Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Tham khảo
Bao trùm tác phẩm Hịch tướng sĩ là lòng yêu nước thiết tha, cháy bỏng, ý chí căm thù giặc sâu sắc của tác giả. Lòng yêu nước được thể hiện muôn màu, muôn vẻ. Khi học xong bài Hịch tướng sĩ của Trần Quốc Tuấn, em cảm nhận được tấm lòng yêu nước, thương dân của người con, người anh hùng lẫy lừng của dân tộc. Thấy giặc giày xéo đất nước, nhân dân khổ cực, ông không cầm được nước mắt (Phủ định). Bóng quân thù còn chưa sạch, ông ngày đêm không ngủ, ruột đau như cắt, lo lắng cho vận mệnh, quốc gia dân tộc. Ôi, đó là nỗi đau mất nước, nỗi trăn trở của một vị tướng yêu nước thương dân!(Câu cảm thán) Vì đất nước, ông chẳng màng thân mình "dẫu cho trăm thân này phơi ngoài nội cỏ, nghìn xác này gói trong dã ngựa, ta cũng yên lòng". Không chỉ vậy, Trần Quốc Tuấn còn là người hết lòng với binh sĩ, xem họ như anh em ruột thịt mà nhắc nhở, bảo ban. Ông cũng thẳng thắn phán những khuyết điểm của binh sĩ để cảnh tỉnh họ, đồng thời dùng lời lẽ chân thành, tha thiết để khích lệ ý thức chiến đấu và trách nhiệm. Lòng yêu nước của Trần Quốc Tuấn được lan toả từ người cầm quân đến kẻ binh sĩ, từ người lãnh đạo đến nhân dân khắp chốn. Dù cho lúc bấy giờ hay mãi về sau thì tấm lòng yêu nước, thương dân của Trần Quốc Tuấn mãi là niềm tự hào, là gương sáng cho bao thế hệ như chúng em học tập và noi theo.

Tham khảo
Lòng yêu nước được thể hiện muôn màu, muôn vẻ. Khi học xong bài Hịch tướng sĩ của Trần Quốc Tuấn, em cảm nhận được tấm lòng yêu nước, thương dân của người con, người anh hùng lẫy lừng của dân tộc. Thấy giặc giày xéo đất nước, nhân dân khổ cực, ông không cầm được nước mắt. Bóng quân thù còn chưa sạch, ông ngày đêm không ngủ, ruột đau như cắt, lo lắng cho vận mệnh, quốc gia dân tộc. Ôi, đó là nỗi đau mất nước, nỗi trăn trở của một vị tướng yêu nước thương dân!(Câu cảm thán) Vì đất nước, ông chẳng màng thân mình "dẫu cho trăm thân này phơi ngoài nội cỏ, nghìn xác này gói trong dã ngựa, ta cũng yên lòng". Không chỉ vậy, Trần Quốc Tuấn còn là người hết lòng với binh sĩ, xem họ như anh em ruột thịt mà nhắc nhở, bảo ban. Ông cũng thẳng thắn phán những khuyết điểm của binh sĩ để cảnh tỉnh họ, đồng thời dùng lời lẽ chân thành, tha thiết để khích lệ ý thức chiến đấu và trách nhiệm. Lòng yêu nước của Trần Quốc Tuấn được lan toả từ người cầm quân đến kẻ binh sĩ, từ người lãnh đạo đến nhân dân khắp chốn. Dù cho lúc bấy giờ hay mãi về sau thì tấm lòng yêu nước, thương dân của Trần Quốc Tuấn mãi là niềm tự hào, là gương sáng cho bao thế hệ như chúng em học tập và noi theo.

Bài thơ "Tức cảnh Pác Bó" của Hồ Chí Minh đã khắc họa một cách chân thực và sinh động về cuộc sống gian khổ nhưng tràn đầy tinh thần lạc quan của Bác tại Pác Bó. Không phải cảnh sống xa hoa, tiện nghi, mà là những khó khăn, thiếu thốn hiện hữu trong từng câu thơ: "Sáng ra bờ suối, tối vào hang". Bàn làm việc của Bác là tảng đá chông chênh, nhưng trên đó, Người vẫn miệt mài với công việc, với vận mệnh của cách mạng. Không chỉ vậy, Người còn hòa mình vào thiên nhiên, tìm thấy niềm vui và sự thư thái trong từng khoảnh khắc. Bác không hề than phiền hay bi quan, mà trái lại, Người luôn giữ vững tinh thần lạc quan, coi cuộc sống cách mạng là "sang". Phép lặp "Bác chỉ có một bàn, bàn là đá" càng nhấn mạnh sự giản dị, nhưng cũng thể hiện ý chí kiên cường, bất khuất của Người. Bài thơ là minh chứng cho phong thái ung dung, lạc quan, và ý chí cách mạng cao đẹp của lãnh tụ Hồ Chí Minh. Phân tích: Câu phủ định: "Không phải... mà là..." được sử dụng để làm nổi bật sự đối lập giữa cuộc sống thực tế thiếu thốn và tinh thần lạc quan của Bác. Phép lặp: "Bác chỉ có một bàn, bàn là đá" nhấn mạnh sự giản dị và ý chí kiên cường của Người. Cách lập luận diễn dịch: Đoạn văn bắt đầu bằng việc nêu lên hình ảnh chung về cuộc sống của Bác tại Pác Bó, sau đó đi sâu vào phân tích những chi tiết cụ thể và cuối cùng là khái quát lại ý nghĩa của bài thơ. Cảm nhận: Đoạn văn thể hiện sự cảm phục và ngưỡng mộ của người viết trước phong thái ung dung, tinh thần lạc quan và ý chí cách mạng của Hồ Chí Minh.

bn tham khảo:
Lão Hạc là một người cha rất mực yêu thương con. Đồng cảm với nỗi phẫn chí của đứa con tội nghiệp, lão Hạc chấp nhận để con đi cao su. Làm như vậy, lão đã vì con mà ngậm ngùi chịu cảnh già cả, cô đơn, bệnh tật. Ở một mình, lão dành rất nhiều yêu thương cho con chó Vàng: gọi nó là “cậu” Vàng, ăn gì cũng cho nó ăn cùng, đau khổ, khóc lóc khi trót lừa nó để bán... Lão yêu con chó Vàng đơn thuần vì lão rất yêu loài chó ư? Không, lão yêu nó phần lớn bởi đó là kỉ vật của con trai để lại. Đặc biệt, cuối cùng lão Hạc đã chủ động tìm đến cái chết - một cái chết bi thương - cái chết bằng bả chó. Lão đã chấp nhận cái chết nghiệt ngã ấy để giữ lại cho con trai mảnh vườn đặng khi con về có vườn có đất làm ăn sinh sống. Chao ôi! Tình phụ tử ở lão Hạc thật khiến lòng ta cảm động.
hc tốt
cr: gg