Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Tham khảo!
Nhân kỉ niệm ngày sinh nhật của tôi, bố mẹ tổ chức cho tôi một buổi tiệc nhỏ. Suốt cả buổi chiều, nhà tôi tấp nập kẻ vào, ngưởi ra, tiếng nói chuyện, vỗ tay không ngớt. Nhiều bạn còn mang quà đến tặng tôi nữa. nào là: Gấu bông, kẹp tóc, đôi giày,... bao nhiêu thứ được bày đầy trên bàn với nhiều màu sắc.Thế nhưng, lòng tôi vẫn cứ bồn chồn không yên. Không hiểu sao đến giờ này, Tâm - đứa bạn thân nhất của tôi vẫn không thấy. Đang lúc đăm chiêu suy nghĩ thì cái Ngọc hô lên:
- A! Là Tâm kìa!
Vừa nhìn thấy Tâm đang vui vẻ, tươi cười bước vào sân thì tôi đã lao nhanh ra ngoài cửa. Tôi hỏi:
- Sao giờ này mới đến!? Mình tưởng cậu quên mất hôm nay là ngày gì rồi đấy chứ!
- Hì hì! Xin lỗi nha! Nhà mình có việc bận nên giờ mới đến được!-Tâm cười ngượng ngùng.
Tôi đáp lại bằng tiếng cười to:
- Đến thì tốt rồi! Vào đi!
Tôi cầm tay kéo Tâm vào ngồi giữa bạn bè. Bạn ấy lúc này mới lôi ra một món quà có thắt ruy băng màu đoe, trông thật dễ thương. Tôi tò mò không biết bên trong là cái gì mà Tâm lại tươi cười đến vậy! Khi bạn ấy mở chiếc hộp ra, tôi vô cùng ngạc nhiên. Bên trong là một cuốn sổ tay - nhật kí . Trên bìa của quyển sổ, là một khoảng trời màu trắng, với những đám mây đang trôi rất êm đềm. Dưới khoảng trời đó, là một dòng sông xanh mát rượi, với một đàn vịt đang quẫy đuôi bơi lội. Ngay giữa bìa quyển sổ, là một con thỏ ú màu trắng, trông thật đáng yêu! Mọi người cũng đều chăm chú đưa mắt nhìn theo nhưng không ai biết ý nghĩa của nó là gì. Chỉ có tôi và Tâm mới hiểu được bởi món quà bạn tặng tôi, cũng chính là lời hứa của đôi bạn thân từ 5 năm về trước.
Sống mũi tôi cay xộc, hai con mắt ầng ậng nước khi nhớ lại lời hứa của tôi và Tâm. Dù đã qua bao nhiêu năm, dù thời gian đã qua đi nhưng lời hẹn ước của Tâm vẫn khắc sâu trong tâm trí tôi: Đợi đến khi cậu tròn 13 tuổi thì tớ sẽ cho cậu một món quà bất ngờ!- Bạn hứa đấy nhé! Nâng cuốn sổ trên tay, khi dở trang đầu ra, tôi thấy có một dòng chữ được ghi bằng bút màu: " HAPPY BIRTHDAY TO YOU!". Dở trang thứ 2 thì có dòng chữ" Ngày 12/5 tôi và Anh cùng nhau chơi đùa trên bãi đất trống gần nhà. Vui ơi là vui!",... Với những tấm ablum chụp hình 2 đứa lúc còn nhỏ và cho đến bây giờ. Bất giác, khóe mắt tôi đã khóc từ lúc nào...Những ngày thơ ấu, khoảnh khắc hạnh phúc, kỉ niệm vui , buồn chợt tái hiện lên trong tâm trí tôi thật rõ. Có lẽ bởi quá vui mừng, hạn phúc mà lúc đó, tôi đã ôm choàng lấy Tâm, giọng tôi run run:
-Cậu....vẫn còn nhớ lời hứa đấy sao? Món quà bất ngờ cậu tặng cho tớ thật ý nghĩa biết nhường nào! Cảm ơn cậu, Tâm!
Bạn ấy vỗ vai tôi rồi nói:
- Mình đương nhiên vẫn nhớ lời hứa đó rồi! Đây là sinh nhật của cậu nên cậu phải vui lên mới phải chứ! Trông bộ dáng của cậu khóc thật giống con nít!- Tâm cười với tôi. Ánh mắt của bạn ấy đã rưng rưng từ lúc nào. Có lẽ đối với tôi, đó là một ngày thật đáng nhớ. Nó tuy không phải là món dồ đắt tiền hay món quà mua vội trên vỉa hè mà nó chứa đựng bằng cả tấm lòng của Tâm. Tôi sẽ giữ gìn và nâng niu cuốn sổ tay đấy cẩn thận. Cảm ơn cậu nhiều, Tâm!
Hôm nay là sinh nhật em. Nhưng em lại không nhớ hôm nay là sinh nhật mình. Mọi sinh hoạt của em hôm nay đều giống mọi ngày, nhưng một đều rất lạ là hôm nay cha, mẹ tỏ vẻ rất bí mật. Hôm nay cha mẹ về trễ lắm, nếu như mọi ngày thì 5 giờ mẹ em đã về rồi. Đang định vào học bài thì em nghe có tiếng xe, cha em về rồi, cha còn nói:"Con vào thay đồ đi rồi cha trở con đi ăn tiệm. Ôi! Vui quá lâu lắm rồi mới được đi ăn ở ngoài. Đến quán ăn, vừa bước vào quá đông, quá nhiều bạn bè và cả mẹ em nữa, trên bàn còn có cả cái bánh sinh nhật thiệt lớn. Họ đang làm gì vậy, em chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật em. Cha mẹ tặng em một chiếc xe đạp bằng inox, láng bóng, thân xe để chữ Lucia trong càng đẹp hơn. Em nhận món quà mà nước mắt tôi không ngừng chảy xuống vì vui mừng. Em rất xúc động và vui nữa. Đêm sinh nhật đầy bất ngờ đó em sẽ nhớ mãi.
Mình chỉ ghi ý thôi các bạn tự diễn đạt nha!
đây nè
Em vẫn nhớ như in kỉ niệm sinh năm 10 tuổi của mình, vì khi ấy em được gia đình dành tặng cho một món quà thật bất ngờ. Bố mẹ em đã về nhà từ sớm để dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị cho sinh nhật của em. Buổi sinh nhật diễn ra trong không khí vô cùng ấm cúng với những bạn bè thân quen, họ hàng thân quen. Mọi người đều rất vui vẻ, ai nấy đều dành cho em những điều chúc tốt đpẹ nhất. Nhưng có lẽ bất ngờ nhất chính là món quà từ người chị của em. Mấy hôm trước khi sinh nhật, chị có nói là do đợt này chị bận học nên không về quê sinh nhật em được. Nhưng trong ngày hôm ấy, chị đã về, em vô cùng xúc động và bất ngờ sau mấy tháng trời mới được gặp lại. Bất ngờ hơn là món quà mà chị tặng cho em. Đó là một thùng quà thật to, em tò mò không biết trong đó có gì. Thật bất ngờ, đó là một con gấu bông màu nâu rất to và rất dễ thương. Em đã thích con gấu này từ rất lâu rồi nhưng vì khá đắt nên không dám mua. Em thực sự vô cùng sung sướng và thích thú với món quà ấy. Em ôm lấy chị, phần xúc động vì món quà, xúc động hơn vì chị đã về chúc mừng sinh nhật em. Đó quả thực là kỉ niệm mà em nhớ mãi.
Em vẫn nhớ như in kỉ niệm sinh năm 10 tuổi của mình, vì khi ấy em được gia đình dành tặng cho một món quà thật bất ngờ. Bố mẹ em đã về nhà từ sớm để dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị cho sinh nhật của em. Buổi sinh nhật diễn ra trong không khí vô cùng ấm cúng với những bạn bè thân quen, họ hàng thân quen. Mọi người đều rất vui vẻ, ai nấy đều dành cho em những điều chúc tốt đpẹ nhất. Nhưng có lẽ bất ngờ nhất chính là món quà từ người dì của em. Mấy hôm trước khi sinh nhật, dì có nói là do đợt này dì bận công việc nên không về quê sinh nhật em được. Nhưng trong ngày hôm ấy, dì đã về, em vô cùng xúc động và bất ngờ sau mấy tháng trời mới được gặp lại. Bất ngờ hơn là món quà mà dì tặng cho em. Đó là một thùng quà thật to, em tò mò không biết trong đó có gì. Thật bất ngờ, đó là một con gấu bông màu nâu rất to và rất dễ thương. Em đã thích con gấu này từ rất lâu rồi nhưng vì khá đắt nên không dám mua. Em thực sự vô cùng sung sướng và thích thú với món quà ấy. Em ôm lấy dì, phần xúc động vì món quà, xúc động hơn vì dì đã về chúc mừng sinh nhật em. Đó quả thực là kỉ niệm mà em nhớ mãi.
Sáng sớm hôm nay, tôi đã dậy thật sớm vì không thể ngủ được tại háo hức quá. Hôm nay là sinh nhật tôi đấy! Nhưng ba mẹ tôi không ai nói một lời như ngày hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày khác. Khi chuẩn bị xong hết tôi đi xuống dưới nhà để chuẩn bị đi học, mọi người vẫn chẳng nói gì chỉ chào tôi thôi. Chiều, tôi đi học về, tôi bất ngờ vì trong nhà không có ai. Bỗng điện bật lên, mọi người đi ra và hát chúc mừng sinh nhật tôi. Lúc đó, tôi không còn biết nói gì ngoài cảm ơn vì tôi quá bất ngờ. Rồi ba mẹ tôi đi ra trên tay ôm hộp quà, đưa cho tôi rồi bảo: "chúc mừng sinh nhật con". Nước mắt của tôi bỗng ứa ra, chảy dài. Tôi chạy tới ôm lấy ba và mẹ: "cảm ơn ba, mẹ!!". sau cái hôm sinh nhật đó, tôi mới mở hộp quà mà ba mẹ tặng tôi. Đó là món qua mà tôi ao ước bao lâu nay!
Trong trường học hiện nay xuất hiện nhiều hiện tượng khiến các thầy cô phải đau đầu tìm cách giải quyết ví dụ như hút thuốc, đánh lộn, sử dụng điện thoại,.. Trong đó tình trạng học sinh nói chuyện riêng trong giờ học tuy không phải vấn đề xấu xa gì, nhưng nó lại đang có ảnh hưởng không tốt đến việc học tập của các bạn học sinh.
Việc nói chuyện riêng trong giờ dường như đã trở thành trào lưu, trong giờ học lúc nào cũng nghe thấy tiếng nói chuyện. Nguyên nhân chủ yếu là do các bạn học yếu ngồi trong lớp không yên được, mệt mỏi nên nói chuyện để giết thời gian chờ đợi lúc đánh trống hết giờ. Còn có nguyên nhân nữa là do thấy các bạn xung quanh nói chuyện rôm rả nên cũng muốn nhập cuộc cho vui. Các bạn có lẽ không biết rằng việc các bạn nói chuyện riêng trong giờ học sẽ khiến lớp bị ảnh hưởng không tốt.
Các thầy cô khó tính khi thấy các bạn nói chuyện quá nhiều trong lớp sẽ tức giận và hậu quả là lớp phải nhận giờ B, C, cũng có khi giờ D trong sổ đầu bài. Nói chuyện còn ảnh hưởng rất nhiều đến kết quả học tập của các bạn. Khi các bạn nói chuyện riêng sẽ bị sao nhãng và tất nhiên sẽ không hiểu bài. Còn có bạn thậm chí còn bị đình chỉ học vì nói chuyện quá nhiều, không có ý thức sửa chữa. Nói chuyện riêng đã trở thành thói quen lâu dài, vì vậy muốn khắc phục, loại bỏ tình trạng này cần thời gian dài.Các thầy cô có thể sử dụng nhiều phương pháp đổi mới trong cách giảng dạy khiến các bạn chú ý trong học tập. Các biện pháp cưỡng ép chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn, thường không đem lại hiệu quả cao. Các bạn học sinh thì cần có ý thức hơn, có chuyện trò gì thì để ra chơi nói.
Tóm lại ta như hiểu được rằng chính việc nói chuyện riêng trong giờ học sẽ chẳng mang lại lợi ích gì cho các bạn. Hơn nữa chúng ta cũng phải hiểu được rằng đối với những người xung quanh, việc nói chuyện riêng của chúng ta ko có gì ngoài những điều bất lợi. Thế nên, mọi người cũng hãy từ bỏ và đấu tranh với nó để loại bỏ hoàn toàn hành vi này khỏi trường học, loại bỏ ngay ra khỏi lớp học của chính mình nhé.
Chúc bạn thi tốt!
Chủ nhật vừa rồi là sinh nhật tròn 12 tuổi của em, trong buổi liên hoan sinh nhật đó em đã mời nhiều bạn bè, mọi người đến chung vui rất đông, còn tặng quà cho em nữa, trong số đó có món quà của bố, em rất vui và hạnh phúc vì bố đã tặng món quà em rất yêu thích.
Khi bố đưa hộp quà cho em, em không đoán được là quà gì bên trong, dù rất nóng lòng và háo hức nhưng em chờ đến sáng hôm sau mới mở quà, và thế là em đã có một bất ngờ lớn trong ngày hôm đó. Món quà bố tặng cho em là một cây bút máy, chiếc bút rất đẹp và sang trọng, em không biết giá của nó nhưng thầm nghĩ chắc cũng không ít tiền. Chiếc bút có màu đen vàng bóng bẩy, trơn nhẵn và rất dễ cầm, em có vài cây bút máy nhưng đây là chiếc bút em cảm thấy dễ viết và viết đẹp hơn cả. Bây giờ đa số chúng em đều viết bút bi, ít khi sử dụng bút máy nhưng bố vẫn tặng cho em vì biết em thích luyện viết chữ đẹp bằng bút máy, em cũng thường nắn nót ghi nhãn vở bằng chiếc bút máy. Cây bút máy là một người bạn của em, tuy em không dùng thường xuyên nhưng luôn mang bên cạnh, không bao giờ bỏ ra khỏi cặp sách. Mỗi khi đứng trước những kì thi quan trọng, những bài khó hay tập trung học bài em lại lấy cây bút ra đặt trước mặt, cây bút giúp em có thêm ý chí và quyết tâm để học tập.
Hôm nay là sinh nhật mình, anh ấy vẫn dẫn mình đi chơi như mọi năm. Sinh nhật chỉ cần 2 đứa ấm cúng là đủ rồi, những buổi tối thế này ở quán Kem Bud’s quen thuộc của 2 đứa thật lãng mãn, ấm áp. Mình tổ chức một buổi sinh nhật cho lũ bạn nhí nhố sau, còn bây giờ thì chỉ muốn ở bên canh anh ấy thôi, một người lãng tử, dịu dàng và đầy….bất ngờ.
Mà đúng thiệt, anh ấy dẫn mình đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.
Bước vào quán Kem Bud’s mình nhận được một bó hồng đỏ thắm từ tay anh, cô bé phục vụ bước ngang mỉm cười “Happy Birthday chị”, hóa ra anh đã cẩn thận nháy mắt với các nhân viên trong quán nhờ họ hôm nay chúc mừng mình. Thích ghê đó, dù là người lạ nhưng nhận được thêm mỗi một lời chúc là một điều hành phục rồi đúng không. Xong xuôi khi ngồi xuống bàn, nhấm nháp ly trà đá, ngoài trời thì mưa, bỗng dưng…
Tèn tén ten, cô bé phục vụ mang ra nguyên một chiếc bánh làm bằng kem to ơi là to, chiếc bánh này mình thèm đã biết bao lâu nay rồi mà chưa có dịp ăn, hi hi, thì bánh kem chỉ để đến sinh nhật mới được ăn thôi chứ, vậy mới có ý nghĩa. Những cục kem mát lạnh bốc hơi ngào ngọt nhìn ngon quá đi, măm măm. Mình vừa định giở chiếc bánh lên để chụp hình thì wow, phải nói là bất ngờ tột độ, trên mặt chiếc bánh là tấm hình hai đứa mình lần đầu tiên gặp nhau ở quán này, lần đó cũng nhờ cô bé phục vụ ở đây chụp dùm. Nhìn mình hồi đó ngây thơ ghê, tấm hình thiệt là dễ thương đó không phải được gắn trên chiếc bánh mà được…in thẳng lên chiếc bánh, in màu lên kem đàng hoàng mà vẫn sắc nét, rõ ràng, nhìn rõ mồn một nha. Không biết làm sao mà họ làm được nhỉ? Ko biết làm sao mà anh biết trò này được nhỉ? Thích quá đi mất, làm mình ngồi tiếc cả buổi trời ko dám ăn chiếc bánh kem này, chỉ dám ngồi để ngắm, hi hi, mình lên hình chiếc bánh kem đẹp quá đi chứ…
Anh thật là lãng mạn, sinh nhật 18 tuổi của mình vậy là quá tuyệt vời. Cảm ơn anh iu và chiếc bánh kem in hình ngon ơi là ngon, hi hi, ngày mai em làm sinh nhật nữa đó, anh có tặng em 1 chiếc banh kem thế này nữa không ta ?
Bạn tham khảo bài viế này nha!
Ngày nhỏ, ai cũng có lần làm hỏng, làm hư đồ đạc trong gia đình. Em cũng đã có một lần trót nghịch ngợm làm vỡ một lọ hoa rất đẹp của bà. Lỗi lầm ấy đã đem đến cho em nhiều bai học. Đó là một lọ hoa bằng gốm sứ Bát Tràng được tráng men trắng, vẽ mực xanh mịn màng, sáng bóng. Nó được trân trọng đặt trên bàn thờ giữa nhà. Mẹ em nói đó là một kỉ vật thời trẻ của bà, bà đã giữ gìn, nâng niu chiếc lọ ấy mấy chục năm nay, lọ hoa này có số tuổi nhiều hơn cả tuổi của mẹ em. Bà quý chiếc lọ ấy lắm. Thỉnh thoảng bà lại mang lọ ra lau chùi cho sáng bóng. Mỗi lần như thế, bà ngắm chiếc lọ không biết chán, đôi mắt đã nhăn nheo vì thời gian lại ánh lên vẻ long lanh kì lạ. Ai cũng biết tình cảm bà dành cho chiếc lọ nên hết sức giữ gìn, nâng niu. Mỗi lần sửa sang bàn thờ mẹ lại cẩn thận đặt nó vào một chiếc hộp xốp để tránh va đập. Buổi sáng hôm ấy. Mọi người trong nhà em đi làm hết cả. Bà đi sang nhà bà hàng xóm chơi. Em ở nhà một mình buồn quá bèn rủ mấy đứa bạn sang nhà đá bóng, sân nhà em rất rộng, đủ cho chục đứa bằng tuổi em đá bóng, đùa nghịch. Đi một vòng quanh xóm, em đã gọi được sáu đứa bạn cùng sang chơi. Cả bọn hò reo hào hứng với trái bóng tròn. Em thê hiện khả năng bằng những đường dắt bóng lắt léo và những cú sút “thần sầu”. Đang có bóng trong chân, em co chân tung một cú sút thật mạnh. “Rầm!”. Cửa nhà em mở tung. Bóng va vào cửa, rơi “bịch!” xuống sân. Đáng lẽ phải chạy ra đóng cửa thì em lại quá hào hứng với trái bóng mà hăm hở lao vào đá tiếp. Em lại có bóng trong chân. Dắt bóng. Rê bóng. Và... “Sút!”. Em hét lên và co chân sút bóng về phía “khung thành” đội bạn. Nhưng bóng lao thẳng vào nhà, bay về phía bàn thờ, đập vào cái lọ. Lọ hoa từ trên cao rơi xuống vỡ tan thành những mảnh vụn. Em hoảng hốt lao vào nhà. Sững sờ. Trời ơi! Biết làm sao bây giờ? Đám bạn xôn xao rồi từng đứa một đi về. Em sợ hãi ngồi lo lắng. Biết nói gì với bà bây giờ? Bà sẽ rất tức giận. Bà sẽ la mắng em. Bố mẹ sẽ quở trách, thậm chí... đánh em. Em nhắm mắt sợ hãi nghĩ đến những điều có thể xảy ra. Em đang đau khổ vì lỗi lầm của mình thì tiếng gậy lộc cộc chống xuống sân vang lên. Bà đã về! Em chạy vội ra sân, miệng lắp bắp: “Bà... bà ơi!”. Bà ngẩng lên nhìn em, lo lắng hỏi: “ Sao thế con? Có việc gì mà mặt tái mét lại thế?”. Em run rẩy: “Bà ơi... cái lọ hoa bị vỡ. Con... con xin lỗi”. Bà khẽ giật mình. Bà đi nhanh vào nhà, sững sờ nhìn những mảnh vụn vỡ tan tành của chiếc lọ bà hằng gìn giữ mấy chục năm. Em vội vàng tránh cơn giận của bà có thể đến bằng một câu nói dối: “Chúng con đá bóng... Thằng Tí nó sút vào”. Bà không nói gì chỉ run run lượm những mảnh vụn đặt vào một chiếc bình cũng bằng gốm. Đúng lúc ấy, bố mẹ em đi làm về. Em lại sợ hãi tránh tội bằng lời nói dối như khi nãy. Mẹ chăm chú nhìn vào mắt em hỏi nhỏ: “Con nói thật chứ?”. Em nhắm mắt, cúi đầu nói khe khẽ: “Vâng ạ!”. Mẹ không nói gì nữa, lẳng lặng đi chuẩn bị bữa trưa. Bữa cơm trưa hôm đó là một bữa cơm buồn. Cả nhà lặng lẽ ăn không ai nói câu gì. Nhất là bà. Người ăn chưa hết lưng cơm đã ngừng đũa đi vào phòng. Đôi mắt bà u sầu, buồn bã. Em ăn cũng không yên lòng. Trời ơi! Em đã làm gì thế này? Chỉ vì mải mê chơi đá bóng, chỉ vì bất cẩn mà em đã làm mất đi một kỉ vật quý giá của bà. Nhưng tội lỗi hơn là em đã nói dối. Lời nói dối trơn tru như một đứa dối trá chuyên nghiệp. Đổ tội cho thằng Tí, em đã tránh được những la rầy, trách mắng, nhưng không tránh được sự dằn vặt về tội lỗi của chính mình. Giấc ngủ trưa không an lành. Em thấy một bóng người bay ra từ chiếc lọ hoa đã vỡ. Đó là một cụ già trông rất đỗi quen thân. Cụ nhìn em chăm chú rồi thở dài hỏi: “Sao con lại nói dối? Sao con lại nói dối?...”. Câu hỏi cứ ngân vang đầy ám ảnh. Em sợ hãi ngồi bật dậy, mồ hôi ướt đầm đìa. Em vội vã đi sang phòng bà rồi cứ thế òa khóc nức nở: - Bà ơi... Hu hu...! Bà lo lắng hỏi: - Con làm sao vậy? - Hu hu... Bà ơi, con đã nói dối. Chính con đã làm vỡ lọ hoa của bà... Bà ôm em vào lòng, xoa đầu em rồi thủ thỉ: - Con biết nhận lỗi là tốt. Con biết không, đó là chiếc lọ ông tặng bà khi còn trẻ. Bà gìn giữ nó đã lâu... Trời ơi, vậy cụ già trong giấc mơ vừa rồi là ông nội em đó. Bố đã có lần kể rằng ông mất khi bố còn nhỏ, bà cứ ở vậy nuôi bố lớn lên. Em chỉ được nhìn thấy ông qua một bức vẽ truyền thần. Chẳng vậy mà em thấy gương mặt ấy quá quen thân. Em nhẹ lòng khi đã nói ra được lời thú lỗi của mình. Vậy là bà không trách mắng gì em. Càng nghĩ về chiếc lọ đã vỡ, em càng thấm thìa hơn tình cảm gia đình ấm áp thiêng liêng. Nhìn quanh bà, em hiểu rằng mỗi đồ vật đều có cuộc sống riêng của nó. Mỗi món đồ đều gắn với một kỉ niệm riêng mà chỉ những ai biết trân trọng tình cảm mới hiểu được.
Chủ nhật vừa rồi là sinh nhật tròn 12 tuổi của em, trong buổi liên hoan sinh nhật đó em đã mời nhiều bạn bè, mọi người đến chung vui rất đông, còn tặng quà cho em nữa, trong số đó có món quà của bố, em rất vui và hạnh phúc vì bố đã tặng món quà em rất yêu thích.
Khi bố đưa hộp quà cho em, em không đoán được là quà gì bên trong, dù rất nóng lòng và háo hức nhưng em chờ đến sáng hôm sau mới mở quà, và thế là em đã có một bất ngờ lớn trong ngày hôm đó. Món quà bố tặng cho em là một cây bút máy, chiếc bút rất đẹp và sang trọng, em không biết giá của nó nhưng thầm nghĩ chắc cũng không ít tiền. Chiếc bút có màu đen vàng bóng bẩy, trơn nhẵn và rất dễ cầm, em có vài cây bút máy nhưng đây là chiếc bút em cảm thấy dễ viết và viết đẹp hơn cả. Bây giờ đa số chúng em đều viết bút bi, ít khi sử dụng bút máy nhưng bố vẫn tặng cho em vì biết em thích luyện viết chữ đẹp bằng bút máy, em cũng thường nắn nót ghi nhãn vở bằng chiếc bút máy. Cây bút máy là một người bạn của em, tuy em không dùng thường xuyên nhưng luôn mang bên cạnh, không bao giờ bỏ ra khỏi cặp sách. Mỗi khi đứng trước những kì thi quan trọng, những bài khó hay tập trung học bài em lại lấy cây bút ra đặt trước mặt, cây bút giúp em có thêm ý chí và quyết tâm để học tập.
Tham khảo
Hằng năm cứ đến ngày sinh nhật của em, ngày 23 tháng 6, bố em thường có mặt ở nhà để cùng chung vui. Năm nay bố bận đi công tác nước ngoài, không về kịp. Trước khi đi, bố có hứa sẽ gởi quà sinh nhật cho em trước một ngày. Chờ mãi từ sáng đến tối em vẫn không thấy món quà ý nghĩa mà bố em dành cho em nhân ngày sinh nhật lần thứ 12. Đêm đó em trằn trọc mãi không thể nào ngủ được, cứ nghĩa hay vì bận công việc mà bố quên ngày sinh nhật của mình rồi… Bao nhiêu giả thiết cứ đặt ra, rồi tự trả lời. Mệt quá, em thiếp đi lúc nào không biết.
Sáng sớm hôm sau, em còn đang mơ mơ màng màng thì có tiếng chuông cửa reng, reng. Em vội vàng ra mở cửa. Ôi chao! Một con gấu bông thật là to được cô thư kí của bố mang tới, kèm theo là một tấm thiệp thật là đẹp. Em cảm ơn và vội vàng mời cô vào nhà, cô bảo:
- Cô rất bận, hẹn cháu lúc khác. Cô chúc mừng cháu nhân ngày sinh nhật lần thứ 12, chúc cháu học giỏi, chăm ngoan và chóng lớn.
- Cháu cảm ơn cô, chiều nay 5 giờ cháu mời cô tới dự tiệc sinh nhật của cháu.
- Cảm ơn cháu, chiều nay chắc chắn cô sẽ tới.
Sau khi tiễn cô, em vào nhà bóc tấm thiệp ra, một tấm thiệp đầy ý nghĩa, mặt trước là một đóa hoa hồng vừa mới nở, mặt sau là những lời chúc tốt đẹp của bố.
Em sung sướng vô cùng, háo hức chờ cho đến giờ làm tiệc sinh nhật.
Bài 1:
Khi ánh đèn đường sáng lên cũng là lúc màn đêm dần buông xuống, giữa đường vẫn còn rất đông xe cộ. Bên lề đường đối diện, tôi thấy 1 bà lão tóc bạc, lưng còng, tay chống gậy cứ nhìn xung quanh với vẻ mặt lúng túng. Chắc do tại xe đông quá nên bà không dám sang. Thấy vậy, tôi nhanh nhẹn qua đường và đến bên chỗ bà cụ , nắm lấy khuỷu tay bà và nói : " Để cháu sang đường cùng bà nhé!" Thế là tôi đã cùng bà đi qua đường trên lối dành cho người đi bộ. Sau khi chào tạm biệt bà, tôi vui lắm, vui vì đã giúp đỡ được người khác.
_ Cre : đầu tự nghĩ ạ ko chép mạng nha('.')
_ Cậu có thể tham khảo bài làm tren đây ạ, chúc cậu học tốt'.'
Bây giờ bận quá!để tối nay mình làm nhé!