![](https://rs.olm.vn/images/avt/0.png?1311)
Ai cũng có lần mắc lỗi và tôi cũng vậy. Lỗi lầm ấy đã trở thành một kỉ niệm khiến tôi không bao giờ quên.
Mấy hôm ấy, bố tôi đi công tác nên mẹ ở nhà chăm lo, yêu thương tôi hết mực. Một hôm, mẹ dẫn tôi đi chợ để sắm quần áo mới. Đi qua một quầy hàng bán đồ chơi, tôi thấy một bé gấu bông rất dễ thương. Tôi định xin tiền mẹ mua nhưng rất ngại. Về nhà,hình ảnh bé gấu lúc nào cũng ở trong tâm trí tôi. Tôi mơ thấy mình đang chơi với gấu, chải lông cho gấu, âu yếm gấu. Hai ngày sau, tôi quyết định lấy trộm tiền mẹ để mua bé gấu. Đã quyết thì làm, ngày hôm sau, khi mẹ đang nấu ăn, tôi lén lấy trộm của mẹ một trăm ngàn và chạy ra chợ mua bé gấu về. Lúc ấy, tôi vui sướng biết bao! Tan học, tôi chơi đùa vui vẻ với bé gấu. Còn trước khi đi học thì tôi cất gấu vào tủ quần áo và cắp sách đến trường. Bỗng nhiên một hôm tôi đi học về, mở tủ ra thì bé gấu không còn nữa. Tôi hốt hoảng đi tìm khắp nơi và khi vào bếp, tôi thấy bé gấu đang nằm trong tay mẹ. Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng bỗng giật mình:”Trời ơi, mẹ phát hiện ra bé gấu rồi, làm sao bây giờ?” Mẹ hỏi tôi:
- Con gấu bông này ở đâu ra vậy con? Bạn con cho con hả? Hay là con ăn trộm của ai?
Tôi lúng túng trả lời:
- Dạ…dạ…vâng ạ! Bạn… bạn Lan cho con đó mẹ! Bạn ấy tốt quá nhỉ!
Mẹ trả gấu lại cho tôi rồi bảo tôi về phòng. Tôi gật đầu rồi chạy một mạch vào phòng. Từ đó, ngày nào, mắt mẹ cũng đỏ hoe cả lên. Một tối nọ, tôi bỗng giật mình thức giấc khi nghe tiếng ai đó khóc. Tôi nhìn ra cửa sổ thấy mẹ vừa khóc vừa than rằng:”Mình ơi, em có lỗi với mình quá! Khi mình đi vắng, ở nhà em đã dạy con không tốt. Cái Vân nó đã nói dối em, mình ơi!” Ôi trời, thì ra mẹ đã biết hết mọi chuyện rồi ư? Sao mẹ không trách mắng, đánh đập con mà lại cố gắng chịu đựng một mình? Mẹ có biết rằng khi nhìn mẹ rơi lệ, con đau xót lắm không! Ôi, tội nghiệp mẹ của con.
Hôm sau, tan học về, tôi chạy vào bếp và ôm chầm lấy mẹ. Tôi khóc, hai hàng nước mắt chảy dài và nói:
- Con xin lỗi mẹ. Con thật có lỗi với mẹ. Lẽ ra, con không nên lấy trộm tiền mẹ để mua con gấu bông ấy. Con xin lỗi mẹ. Mẹ tha thứ cho con nhé!
Mẹ gật đầu. Hai mẹ con ôm lấy nhau mà khóc.
Tôi rất yêu quý và biết ơn mẹ. Tôi sẽ không bao giờ lấy trộm tiền của mẹ nữa và sẽ cố gắng học thật giỏi để mẹ vui lòng. Trong tâm trí tôi, tôi luôn biết rằng tình yêu mà mẹ dành cho tôi là vô bờ bến.
Tức giận thường là kết quả của nhiều cảm xúc khác nhau, nhiều lần bị dồn nén cảm xúc, bị tổn thương, buồn bã, đau thương, trầm cảm hay sợ hãi chẳng hạn. Đã nhiều lần mình nổi đóa lên với bạn, những lần to tiếng với bố, những lần cãi bà cãi mẹ khi nghĩ chẳng ai hiểu mình. Tất cả những lần ấy nói chung đều là hậu quả của việc thiếu kiểm soát và hành động bộc phát của mình. Thừa nhận bản thân là một người nóng tính cũng chính là việc khiến mình thoải mái.Mình có thể tức giận khi hàng xóm nói chuyện quá to, bật nhạc quá ồn ào.
Mình có thể cáu giận khi đứa bạn không hiểu ý mình.
Có thể cáu giận vì bố mẹ mắng mình, cáu giận vì đã to tiếng với mình, đôi lúc vì bố mẹ nói quá nhiều.
Thi thoảng vì mặc một vài bộ quần áo khiến mình thiếu tự tin cũng làm mình phát điên.
Giận dữ là một cảm xúc bình thường và lành mạnh của con người.
Từ tiểu học lên hết cấp ba, mình chẳng bao giờ gây thù chuốc oán với ai cả vì mình rất ngại va chạm. Nhớ năm lớp 7, cùng xã có thằng bạn rất hay trêu mình béo và thậm chí body shaming mình bằng những lời lẽ tục tĩu. Mỗi khi tan học cậu ta lại tự ý lấy xe đạp của mình và treo ngược lên thành sắt của lán xe. Trưa nào cũng phải vất vả lắm mới cho xuống được. Mình không dám nói với ai, chỉ biết tức đến mức đau hết cả cổ họng vì kìm nén. Nhưng không khóc được vì không thể khóc trước mặt người khác. Sau một vài lần như vậy, em họ mình biết được. Nó nổi điên lên và quát mình: “Sao chị không bảo em, em cho nó một trận!”. Mình trong lòng như được giải tỏa nhưng sợ nó đánh cậu bạn kia thì tội nghiệp. Mình có ngăn, nhưng không làm gì được vì nó vốn là đứa nói là làm. Hôm sau, và từ đó trở đi cậu bạn kia không dám trêu mình nữa. Hỏi ra mới biết, cậu ta được nhận một cái tát và một vài lời đe…
Nghĩ lại thì không nhất thiết khiến cậu ta như vậy. Tuy nhiên, ích kỷ một chút thì mình nghĩ không phải cơn giận nào cũng là xấu. Giận dữ là để phục vụ cho mục đích sức khỏe, bằng cách bảo vệ bản thân khỏi sự bạo hành hay những điều sai trái. Ít ra cũng là cái giá cho việc đã quá xem nhẹ giá trị của mình. Mình nghĩ rằng mình nên dành thời gian để bản thân được thư giãn, được ôm ấp, được yêu thương nhiều hơn. Đứa trẻ trong mình vốn thật nhạy cảm và cần được quan tâm đúng cách. Suy cho cùng, nóng giận thường xuất phát từ tình yêu thương. Cách mình đôi mặt với nó sẽ quyết định cuộc sống của mình như thế nào còn các bạn khi nóng giận các bạn cảm thấy thế nào
Tức giận thường là kết quả của nhiều cảm xúc khác nhau, nhiều lần bị dồn nén cảm xúc, bị tổn thương, buồn bã, đau thương, trầm cảm hay sợ hãi chẳng hạn. Đã nhiều lần mình nổi đóa lên với bạn, những lần to tiếng với bố, những lần cãi bà cãi mẹ khi nghĩ chẳng ai hiểu mình. Tất cả những lần ấy nói chung đều là hậu quả của việc thiếu kiểm soát và hành động bộc phát của mình. Thừa nhận bản thân là một người nóng tính cũng chính là việc khiến mình thoải mái.Mình có thể tức giận khi hàng xóm nói chuyện quá to, bật nhạc quá ồn ào.
Mình có thể cáu giận khi đứa bạn không hiểu ý mình.
Có thể cáu giận vì bố mẹ mắng mình, cáu giận vì đã to tiếng với mình, đôi lúc vì bố mẹ nói quá nhiều.
Thi thoảng vì mặc một vài bộ quần áo khiến mình thiếu tự tin cũng làm mình phát điên.
Giận dữ là một cảm xúc bình thường và lành mạnh của con người.
Từ tiểu học lên hết cấp ba, mình chẳng bao giờ gây thù chuốc oán với ai cả vì mình rất ngại va chạm. Nhớ năm lớp 7, cùng xã có thằng bạn rất hay trêu mình béo và thậm chí body shaming mình bằng những lời lẽ tục tĩu. Mỗi khi tan học cậu ta lại tự ý lấy xe đạp của mình và treo ngược lên thành sắt của lán xe. Trưa nào cũng phải vất vả lắm mới cho xuống được. Mình không dám nói với ai, chỉ biết tức đến mức đau hết cả cổ họng vì kìm nén. Nhưng không khóc được vì không thể khóc trước mặt người khác. Sau một vài lần như vậy, em họ mình biết được. Nó nổi điên lên và quát mình: “Sao chị không bảo em, em cho nó một trận!”. Mình trong lòng như được giải tỏa nhưng sợ nó đánh cậu bạn kia thì tội nghiệp. Mình có ngăn, nhưng không làm gì được vì nó vốn là đứa nói là làm. Hôm sau, và từ đó trở đi cậu bạn kia không dám trêu mình nữa. Hỏi ra mới biết, cậu ta được nhận một cái tát và một vài lời đe…
Nghĩ lại thì không nhất thiết khiến cậu ta như vậy. Tuy nhiên, ích kỷ một chút thì mình nghĩ không phải cơn giận nào cũng là xấu. Giận dữ là để phục vụ cho mục đích sức khỏe, bằng cách bảo vệ bản thân khỏi sự bạo hành hay những điều sai trái. Ít ra cũng là cái giá cho việc đã quá xem nhẹ giá trị của mình. Mình nghĩ rằng mình nên dành thời gian để bản thân được thư giãn, được ôm ấp, được yêu thương nhiều hơn. Đứa trẻ trong mình vốn thật nhạy cảm và cần được quan tâm đúng cách. Suy cho cùng, nóng giận thường xuất phát từ tình yêu thương. Cách mình đôi mặt với nó sẽ quyết định cuộc sống của mình như thế nào.