Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
- Lời dẫn trực tiếp là: "Thiếp sở dĩ nương tựa vào chàng vì có cái thú vui nghi gia nghi thất. Nay đã bình rơi trâm gẫy, mây tạnh mưa tan, sen rũ trong ao liễu tàn trước gió; khóc tuyết bông hoa rụng cuống, kêu xuân cái én lìa đàn, nước thẳm buồm xa, đâu còn có thể lên núi vọng phu kia nữa."
- Chuyển sang lời dẫn gián tiếp: Nàng bắt đắc dĩ nói rằng mình sở dĩ nương tựa vào Trương Sinh vì có cái thú vui nghi gia nghi thất. Nay đã bình rơi trâm gẫy, mây tạnh mưa tan, sen rũ trong ao liễu tàn trước gió; khóc tuyết bông hoa rụng cuống, kêu xuân cái én lìa đàn, nước thẳm buồm xa, đâu còn có thể lên núi vọng phu kia nữa.
Đoạn văn trích từ câu chuyện có hình thức ngôn ngữ là đối thoại. Dấu hiệu giúp nhận biết là sự trao đổi giữa hai nhân vật, trong đó có lời thoại của nàng và chàng.
''Họ hàng, làng xóm bênh vực và biện bạch cho nàng, cũng chẳng ăn thua gì cả.''
Câu văn người ta đã ghi vậy rồi em còn bịa điều gì trong bài của em vậy? Không làm được rồi thì đừng cố, làm sai ảnh hưởng đến người khác đấy, hiểu chứ?
1.VN đang trong tâm trạng đau khổ và tuyệt vọng khi chồng không nghe mình giải thích. VN có tâm trạng này vì TS không nghe lời VN mà lại đi tin lời con trẻ, nghi ngờ vợ không chung thủy.
+ Thành ngữ thứ nhất : Bình rơi trâm gẫy
=> Ám chỉ một mối quan hệ tình yêu đã tan vỡ, ko còn sự ổn định và mất đi sự tin tưởng.
+ Thành ngữ thứ hai : Mây tạnh mưa tan
=> Ám chỉ 1 sự việc nào đó đã kết thúc, ko còn tồn tại nữa. Nó cũng còn cos ý nghĩa biểu đạt sự buồn bã và hưng phấn đã qua đi
a. Lời nói của Vũ Nương thể hiện phẩm chất vị tha, sống có tình có nghĩa của nàng.
b. Đây là một kết thúc vừa có hậu vừa không có hậu:
- Là một cái kết có hậu:
+ Vũ Nương được cứu sống.
+ Được sống bất tử, giàu sang.
+ Được minh oan trên bến Hoàng Giang.
- Nhưng không có hậu vì nàng không hạnh phúc thực sự:
+ Vẫn nhớ thương gia đình.
+ Vẫn mong trở về dương thế mà không thể.
Kết thúc này là kết thúc tất yếu, góp phần khắc họa hình tượng nhân vật Vũ Nương. Nàng là tiêu biểu cho phận bạc của biết bao người phụ nữ trong xã hội phong kiến bất công, tàn bạo, nặng nề lễ giáo, hà khắc.
1. Chuyện người con gái Nam Xương
2. Nguyễn Dữ
3. Vũ Nương
4. Nỗi oan bị hiểu nhầm rằng ko chung thuỷ vs ck
5. Phương châm lịch sự,
6. Đây này
Câu 1: Chuyện người con gái Nam Xương.
Câu 2: Nguyễn Dữ
Câu 3: Vũ nương
Câu 4: Nỗi oan bị nghi ngờ có dan díu, không chung tình.
Câu 5: Phương châm hội thoại lịch sự.
Câu 6: Cha Đản lại đến kia kìa!
a, Đoạn trích được trích từ: Chuyện người con gái Nam Xương'' của Nguyễn Dữ
Thuộc thể loại văn xuôi tự sự
b, Đó là việc Trương sinh nghi oan, khiến VN tự vẫn. Xã hội phong kiến là xã hội cổ hủ, nam quyền, phụ nữ ko có tiếng nói, thấp cổ bé họng và phải phụ thuộc vào đàn ông
c, Kiểu câu trần thuật
d, Bấy giờTN chàngCN mới tình ngộ, thấu nỗi oan của vợ, nhưng việc trót đã qua rồi.VN
Thuộc kiểu câu trần thuật
a. Đoạn văn trích trong văn bản " Chuyện người con gái Nam Xương ".
Tác giả: Nguyễn Dữ
Văn bản thuộc thể loại văn xuôi tự sự