. Con hãy hí to lên khi gọi mẹ nhé!
Ngựa mẹ gọi con suốt ngày. Tiếng ngựa non hí thật đáng yêu. Ngựa mẹ sung sướng lắm nên thích dạy con tập hí hơn là luyện cho vó con phi dẻo dai hoặc cú đá hậu thật mạnh mẽ.
Gần nhà ngựa có anh đại bàng núi. Là một chú chim non nhưng sải cánh đã vững vàng. Mỗi lúc nó liệng vòng, cánh không động, khi nghiêng bên nào là chao bên ấy, bóng cứ loang loáng trên bãi cỏ.
Ngựa trắng mê quá, cứ ước ao được bay như đại bàng:
- Anh Đại Bàng ơi! Làm thế nào để có cánh như anh?
Đại Bàng cười:
- Phải đi tìm! Cứ quanh quẩn cạnh mẹ, biết bao giờ mới có cánh!
Thế là ngựa trắng xin phép mẹ lên đường cùng đại bàng. Thoáng cái đã xa lắm... Chưa thấy "đôi cánh” đâu nhưng ngựa ta đã gặp bao nhiêu cảnh lạ. Chỉ phiền là mỗi lúc trời một tối, thấp thoáng đâu đây đã lấp lánh những đốm sao.
Bỗng có tiếng “Hú… ú… ú" vẳng lên mỗi lúc một gần. Rồi từ trong bóng tối hiện ra một con sói xám sừng sững ngáng đường. Ngựa con mếu máo gọi mẹ.
Sói xám cười man rợ và nhảy chồm đến.
- Ôi!
Không phải tiếng ngựa trắng thét lên mà là tiếng sói xám rống to. Một cái gì từ trên cao giáng rất mạnh xuống giữa trán sói làm nó hốt hoảng cúp đuôi chạy mất. Ngựa trắng mở mắt thấy loang loáng bóng đại bàng núi. Thì ra đúng lúc sói vồ ngựa, đại bàng từ trên cao đã lao tới kịp thời.
Ngựa trắng lại khóc, gọi mẹ, đại bàng núi vỗ nhẹ đôi cánh dỗ dành:
- Đừng khóc! Anh đưa em về với mẹ!
- Nhưng mà em không có cánh!
Đại Bàng cười, chỉ vào bốn chân Ngựa:
- Cánh của em đây chứ đâu! Nếu phi nước đại, em còn "bay" nhanh hơn cả anh nữa ấy chứ! Đại bàng núi sải cánh, ngựa trắng chồm lên và thấy bốn chân mình thật sự bay như đại bàng.
(Theo Thy Ngọc)
Nhân vật nào không xuất hiện trong câu chuyện Đôi cánh của ngựa trắng?
ĐÔI CÁNH CỦA NGỰA TRẮNG
Ngày xưa, có một chú ngựa trắng rất thơ ngây. Bộ lông chú trắng nõn nà như một đám mây bồng bềnh trên nền trời xanh thẳm. Mẹ chú ta yêu chú ta nhất, lúc nào cũng dặn:
- Con phải ở cạnh mẹ đấy. Con hãy hí to lên khi gọi mẹ nhé!
Ngựa mẹ gọi con suốt ngày. Tiếng ngựa non hí thật đáng yêu. Ngựa mẹ sung sướng lắm nên thích dạy con tập hí hơn là luyện cho vó con phi dẻo dai hoặc cú đá hậu thật mạnh mẽ.
Gần nhà ngựa có anh đại bàng núi. Là một chú chim non nhưng sải cánh đã vững vàng. Mỗi lúc nó liệng vòng, cánh không động, khi nghiêng bên nào là chao bên ấy, bóng cứ loang loáng trên bãi cỏ.
Ngựa trắng mê quá, cứ ước ao được bay như đại bàng:
- Anh Đại Bàng ơi! Làm thế nào để có cánh như anh?
Đại Bàng cười:
- Phải đi tìm! Cứ quanh quẩn cạnh mẹ, biết bao giờ mới có cánh!
Thế là ngựa trắng xin phép mẹ lên đường cùng đại bàng. Thoáng cái đã xa lắm... Chưa thấy "đôi cánh” đâu nhưng ngựa ta đã gặp bao nhiêu cảnh lạ. Chỉ phiền là mỗi lúc trời một tối, thấp thoáng đâu đây đã lấp lánh những đốm sao.
Bỗng có tiếng “Hú… ú… ú" vẳng lên mỗi lúc một gần. Rồi từ trong bóng tối hiện ra một con sói xám sừng sững ngáng đường. Ngựa con mếu máo gọi mẹ.
Sói xám cười man rợ và nhảy chồm đến.
- Ôi!
Không phải tiếng ngựa trắng thét lên mà là tiếng sói xám rống to. Một cái gì từ trên cao giáng rất mạnh xuống giữa trán sói làm nó hốt hoảng cúp đuôi chạy mất. Ngựa trắng mở mắt thấy loang loáng bóng đại bàng núi. Thì ra đúng lúc sói vồ ngựa, đại bàng từ trên cao đã lao tới kịp thời.
Ngựa trắng lại khóc, gọi mẹ, đại bàng núi vỗ nhẹ đôi cánh dỗ dành:
- Đừng khóc! Anh đưa em về với mẹ!
- Nhưng mà em không có cánh!
Đại Bàng cười, chỉ vào bốn chân Ngựa:
- Cánh của em đây chứ đâu! Nếu phi nước đại, em còn "bay" nhanh hơn cả anh nữa ấy chứ! Đại bàng núi sải cánh, ngựa trắng chồm lên và thấy bốn chân mình thật sự bay như đại bàng.
(Theo Thy Ngọc)
Ngoại hình chú ngựa trắng được miêu tả như thế nào?
ĐÔI CÁNH CỦA NGỰA TRẮNG
Ngày xưa, có một chú ngựa trắng rất thơ ngây. Bộ lông chú trắng nõn nà như một đám mây bồng bềnh trên nền trời xanh thẳm. Mẹ chú ta yêu chú ta nhất, lúc nào cũng dặn:
- Con phải ở cạnh mẹ đấy. Con hãy hí to lên khi gọi mẹ nhé!
Ngựa mẹ gọi con suốt ngày. Tiếng ngựa non hí thật đáng yêu. Ngựa mẹ sung sướng lắm nên thích dạy con tập hí hơn là luyện cho vó con phi dẻo dai hoặc cú đá hậu thật mạnh mẽ.
Gần nhà ngựa có anh đại bàng núi. Là một chú chim non nhưng sải cánh đã vững vàng. Mỗi lúc nó liệng vòng, cánh không động, khi nghiêng bên nào là chao bên ấy, bóng cứ loang loáng trên bãi cỏ.
Ngựa trắng mê quá, cứ ước ao được bay như đại bàng:
- Anh Đại Bàng ơi! Làm thế nào để có cánh như anh?
Đại Bàng cười:
- Phải đi tìm! Cứ quanh quẩn cạnh mẹ, biết bao giờ mới có cánh!
Thế là ngựa trắng xin phép mẹ lên đường cùng đại bàng. Thoáng cái đã xa lắm... Chưa thấy "đôi cánh” đâu nhưng ngựa ta đã gặp bao nhiêu cảnh lạ. Chỉ phiền là mỗi lúc trời một tối, thấp thoáng đâu đây đã lấp lánh những đốm sao.
Bỗng có tiếng “Hú… ú… ú" vẳng lên mỗi lúc một gần. Rồi từ trong bóng tối hiện ra một con sói xám sừng sững ngáng đường. Ngựa con mếu máo gọi mẹ.
Sói xám cười man rợ và nhảy chồm đến.
- Ôi!
Không phải tiếng ngựa trắng thét lên mà là tiếng sói xám rống to. Một cái gì từ trên cao giáng rất mạnh xuống giữa trán sói làm nó hốt hoảng cúp đuôi chạy mất. Ngựa trắng mở mắt thấy loang loáng bóng đại bàng núi. Thì ra đúng lúc sói vồ ngựa, đại bàng từ trên cao đã lao tới kịp thời.
Ngựa trắng lại khóc, gọi mẹ, đại bàng núi vỗ nhẹ đôi cánh dỗ dành:
- Đừng khóc! Anh đưa em về với mẹ!
- Nhưng mà em không có cánh!
Đại Bàng cười, chỉ vào bốn chân Ngựa:
- Cánh của em đây chứ đâu! Nếu phi nước đại, em còn "bay" nhanh hơn cả anh nữa ấy chứ! Đại bàng núi sải cánh, ngựa trắng chồm lên và thấy bốn chân mình thật sự bay như đại bàng.
(Theo Thy Ngọc)
Ngựa trắng có ước mơ gì?
ĐÔI CÁNH CỦA NGỰA TRẮNG
Ngày xưa, có một chú ngựa trắng rất thơ ngây. Bộ lông chú trắng nõn nà như một đám mây bồng bềnh trên nền trời xanh thẳm. Mẹ chú ta yêu chú ta nhất, lúc nào cũng dặn:
- Con phải ở cạnh mẹ đấy. Con hãy hí to lên khi gọi mẹ nhé!
Ngựa mẹ gọi con suốt ngày. Tiếng ngựa non hí thật đáng yêu. Ngựa mẹ sung sướng lắm nên thích dạy con tập hí hơn là luyện cho vó con phi dẻo dai hoặc cú đá hậu thật mạnh mẽ.
Gần nhà ngựa có anh đại bàng núi. Là một chú chim non nhưng sải cánh đã vững vàng. Mỗi lúc nó liệng vòng, cánh không động, khi nghiêng bên nào là chao bên ấy, bóng cứ loang loáng trên bãi cỏ.
Ngựa trắng mê quá, cứ ước ao được bay như đại bàng:
- Anh Đại Bàng ơi! Làm thế nào để có cánh như anh?
Đại Bàng cười:
- Phải đi tìm! Cứ quanh quẩn cạnh mẹ, biết bao giờ mới có cánh!
Thế là ngựa trắng xin phép mẹ lên đường cùng đại bàng. Thoáng cái đã xa lắm... Chưa thấy "đôi cánh” đâu nhưng ngựa ta đã gặp bao nhiêu cảnh lạ. Chỉ phiền là mỗi lúc trời một tối, thấp thoáng đâu đây đã lấp lánh những đốm sao.
Bỗng có tiếng “Hú… ú… ú" vẳng lên mỗi lúc một gần. Rồi từ trong bóng tối hiện ra một con sói xám sừng sững ngáng đường. Ngựa con mếu máo gọi mẹ.
Sói xám cười man rợ và nhảy chồm đến.
- Ôi!
Không phải tiếng ngựa trắng thét lên mà là tiếng sói xám rống to. Một cái gì từ trên cao giáng rất mạnh xuống giữa trán sói làm nó hốt hoảng cúp đuôi chạy mất. Ngựa trắng mở mắt thấy loang loáng bóng đại bàng núi. Thì ra đúng lúc sói vồ ngựa, đại bàng từ trên cao đã lao tới kịp thời.
Ngựa trắng lại khóc, gọi mẹ, đại bàng núi vỗ nhẹ đôi cánh dỗ dành:
- Đừng khóc! Anh đưa em về với mẹ!
- Nhưng mà em không có cánh!
Đại Bàng cười, chỉ vào bốn chân Ngựa:
- Cánh của em đây chứ đâu! Nếu phi nước đại, em còn "bay" nhanh hơn cả anh nữa ấy chứ! Đại bàng núi sải cánh, ngựa trắng chồm lên và thấy bốn chân mình thật sự bay như đại bàng.
(Theo Thy Ngọc)
Ngựa trắng đã gặp sự cố gì đáng nhớ?
ĐÔI CÁNH CỦA NGỰA TRẮNG
Ngày xưa, có một chú ngựa trắng rất thơ ngây. Bộ lông chú trắng nõn nà như một đám mây bồng bềnh trên nền trời xanh thẳm. Mẹ chú ta yêu chú ta nhất, lúc nào cũng dặn:
- Con phải ở cạnh mẹ đấy. Con hãy hí to lên khi gọi mẹ nhé!
Ngựa mẹ gọi con suốt ngày. Tiếng ngựa non hí thật đáng yêu. Ngựa mẹ sung sướng lắm nên thích dạy con tập hí hơn là luyện cho vó con phi dẻo dai hoặc cú đá hậu thật mạnh mẽ.
Gần nhà ngựa có anh đại bàng núi. Là một chú chim non nhưng sải cánh đã vững vàng. Mỗi lúc nó liệng vòng, cánh không động, khi nghiêng bên nào là chao bên ấy, bóng cứ loang loáng trên bãi cỏ.
Ngựa trắng mê quá, cứ ước ao được bay như đại bàng:
- Anh Đại Bàng ơi! Làm thế nào để có cánh như anh?
Đại Bàng cười:
- Phải đi tìm! Cứ quanh quẩn cạnh mẹ, biết bao giờ mới có cánh!
Thế là ngựa trắng xin phép mẹ lên đường cùng đại bàng. Thoáng cái đã xa lắm... Chưa thấy "đôi cánh” đâu nhưng ngựa ta đã gặp bao nhiêu cảnh lạ. Chỉ phiền là mỗi lúc trời một tối, thấp thoáng đâu đây đã lấp lánh những đốm sao.
Bỗng có tiếng “Hú… ú… ú" vẳng lên mỗi lúc một gần. Rồi từ trong bóng tối hiện ra một con sói xám sừng sững ngáng đường. Ngựa con mếu máo gọi mẹ.
Sói xám cười man rợ và nhảy chồm đến.
- Ôi!
Không phải tiếng ngựa trắng thét lên mà là tiếng sói xám rống to. Một cái gì từ trên cao giáng rất mạnh xuống giữa trán sói làm nó hốt hoảng cúp đuôi chạy mất. Ngựa trắng mở mắt thấy loang loáng bóng đại bàng núi. Thì ra đúng lúc sói vồ ngựa, đại bàng từ trên cao đã lao tới kịp thời.
Ngựa trắng lại khóc, gọi mẹ, đại bàng núi vỗ nhẹ đôi cánh dỗ dành:
- Đừng khóc! Anh đưa em về với mẹ!
- Nhưng mà em không có cánh!
Đại Bàng cười, chỉ vào bốn chân Ngựa:
- Cánh của em đây chứ đâu! Nếu phi nước đại, em còn "bay" nhanh hơn cả anh nữa ấy chứ! Đại bàng núi sải cánh, ngựa trắng chồm lên và thấy bốn chân mình thật sự bay như đại bàng.
(Theo Thy Ngọc)
Nhờ đâu mà ngựa trắng mới không bị sói ăn thịt?
ĐÔI CÁNH CỦA NGỰA TRẮNG
Ngày xưa, có một chú ngựa trắng rất thơ ngây. Bộ lông chú trắng nõn nà như một đám mây bồng bềnh trên nền trời xanh thẳm. Mẹ chú ta yêu chú ta nhất, lúc nào cũng dặn:
- Con phải ở cạnh mẹ đấy. Con hãy hí to lên khi gọi mẹ nhé!
Ngựa mẹ gọi con suốt ngày. Tiếng ngựa non hí thật đáng yêu. Ngựa mẹ sung sướng lắm nên thích dạy con tập hí hơn là luyện cho vó con phi dẻo dai hoặc cú đá hậu thật mạnh mẽ.
Gần nhà ngựa có anh đại bàng núi. Là một chú chim non nhưng sải cánh đã vững vàng. Mỗi lúc nó liệng vòng, cánh không động, khi nghiêng bên nào là chao bên ấy, bóng cứ loang loáng trên bãi cỏ.
Ngựa trắng mê quá, cứ ước ao được bay như đại bàng:
- Anh Đại Bàng ơi! Làm thế nào để có cánh như anh?
Đại Bàng cười:
- Phải đi tìm! Cứ quanh quẩn cạnh mẹ, biết bao giờ mới có cánh!
Thế là ngựa trắng xin phép mẹ lên đường cùng đại bàng. Thoáng cái đã xa lắm... Chưa thấy "đôi cánh” đâu nhưng ngựa ta đã gặp bao nhiêu cảnh lạ. Chỉ phiền là mỗi lúc trời một tối, thấp thoáng đâu đây đã lấp lánh những đốm sao.
Bỗng có tiếng “Hú… ú… ú" vẳng lên mỗi lúc một gần. Rồi từ trong bóng tối hiện ra một con sói xám sừng sững ngáng đường. Ngựa con mếu máo gọi mẹ.
Sói xám cười man rợ và nhảy chồm đến.
- Ôi!
Không phải tiếng ngựa trắng thét lên mà là tiếng sói xám rống to. Một cái gì từ trên cao giáng rất mạnh xuống giữa trán sói làm nó hốt hoảng cúp đuôi chạy mất. Ngựa trắng mở mắt thấy loang loáng bóng đại bàng núi. Thì ra đúng lúc sói vồ ngựa, đại bàng từ trên cao đã lao tới kịp thời.
Ngựa trắng lại khóc, gọi mẹ, đại bàng núi vỗ nhẹ đôi cánh dỗ dành:
- Đừng khóc! Anh đưa em về với mẹ!
- Nhưng mà em không có cánh!
Đại Bàng cười, chỉ vào bốn chân Ngựa:
- Cánh của em đây chứ đâu! Nếu phi nước đại, em còn "bay" nhanh hơn cả anh nữa ấy chứ! Đại bàng núi sải cánh, ngựa trắng chồm lên và thấy bốn chân mình thật sự bay như đại bàng.
(Theo Thy Ngọc)
Vì sao ngựa trắng lại run sợ gọi mẹ khi gặp sói?
ĐÔI CÁNH CỦA NGỰA TRẮNG
Ngày xưa, có một chú ngựa trắng rất thơ ngây. Bộ lông chú trắng nõn nà như một đám mây bồng bềnh trên nền trời xanh thẳm. Mẹ chú ta yêu chú ta nhất, lúc nào cũng dặn:
- Con phải ở cạnh mẹ đấy. Con hãy hí to lên khi gọi mẹ nhé!
Ngựa mẹ gọi con suốt ngày. Tiếng ngựa non hí thật đáng yêu. Ngựa mẹ sung sướng lắm nên thích dạy con tập hí hơn là luyện cho vó con phi dẻo dai hoặc cú đá hậu thật mạnh mẽ.
Gần nhà ngựa có anh đại bàng núi. Là một chú chim non nhưng sải cánh đã vững vàng. Mỗi lúc nó liệng vòng, cánh không động, khi nghiêng bên nào là chao bên ấy, bóng cứ loang loáng trên bãi cỏ.
Ngựa trắng mê quá, cứ ước ao được bay như đại bàng:
- Anh Đại Bàng ơi! Làm thế nào để có cánh như anh?
Đại Bàng cười:
- Phải đi tìm! Cứ quanh quẩn cạnh mẹ, biết bao giờ mới có cánh!
Thế là ngựa trắng xin phép mẹ lên đường cùng đại bàng. Thoáng cái đã xa lắm... Chưa thấy "đôi cánh” đâu nhưng ngựa ta đã gặp bao nhiêu cảnh lạ. Chỉ phiền là mỗi lúc trời một tối, thấp thoáng đâu đây đã lấp lánh những đốm sao.
Bỗng có tiếng “Hú… ú… ú" vẳng lên mỗi lúc một gần. Rồi từ trong bóng tối hiện ra một con sói xám sừng sững ngáng đường. Ngựa con mếu máo gọi mẹ.
Sói xám cười man rợ và nhảy chồm đến.
- Ôi!
Không phải tiếng ngựa trắng thét lên mà là tiếng sói xám rống to. Một cái gì từ trên cao giáng rất mạnh xuống giữa trán sói làm nó hốt hoảng cúp đuôi chạy mất. Ngựa trắng mở mắt thấy loang loáng bóng đại bàng núi. Thì ra đúng lúc sói vồ ngựa, đại bàng từ trên cao đã lao tới kịp thời.
Ngựa trắng lại khóc, gọi mẹ, đại bàng núi vỗ nhẹ đôi cánh dỗ dành:
- Đừng khóc! Anh đưa em về với mẹ!
- Nhưng mà em không có cánh!
Đại Bàng cười, chỉ vào bốn chân Ngựa:
- Cánh của em đây chứ đâu! Nếu phi nước đại, em còn "bay" nhanh hơn cả anh nữa ấy chứ! Đại bàng núi sải cánh, ngựa trắng chồm lên và thấy bốn chân mình thật sự bay như đại bàng.
(Theo Thy Ngọc)
Dòng nào nhận xét đúng về nhân vật đại bàng? (Chọn 2 đáp án)
ĐÔI CÁNH CỦA NGỰA TRẮNG
Ngày xưa, có một chú ngựa trắng rất thơ ngây. Bộ lông chú trắng nõn nà như một đám mây bồng bềnh trên nền trời xanh thẳm. Mẹ chú ta yêu chú ta nhất, lúc nào cũng dặn:
- Con phải ở cạnh mẹ đấy. Con hãy hí to lên khi gọi mẹ nhé!
Ngựa mẹ gọi con suốt ngày. Tiếng ngựa non hí thật đáng yêu. Ngựa mẹ sung sướng lắm nên thích dạy con tập hí hơn là luyện cho vó con phi dẻo dai hoặc cú đá hậu thật mạnh mẽ.
Gần nhà ngựa có anh đại bàng núi. Là một chú chim non nhưng sải cánh đã vững vàng. Mỗi lúc nó liệng vòng, cánh không động, khi nghiêng bên nào là chao bên ấy, bóng cứ loang loáng trên bãi cỏ.
Ngựa trắng mê quá, cứ ước ao được bay như đại bàng:
- Anh Đại Bàng ơi! Làm thế nào để có cánh như anh?
Đại Bàng cười:
- Phải đi tìm! Cứ quanh quẩn cạnh mẹ, biết bao giờ mới có cánh!
Thế là ngựa trắng xin phép mẹ lên đường cùng đại bàng. Thoáng cái đã xa lắm... Chưa thấy "đôi cánh” đâu nhưng ngựa ta đã gặp bao nhiêu cảnh lạ. Chỉ phiền là mỗi lúc trời một tối, thấp thoáng đâu đây đã lấp lánh những đốm sao.
Bỗng có tiếng “Hú… ú… ú" vẳng lên mỗi lúc một gần. Rồi từ trong bóng tối hiện ra một con sói xám sừng sững ngáng đường. Ngựa con mếu máo gọi mẹ.
Sói xám cười man rợ và nhảy chồm đến.
- Ôi!
Không phải tiếng ngựa trắng thét lên mà là tiếng sói xám rống to. Một cái gì từ trên cao giáng rất mạnh xuống giữa trán sói làm nó hốt hoảng cúp đuôi chạy mất. Ngựa trắng mở mắt thấy loang loáng bóng đại bàng núi. Thì ra đúng lúc sói vồ ngựa, đại bàng từ trên cao đã lao tới kịp thời.
Ngựa trắng lại khóc, gọi mẹ, đại bàng núi vỗ nhẹ đôi cánh dỗ dành:
- Đừng khóc! Anh đưa em về với mẹ!
- Nhưng mà em không có cánh!
Đại Bàng cười, chỉ vào bốn chân Ngựa:
- Cánh của em đây chứ đâu! Nếu phi nước đại, em còn "bay" nhanh hơn cả anh nữa ấy chứ! Đại bàng núi sải cánh, ngựa trắng chồm lên và thấy bốn chân mình thật sự bay như đại bàng.
(Theo Thy Ngọc)
Đại bàng được miêu tả như thế nào? (Chọn 2 đáp án)
ĐÔI CÁNH CỦA NGỰA TRẮNG
Ngày xưa, có một chú ngựa trắng rất thơ ngây. Bộ lông chú trắng nõn nà như một đám mây bồng bềnh trên nền trời xanh thẳm. Mẹ chú ta yêu chú ta nhất, lúc nào cũng dặn:
- Con phải ở cạnh mẹ đấy. Con hãy hí to lên khi gọi mẹ nhé!
Ngựa mẹ gọi con suốt ngày. Tiếng ngựa non hí thật đáng yêu. Ngựa mẹ sung sướng lắm nên thích dạy con tập hí hơn là luyện cho vó con phi dẻo dai hoặc cú đá hậu thật mạnh mẽ.
Gần nhà ngựa có anh đại bàng núi. Là một chú chim non nhưng sải cánh đã vững vàng. Mỗi lúc nó liệng vòng, cánh không động, khi nghiêng bên nào là chao bên ấy, bóng cứ loang loáng trên bãi cỏ.
Ngựa trắng mê quá, cứ ước ao được bay như đại bàng:
- Anh Đại Bàng ơi! Làm thế nào để có cánh như anh?
Đại Bàng cười:
- Phải đi tìm! Cứ quanh quẩn cạnh mẹ, biết bao giờ mới có cánh!
Thế là ngựa trắng xin phép mẹ lên đường cùng đại bàng. Thoáng cái đã xa lắm... Chưa thấy "đôi cánh” đâu nhưng ngựa ta đã gặp bao nhiêu cảnh lạ. Chỉ phiền là mỗi lúc trời một tối, thấp thoáng đâu đây đã lấp lánh những đốm sao.
Bỗng có tiếng “Hú… ú… ú" vẳng lên mỗi lúc một gần. Rồi từ trong bóng tối hiện ra một con sói xám sừng sững ngáng đường. Ngựa con mếu máo gọi mẹ.
Sói xám cười man rợ và nhảy chồm đến.
- Ôi!
Không phải tiếng ngựa trắng thét lên mà là tiếng sói xám rống to. Một cái gì từ trên cao giáng rất mạnh xuống giữa trán sói làm nó hốt hoảng cúp đuôi chạy mất. Ngựa trắng mở mắt thấy loang loáng bóng đại bàng núi. Thì ra đúng lúc sói vồ ngựa, đại bàng từ trên cao đã lao tới kịp thời.
Ngựa trắng lại khóc, gọi mẹ, đại bàng núi vỗ nhẹ đôi cánh dỗ dành:
- Đừng khóc! Anh đưa em về với mẹ!
- Nhưng mà em không có cánh!
Đại Bàng cười, chỉ vào bốn chân Ngựa:
- Cánh của em đây chứ đâu! Nếu phi nước đại, em còn "bay" nhanh hơn cả anh nữa ấy chứ! Đại bàng núi sải cánh, ngựa trắng chồm lên và thấy bốn chân mình thật sự bay như đại bàng.
(Theo Thy Ngọc)
Bài học nào được rút ra từ câu chuyện Đôi cánh của ngựa trắng?
Bạn có thể đánh giá bài học này ở đây