Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
vào buổi cuối tuần lúc cuối giờ tiết sinh hoạt cô giáo đã phê bình bạm nam với những hành động không đúng với lớp hay không thực hiện đúng nội quy của lớp. Bạn ấy đã đi học muộn xuốt 3 ngày liên tiếp mà không rõ lí do là gì. Nhưng bạn ấy cũng không bảo gì, lúc đó em đã giơ tay đứng dậy và phát biểu là nhà bạn ấy có mẹ ốm, bạn ấy phải đi muộn để giúp đỡ mẹ đang ốm ở nhà
( tự nghĩ không phải sao chép )
Em tham khảo:
Cuối tuần trước như bao tuần khác lớp tôi tổ chức sinh hoạt để tổng kết lại những điều làm được và chưa làm được, triển khai các nhiệm vụ mới. Tuần vừa rồi khôgn khí của buổi sinh hoạt hơi khác so với những tuần trước, không khí trong lớp hơi nặng nề khi giờ ra chơi lớp tôi đã có một cuộc tranh cãi lớn giũa Nam và Linh về việc Linh bị mất chiếc bút yêu quý, còn Nam thì lại có cái y hệt trong khi những ngày trước vốn không có. Theo tình hình đó các bạn nhao vào chỉ trích Nam, tôi thấy bất bình quá bèn đứng dậy. “Các bạn trong lớp có ai nhìn thấy Nam lấy bút của Linh không? Nếu không sao các bạn đổ lỗi cho bạn ấy mà không tin lời Nam giải thích?. Bạn ấy từ trước đến nay vẫn là người trung thực, hay giúp đỡ bạn bè trong lớp, sao lại có thể kấy một cái bút của Linh được chứ?", "Còn Linh, biết đâu cậu quên ở nhà thì sao, hom nay tớ ngồi cạnh cậu, từ đàu giờ đx làm gì thấy cái bút của cậu, nhỡ đâu cái bút đó đúng là bố Nam mưới tặng cho cậu ấy vào hôm qua thì sao, khôgn có gì là không trùng hợp được cả". Linh ngẫm lại thấy những lơi nói của tôi có lý bèn nói với cô để về nhà xem lại. Nam nhìn em với ánh mắt biết ơn đầy xúc động. Câu chuyện đã cho ta thấy, không thể kêt luận bất cứ điều gì khi ta chưa rõ.
Tham Khảo:
Em vẫn còn nhớ như in buổi sinh hoạt lớp ngày hôm đó. Không khí lớp học căng thẳng, mọi người có nhiều lời bàn tán về sự việc vừa xảy ra trong giờ ra chơi.
Nguyên nhân là do hai bạn Nam và Thành đã cãi vã, đánh nhau vì Thành cho rằng Nam là người lấy cắp tiền trong cặp sách của mình. Đầu giờ sáng, Thành mang tiền đến lớp để đóng học và có nói chuyện với Nam về khoản tiền bố mẹ đưa cho đó. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Nam, thể hiện thái độ bất bình và rất nhiều người đã lên tiếng kết tội: một người, hai người, rồi ba người… cứ thế, Nam cúi đầu im lặng nghe mọi người phán xét mà không tìm được lí do minh oan.
Trước tình hình lớp học như vậy, cô giáo đã yêu cầu cả lớp trật tự và hỏi Nam về chuyện vừa xảy ra. Nam khẳng định mình không làm việc đó, ánh mắt Nam thật tội nghiệp. Em đã đứng dậy và nói với cô giáo: “Nam là người bạn tốt, em đã học cùng Nam suốt 9 năm học và khẳng định Nam không thể làm chuyện đó”. Em đã đưa ra các lí do để chứng minh Nam không phải là người có lỗi. Tâm trạng của em lúc đó thật xúc động, emtự trấn an mình: Hãy bình tĩnh, bởi lẽ mình đang bảo vệ cho lẽ phải, đang minh oan cho một người tốt thì không có gì run phải sợ”. Em bắt đầu lập luận:
Thứ nhất, Nam là người bạn rất tốt bụng. Thậm chí, Nam còn dành dụm tiền ăn sáng của mình để đóng góp cho quỹ từ thiện của trường. Nam luôn sẵn lòng giúp đỡ những bạn có hoàn cảnh khó khăn trong lớp.
Thứ hai, Thành vội vàng kết tội bạn Nam chỉ vì nghĩ rằng Nam biết về khoản tiền đó của mình mà không có bằng chứng. Điều đó đã khiến mọi người trong lớp hiểu lầm Nam.
Thứ ba, Thành nên tìm kĩ lại khoản tiền đó, xem có sơ suất làm rơi hoặc có thể hỏi mọi người trong lớp xem có ai nhìn thấy người lạ vào lớp không.
Sau những ý kiến của em, mọi người yêu cầu Thành cẩn thận tìm lại trong cặp sách và khoản tiền đóng học của Thành đã rơi ra từ một cuốn sách.
Cả lớp thở phào nhẹ nhõm, Nam nhìn em với ánh mắt biết ơn đầy xúc động. Câu chuyện dù đã xảy ra rất lâu nhưng nhắc nhở em rằng, khi phán xét một ai chúng ta cần suy nghĩ cân nhắc để tránh gây ra những hiểu lầm đáng tiếc.
Tham khảo nhé !
Tôi vừa phải nằm viện một tuần vì bị ốm. Hôm nay là ngày tôi dược ra viện. Trên đường về nhà, xen với nỗi vui mừng là nỗi lo. Lo vì không biết phải xoay xở sao đây để bù đắp bài vở trong những ngày qua. Tôi vừa bước vào nhà thì bé Hoa, em tôi, nhảy cẫng ra và bi bô: - Anh Hưng ơi! Có chị nào nho nhỏ, chị nói với bố là bạn của anh. Ngày nào chị ấy cũng đến lấy vở về chép bài cho anh. Chị ấy còn cho em kẹo nữa cơ đấy! - Ừ. Rồi không kịp nhìn những viên kẹo trên tay em, tôi lao ngay vào phòng học. Tay tôi run run giở vội những tờ giấy trắng. Không lẽ lại là cái Hà? Có phải là Hà không nhỉ? Thôi đúng Hà rồi. Tôi lặng đi. Chính Hà đã âm thầm giúp tôi trong những ngày qua. Vậy mà đã có lúc tôi nghĩ xấu về Hà. Lúc này tự dưng trong lòng tôi dâng lên một niềm cảm xúc khó tả. Không thể kìm nén nổi lòng mình, tôi thốt lên: - Hà ơi! Cảm ơn bạn nhé!