K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

26 tháng 7 2018

Lan là một người bạn thân của tôi. Tôi và Lan quen nhau cũng được mười một năm rồi, hai đứa thân như "thanh mai trúc mã".Lan là người duy nhất có thể lắng nghe tâm sự của tôi và thông cảm, hiểu cho tôi. Tôi và Lan đã từng là một cặp bạn thân như thế, mãi đến một ngày do hiểu nhầm tôi đã cắt đứt quan hệ bạn bè với Lan. Chúng tôi cứ làm thinh vì nghĩ đối phương có lỗi. Mãi đến hôm qua, tình cơ biết Lan sắp chuyển nhà tôi mới có dịp xin lỗi bạn ấy, nhưng đã quá muộn rồi,...Tôi sẽ không bao giờ quên được Lan, một người bạn tốt bụng có đôi mắt sáng như ngọc, mũi cao, trán rộng, đôi môi chúm chím nở hình vòng cung trông rất xinh, hai má bầu bĩnh và mịn màng như má em bé. Tôi ước tôi có thể nhận ra lỗi lầm của mình sớm hơn nữa, để Lan có thể tha thứ cho tôi, không biết giờ Lan còn giận tôi không, có nhớ đến người bạn này nữa không. Tôi rất nhớ Lan, mong về một ngày gần nhất có thể được nhìn thấy Lan, nói lời xin lỗi với bạn ấy- người bạn tri kỉ của tôi

- Đại từ: chúng tôi, bạn, tôi

26 tháng 7 2018

Người bạn thân nhất của em là bạn My. Em và My chơi thân với nhau từ hồi lớp 1. Dáng người bạn nhỏ nhắn, đi đứng nhanh nhẹn. Mái tóc bạn ấy dài đen mượt, óng ả, suôn mượt, trước khi đi học luôn được mẹ bạn ấy cột gọn gàng trông rất đẹp, xinh xắn. My có khuôn mặt tròn, chiếc mũi cao, đôi mắt đen lay láy cong vút như lá liễu, đôi lông mày thanh tú nhiều lúc nhíu lại khi cảm thấy không bằng lòng truyện gì. Nước da trắng hồng làm cho gương mặt bạn thêm phần rạng rỡ, vầng trán cao, biểu lộ sự thông minh. Hằng ngày đến lớp My thường mặc áo sơ mi trắng, quần tây xanh, rất sạch sẽ. Chiếc khăn quàng đỏ luôn nổi bật trên cổ áo trắng, trông xinh xinh như cánh bướm. . Trong lớp, My luôn chăm chỉ nghe cô giáo giảng bài, chỗ nào chưa hiểu bạn xin giảng lại. Bạn làm tất cả các bài tập hôm nay và các bài tập chuẩn bị cho tiết học hôm sau.

Mẹ em người dong dỏng cao và có phần hơi ốm. Gương mặt hình trái xoan với những nét thanh tú, hiền dịu, dễ thương, nhất là đôi môi đỏ luôn như đang mỉm cười. Hai hàng lông mày hình cánh cung ôm gọn đôi mắt to tròn hiền dịu. Mái tóc mẹ dài đen mịn buông xõa xuống ngang lưng. Những lúc làm việc, mái tóc được cuốn tròn thành hình đỉnh tháp trông vừa đẹp, vừa gọn. Nước da mẹ hơi rám nắng, đôi cánh tay tròn trịa, bàn tay nhỏ nhắn, có chỗ đã chai sần bởi công việc đồng áng quá vất vả.

Có những đêm em thiu thỉu ngủ, chợt nhớ tới mẹ, nhìn ra bên ngọn đèn dầu mờ ảo thấy mẹ vẫn đang cặm cụi để may cho em chiếc áo đi học. Thấy chiếc chăn tuột khỏi người em, mẹ lại cẩn thận kéo lên ra rồi đắp lại cho em. Lúc này, em như được tiếp thêm hơi ấm của em. Khi em bị bệnh, mẹ bỏ cả ăn cả ngủ, ngồi cạnh em, dỗ dành em ăn và uống thuốc. Em cảm động không nói được gì chỉ mong sao mau lành bệnh cho mẹ đỡ khổ. Buổi sáng, mẹ dậy sớm nấu cơm, giặt giũ quần áo cho cả nhà sau đó mẹ chở em đi học và thường ghé qua chợ mua đồ ăn rồi mới đi làm. Buổi tối tuy đi làm về mệt nhưng mẹ vẫn kèm cặp hướng dẫn em học bài, kể những chuyện vui cho em nghe. Mẹ em vất vả làm sao! Em thương mẹ em vô cùng!. “Mẹ ơi, mẹ làm gì nhiều cho vất vả?”. Có một lần em hỏi mẹ như thế. Mẹ mỉm cười rồi đáp: “Hôm nay mẹ vất vả để ngày mai con sung sướng thì khổ cực bao nhiêu mẹ cũng chịu đựng được”. Qua câu nói của mẹ, em thấy mẹ đã dành hết tình thương yêu cho em. Em tự hứa với lòng mình “hãy học thật giỏi thật nhiều điểm mười để không phụ lòng thương yêu chăm sóc nuôi dưỡng của mẹ”.

10 tháng 2 2018

xem trên văn mẫu .vn

28 tháng 5 2018

Hồi nhỏ, tôi đã rất buồn khi đọc bài văn nói về những đứa con luôn xấu hổ vì có mẹ là nhà nông, là lao công, là công nhân lương ba cọc ba đồng! Còn tôi, cũng chẳng hiểu sao, ngay từ lúc bé, đã luôn miệng tự hào “Mẹ con là nông dân” khi cô giáo hay ai đó hỏi.

Tôi tự hào về mẹ của mình. dù người không được học hành đầy đủ, cũng chẳng phải công nhân viên chức Nhà nước, không trẻ, đẹp bằng mẹ của nhiều đứa bạn trong lớp...Cái nghề mà mọi người thường gọi là “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” ấy khiến mẹ có nước da ngăm đen, rám nắng vì phải dãi dầu mưa lũ, hứng từng đợt gió Lào nơi mảnh đất miền Trung nghèo khó!Theo lời nói “Mẹ mày vất vả vì mày lắm...” của những cô bác hàng xóm, tôi tìm về miền ký ức khuất xa, nằm ngoài tiềm thức của đứa trẻ thơ ngày ấy...... Mấy năm sau ngày tôi đổ bệnh, bố còm cõi bế tôi đi hết bệnh viện này tới bệnh viện khác tìm thầy, tìm thuốc. Không tính được số lần hai bố con ngược xuôi ra thủ đô điều trị, chỉ biết rằng gia đình tôi gần như kiệt quệ. Tiền tàu xe, tiền khám, tiền thuốc, tiền những đợt chạy điện, chiếu xạ trị cho tôi ngoài Hà Nội đều trông cậy vào tiền bán những thúng lúa, mớ khoai, gánh rau mẹ gửi ra. Mẹ chăm sóc ông nội, chị Mai và em gái tôi mắc bệnh tim bẩm sinh, rồi còn nuôi bầy heo, đàn gà để bố bớt đi những giọt mồ hôi lo toan khi đang cố gắng chạy chữa cho con.

Tuy không chạy nhảy được như các bạn, bước đi cũng chưa thẳng nhưng tôi luôn vui sống, tự tin và phấn đấu đạt thành tích cao trong học tập. Nụ cười của mẹ là động lực giúp tôi vượt qua tất cả khó khăn.

28 tháng 5 2018

“Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.”

Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không dược chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con giống mẹ, có ai săn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ.

Với tôi cũng vậy, mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh… mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vấng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi 40, của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tôi bảo mẹ đẹp hơn những phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị của một người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. có những lúc tôi cũng nghĩ vậy. nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tôi có cả giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như một dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, … qua tất cả những gì của mẹ. tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mói cảm thấy đuợc thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như một ân huệ, một điều đương nhiên.

Trong con mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc con. Chưa bao giờ tôi tư đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? . Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật… ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến một lần… Tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tôi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to:“ Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ không có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa! ” Cứ tưởng, tôi sẽ ăn một cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, hai gò má tái nhợt, Khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.

Tôi chạy vội vào phòng, khóa cửa mặc cho bố cứ gọi mãi ở ngoài. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tôi không sao tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng cách tôi đang sống trong một thế giới không có mẹ, không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy dược cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương? …

Suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy như có một bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tôi đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. Tôi chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô và trước mắt ta chỉ là một khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tôi phải ăn bánh mỳ, không có cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện một tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai tâm sự với tôi? Tôi hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà đã làm tan vỡ hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tôi cũng phải ăn cơm ngoài, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nhớ đén thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn.

Sau một tuần, mẹ về nhà, tôi là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa thấy tôi, mẹ đã chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: “ Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí mật của con. Con … con tha thứ cho mẹ, nghe con.” Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. Tôi chỉ muốn nói: “ Mẹ ơi lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi. ” . Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. Tôi đã ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi! Sau cái tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù đầu với công việc mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ đã lo cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm bình dân thôi nhưng chứa chan cái niềm yêu tương vô hạn của mẹ. Bố con tôi như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào không có mẹ, bố con tôi hò nhau làm việc toáng cả lên. Mẹ còn giặt giũ, quét tước nhà cửa… việc nào cũng chăm chỉ hết. Mẹ đã cho tôi tất cả nhưng tôi chưa báo đáp được gì cho mẹ. Kể cả những lời yêu thương tôi cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần tôi trằn trọc, lấy hết can đảm để nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Con đã biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về chia sẻ bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị… là tất cả của con. Con lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, nấu ăn cho gia đình.

Em hãy viết một đoạn văn tả cảnh buổi sáng trong vườn hoa 

Những câu hát buổi sáng ngân lên báo hiệu một ngày mới đã thực sự bắt đầu! Nhân dịp nghỉ hè tôi được về quê thăm ngoại và được thưởng thức một buổi bình minh rực rỡ và tràn đấy sức sống trong khu vườn nhỏ thân yêu của ngoại tôi!

Sớm, tiết trời còn se lạnh. Gió thoảng, khẽ lay động cành lá để lộ những giọt sương mai trắng muốt của một buổi sớm tinh khôi. Cả xóm làng bồng bềnh trong một biển sương sớm. về phía đông, mặt trời e thẹn, ửng hồng sau hàng bạch đàn và thả muôn ngàn tia nắng lấp lánh xuống mặt đất. Trên trời, những đám mây đang nhè nhẹ trôi với các sắc màu kì ảo.

Gió mơn man nhè nhẹ đủ sức cho vạn vật cảm nhận được hương vị của một buổi sáng đẹp trời. Nắng ban tặng sức sống ngày mới và cỏ cây nghiêng mình uống nắng trời. Cuối vườn, những quả cam khoác chiếc áo vàng như mật, căng tròn, mọng nước. Mấy bé na mở mắt tròn xoe đã dậy từ khi nào. Những trái sầu riêng, đu đủ chín thơm phức cả góc vườn, quyến rũ ong bướm bằng mùi thơm nồng nàn của chính nó. Các chị hồng duyên dáng ngát hương dịu dàng nhưng đủ sức đánh thức vạn vật. Mấy chú chim non trốn trong vòm lá um tùm đã tung đôi cánh bay vào khoảng trời bao la. Cả vườn cây hoa trái tự hào vì đã mang sức sống ngọt lành của mình dâng tặng con người! 

Không khí của một buổi sáng sớm như một bài ca rộn rã, tươi vui. Tôi ưỡn lồng ngực, dang đôi tay và cảm nhận cái không khí trong lành mà có lẽ ở thành thị sẽ chẳng có được! Có bao giờ, bạn thử lắng nghe?… Hãy lắng nghe… Để cảm thấy tiếng chim hót líu lo! Những con tu hú cất tiếng kêu báo hiệu một mùa vải chín vào ngày chớm hè. Trên sân, mấy chú chim sẻ nhảy nhót đùa giỡn với nắng.

Ở góc vườn, ngoại tôi treo mấy cái chậu phong lan tím. Màu tím tao nhã ấyđã thu hút nào những anh ong, chị bướm. Tiếng kêu của chúng cứ vi vu nhung nghe quen lại cảm thấy thích thú! Những đàn bướm trắng, cánh mỏng bay rập ròn trong gió. Cảnh tượng ấy thật đẹp, trông xa như những cánh hoa bay lả tả trong gió. Dường như vào lúc này, tôi mổi cảm nhận được hượng thơm của bông hoa nhài. Nhài trắng muốt, tinh khiết nhưng lại có mùi thơm hăng hắc, nồng nàn… Chắc bởi thế mà tôi yêu hoa nhài!

Trên những cành lá vẫn còn đọng những giọt sương. Những giọt sương trắng tinh khiết, trong suốt như những viên pha lê lấp lánh làm cho cành lá càng thêm phần bóng mượt. Những chú ve ca lên bài ca hát chào hè, tiếng ong, tiếng bướm vi vu, hoà quyện vào nhau trở thành một bài hợp xướng rộn rã!

Nắng bắt đầu chói chang hơn, những chú chim đã bay từ lúc nào. Cả khu vườn như khoác lên một chiếc áo sặc sỡ, tràn đầy hương thơm mùa hạ! Có lẽ một buổi sáng sớm đã kết thúc bằng một bài hợp xướng tươi vui của những chú ve:

"Ve… Ve… Ve… Hè về!"

Không khí của một buổi sớm đã đánh thức vạn vật làm lòng tôi khoan khoái, tràn đầy sức sống để bắt đầu một ngày mới tuyệt vời!

Hok tốt !

12 tháng 9 2018

Không biết tự bao giờ, em rất thích được bố mẹ dẫn về quê ngoại – vùng sông nước miền Tây. Nơi có nhiều cảnh đẹp thơ mộng, êm đềm. Nhưng có lẽ để lại ấn tượng nhất trong em chính là khung cảnh khu vườn vào buổi sáng ở sau nhà ngoại, bên cạnh dòng sông.

Khi ông mặt trời mọc vừa dần dần nhô lên, hồng hào, “tròn trĩnh phúc hậu như lòng đỏ quả trứng thiên nhiên đầy đặn” thì những giọt sương đêm còn đọng trên lá bắt đầu sợ hãi vì sẽ tan biến dưới ánh nắng ban mai.Không khí buổi sáng vô cùng mát mẻ, êm dịu và khá yên ắng. Chốc chốc đâu đó tiếng chú gà trống choai vỗ cánh gáy ó o.

Và, từ lúc ấy, khu vườn bắt đầu nhộn nhịp bởi tiếng chim luyến thoắng khởi đầu ngày mới. Đó là chú chìa vôi lửa với bộ lông đen xen lẫn sắc đỏ ở ngực trông thật ấn tượng. Chú cứ chuyền cành này sang cành khác hót líu lo khiến em chợt nhớ đến câu thơ bà hay đọc: “Con chìa vôi vừa hót vừa bay”. Không kém cạnh, các anh chào mào mỏ đo đỏ và chị chích chòe hay xòe chiếc đuôi điệu đà cũng đồng thanh hưởng ứng hòa thành giai điệu rộn rã tràn đầy sức sống. Trong khi đó, các anh các chị chim sẻ thì cặm cụi tỉ mỉ nhặt từng cọng cỏ, rác khô về xây tổ cho mình trên những cành mít, nhành xoài. Hiền lành là bướm, nhẹ nhàng đậu trên cánh hoa làm duyên một tí rồi lại bay đi. Muôn đời vẫn thế, ong chăm chỉ, cần mẫn bay đến từng nhụy hoa tìm mật cho đời. Tất cả hình ảnh, âm thanh của các loài đã góp phần tạo nên vẻ sôi động, náo nhiệt, lao xao trong khu vườn của ngoại.

Thích làm sao nhìn những quả cam mật chín mọng căng tròn dưới ánh mặt trời. Các tàu lá dừa như đang chải tóc trong gió nên cứ đung đưa để thỉnh thoảng rơi vài chiếc bông dừa be bé có màu trăng trắng đáng yêu. Buổi sáng nay, khu vườn thoang thoảng mùi mít chín đâu đó. Mít là một là quả mà em rất thích...thưởng thức. Không chỉ có cây cho quả, mà vườn còn trồng nhiều loại cây cho hoa, nào là: lan, sứ, mai chấn thủy, sử quân tử... Buổi sáng, hương hoa trổ ngào ngạt, sắc màu thắm tươi sặc sỡ tạo cho lòng người cảm giác thật khó tả.

Khu vườn đã gắn bó với em biết bao kỉ niệm thời thơ ấu. Câu chuyện leo cây hốt tổ chim xảy ra đã lâu lắm rồi mà dường như chỉ mới hôm qua. Nhưng, nhớ nhất là hình ảnh người ông yêu quý. Sáng nào cũng thế, hai ông cháu cùng nhau ra vườn hít thở không khí trong lành, nghe chim hót, ngắm hoa nở...thế mà giờ đây...!

Khu vườn buổi sáng sinh động, thú vị làm sao. Cảm giác thật thoải mái, sảng khoái khi hòa mình vào với thiên nhiên, mọi mệt mỏi dường như tan biến. Em ước mong sao khu vườn luôn mãi tốt tươi để đem đến thu nhập cho gia đình cũng như nơi thu hút chim chóc, bướm ong

23 tháng 5 2020

ở góc vườn nhà em có một cây bưởi sai trĩu quả. Bưởi thường có hình tròn và nặng khoảng một ki - lô - gam. Lúc bưởi còn non, chúng nhỏ bằng nắm tay và khoác trên mình chiếc áo màu xanh thẫm. Những quả bưởi ấy như những đứa con đầu tròn trọc lốc được cây mẹ chắt chiu dinh dưỡng nuôi nấng. Mùa thu là mùa bưởi chín. Khi ấy, những quả bưởi chín vàng, ăn những múi bưởi sẽ thấy vị ngọt dịu mát đọng lại. Em rất thích ăn bưởi vì hương vị của nó luôn làm em gợi nhớ đến quê hương.

10 tháng 6 2018

mấy câu sau ko hề liên quan nhé

10 tháng 6 2018

 tui chịu 

16 tháng 11 2017

Dáng của mẹ thon và dài như các cô người mẫu. Mái tóc dài, mượt óng ả và đen như gỗ mun rủ xuống vài cộng tóc mái trông mẹ thật xinh xắn biết bao. Đôi mắt long lanh như những vì sao ẩn dưới hàng mi cong vút hiện lên trên khuôn mặt trái xoan của mẹ. Sống mũi của mẹ cao, dọc dừa. Đôi môi đỏ hồng khi cười để lộ hàm răn trắng và đều như hạt bắp. Vì mẹ bận mải với công việc và chăm lo cho gia đinh nên da bàn tay mẹ đen xạm lại, bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn nho nhỏ.Nếu mẹ có già có xấu đến đâu thì em vẫn coi mẹ em là đẹp nhất. Em sẽ cố gắng học giỏi để mẹ vui lòng.

16 tháng 11 2017

Trong gia đình người mà em yêu quý nhất là mẹ của em .  Mẹ của em tên là ... ,nam nay mẹ đã ngoài ... tuổi . Mẹ em rất xinh đẹp , mẹ có khuôn mặt hình trái xoan ,đôi mắt của mẹ to tròn ..Nhờ đôi môi  của mẹ lúc nào cũng nở nụ cười khiến cho mẹ càng xinh đẹp. Mẹ  có mái tóc dài,đen nhánh lúc nào tóc của mẹ cũng óng mượt vì hằng ngày mẹ thường gội đầu bằng trái bồ kết .Mẹ em có dáng người cao và gầy , bàn tay của mẹ chai sạn vì phải làm lụng vất vả ,em thương mẹ lắm .Em rất yêu quý mẹ của em vá em hứa ẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ lòng dạy bảo của mẹ.

19 tháng 2 2019

Một trong những người thân yêu nhất của em là bà ngoại. Từ lúc em mới chào đời, bà đã ru em bằng những lời ru ngọt ngào của làng quê xứ Quảng mến thương.

Ngoại em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, thanh mảnh. Đôi mắt bà rất sáng, bà nhìn em với ánh mắt hiền dịu đầy yêu thương. Khuôn mặt xương xương của bà đã hằn in những nếp nhăn vì năm tháng. Mái tóc bà bạc phơ, óng ánh, búi gọn gàng sau gáy. Tiếng nói nhẹ nhàng của bà nghe êm dịu vô cùng. Mỗi lần nghe bà gọi, em lại thấy yêu bà nhiều hơn. Bà đã truyền cho em bao yêu thương, tưởng như thời còn bé được nằm trong lòng bà nghe bà ru, bà hát. Những ngày thơ ấu, em được sống trong tình thương bao la của bà. Bà bao giờ cũng yêu quý và chăm sóc em chu đáo. Bằng những lời hát êm ái, những câu chuyện cổ tích li kì, bà đã ru em say nồng giấc ngủ. Em lớn lên từ lời ru ngọt ngào ấy.

20 tháng 2 2019

Một trong những người thân yêu nhất của em là bà ngoại. Từ lúc em mới chào đời, bà đã ru em bằng những lời ru ngọt ngào của làng quê xứ Quảng mến thương.

Ngoại em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn, thanh mảnh. Đôi mắt bà rất sáng, bà nhìn em với ánh mắt hiền dịu đầy yêu thương. Khuôn mặt xương xương của bà đã hằn in những nếp nhăn vì năm tháng. Mái tóc bà bạc phơ, óng ánh, búi gọn gàng sau gáy. Tiếng nói nhẹ nhàng của bà nghe êm dịu vô cùng. Mỗi lần nghe bà gọi, em lại thấy yêu bà nhiều hơn. Bà đã truyền cho em bao yêu thương, tưởng như thời còn bé được nằm trong lòng bà nghe bà ru, bà hát. Những ngày thơ ấu, em được sống trong tình thương bao la của bà. Bà bao giờ cũng yêu quý và chăm sóc em chu đáo. Bằng những lời hát êm ái, những câu chuyện cổ tích li kì, bà đã ru em say nồng giấc ngủ. Em lớn lên từ lời ru ngọt ngào ấy.

13 tháng 12 2017

Trong gia đình em, mẹ là người mà em yêu quý nhất. Năm nay mẹ đã ngoài ba mươi tuổi rồi nhưng mẹ còn trẻ lắm. Dáng người nhỏ nhắn. Khuôn mặt trái xoan, rạng rỡ. Mái tóc đen mượt lúc nào cũng được chải gọn gàng. Đôi mắt đen nhánh nhìn em thật hiền từ và đấy trìu mến.Thường ngày mẹ dậy thật sớm để dọn dẹpvà chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Mẹ nấu ăn rất ngon, em thích nhất món canh bí tôm của mẹ nấu. Tối đến, mẹ thường dạy em học bài, bài nào em chưa hiểu,mẹ giảng cho em ngay. Rồi mẹ đưa em vào giấc ngủ với những câu chuyện thần tiên mà mẹ kể, chắp cánh những ước mơ cho em. Em rất yêu mẹ và cố gắng hái được nhiều bông hoa điểm mười để tặng mẹ.

17 tháng 12 2017

1.Mẹ em đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng vẫn còn rất trẻ mặc dù hàng ngày mẹ rất vất vả lo toan cho gia đình.Hàng ngày trước khi đi làm, mẹ dậy từ rất sớm để lo bữa sáng cho cả nhà. Mẹ nấu ăn rất ngon nên cả nhà ai cũng thích. Sau khi lo cho cả nhà ăn sáng, mẹ còn phải nấu một số món cho cả nhà ăn trưa vì mẹ đi làm xa trưa không về nhà được. Buổi chiều khoảng sáu giờ mẹ mới về đến nhà. Vừa bước chân vào nhà mẹ đã phải tất bật với biết bao nhiêu là công việc. Nào là nấu ăn, nào là giặt đồ, nào là dọn dẹp nhà cửa. Nhìn dáng mẹ những lúc như thế em thấy thương mẹ vô cùng. Em cũng giúp mẹ làm những việc nhẹ nhàng nhưng mẹ không cho. Mẹ bảo em cứ lo học cho giỏi là mẹ vui rồi. Sau khi cả nhà ăn tối, vừa dọn dẹp xongthif mẹ lại hướng dẫn em học. Khi mọi công việc xong xuôi, mẹ mới bắt đầu làm những công việc ở cơ quan còn dỡ dang. Em thầm nghĩ, một ngày có lẽ mẹ làm việc hơn hai phần ba thời gian. Em mong sao mình chóng lớn để giúp mẹ một số công việc cho mẹ đỡ vất vả hơn.

2.Sau thời gian ăn tối, mỗi người trong gia đình em đều làm việc khác nhau. Em thì đi học bài, mẹ em thì đi rửa chén, còn bố em làm việc, đọc báo. Còn em của em thì lúc nào cũng xem tivi. Nó dán cặp mắt cận của nó lên màn hình một cách chăm chú, trông vô cùng dễ thương. Em mong gia đình lúc nào cũng vui vẻ, đầm ấm thế này.