Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Mình là con người khá lạnh lùng! Ở mình nó là một chướng ngại vật rất khó để có thể tiến đến ước mơ mà mình đã vun đắp từ rất lâu. Chắc có lẽ là từ nhỏ mình đã là một đứa bé trầm tính và ít nói. Nhưng mình đã rất cố gắng để trở thành một cô bé gần gũi và thân thiện với mọi người hơn, mình không muốn mọi người nói về mình bằng từ "lạnh lùng" nữa! Bắt đầu từ đó mình đã chủ động đến gần mọi người và vui vẻ trò chuyện. Những tin nhắn ừ hay ờ đã kèm theo vài câu nói wan tâm và hài hước hơn. Mình rất vui vì từ "lạnh lùng" ấy đã biến mất do sự cố gắng của mình mà thay vào đó là một cô bé "dễ thương".
Mình dở văn lắm nên bài này có lỗi j sai mong các pn thông cảm nkoa!
Lớp tôi, Trúc là một người rất lạnh lùng, rất ít khi nói chuyện với bạn bè nhưng bạn ấy rất xinh xắn , nhỏ nhắn và đặc biệt bạn ấy rất dũng cảm
Thu là một người bạn thân nhất của em. Bạn ấy có một vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng sâu thẳm trong con tim của bạn là một sự ấm áp lạ thường. Thu có khuôn mặt khá xinh xắn và dễ thương với thân hình nhỏ nhắn. Đặc biệt, tính dũng cảm đã ăn sâu vào máu của Thu, bạn ấy không bao giờ chịu khuất phục trước mọi khó khăn.
THAM KHẢO:
Em bé đã chết một cách thê lương như vậy trong đêm giao thừa. Cái chết mang trong nó sức mạnh tố cáo xã hội. Cho dù người ta nhìn thấy trong xó tường một em bé gái có đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười.Em bé bán diêm thật tội nghiệp. Người đời đối xử tàn nhẫn với em biết mấy. Họ chẳng thèm để ý đến những lời chào hàng tha thiết của em thậm chí đến lúc chết, cái thi thể lạnh cóng của em cũng chỉ nhận được những ánh nhìn lạnh nhạt. Trong cái xã hội thiếu tình thương ấy, nhà văn An-đéc-xen đã tỏ lòng thương cảm sâu sắc đối với em bé bất hạnh. Chính tình yêu ấy đã khiến nhà văn miêu tả thi thể em với đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười, đồng thời tưởng tượng ra cảnh huy hoàng của hai bà cháu lúc về trời. Song nhìn chung cả câu chuyện nói chung và đoạn kết của truyện nói riêng là một cảnh tượng thương tâm thực sự. Nó gợi lên ở chúng ta bao nỗi xót xa cho những kiếp người nghèo khổ.
THAM KHẢO:
m bé đã chết một cách thê lương như vậy trong đêm giao thừa. Cái chết mang trong nó sức mạnh tố cáo xã hội. Cho dù người ta nhìn thấy trong xó tường một em bé gái có đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười.Em bé bán diêm thật tội nghiệp. Người đời đối xử tàn nhẫn với em biết mấy. Họ chẳng thèm để ý đến những lời chào hàng tha thiết của em thậm chí đến lúc chết, cái thi thể lạnh cóng của em cũng chỉ nhận được những ánh nhìn lạnh nhạt. Trong cái xã hội thiếu tình thương ấy, nhà văn An-đéc-xen đã tỏ lòng thương cảm sâu sắc đối với em bé bất hạnh. Chính tình yêu ấy đã khiến nhà văn miêu tả thi thể em với đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười, đồng thời tưởng tượng ra cảnh huy hoàng của hai bà cháu lúc về trời. Song nhìn chung cả câu chuyện nói chung và đoạn kết của truyện nói riêng là một cảnh tượng thương tâm thực sự. Nó gợi lên ở chúng ta bao nỗi xót xa cho những kiếp người nghèo khổ.
a)
Trời âm u mây mưa, biển xám xịt, nặng nề. Trời ầm ầm dông gió, biển đục ngầu, giận dữ...Như một con người biết buồn vui, biển lúc tẻ nhạt,lạnh lùng, lúc sôi nổi,hả hê, lúc đăm chiêu, gắt gỏng...
b) Đoạn văn trên sử dụng phép tu từ so sánh là chủ yếu . Từ ngữ giúp em nhận ra : Như
TD :Khi quan sát biển thay đổi , tác giả đã liên tưởng đến sự thay đổi tâm trạng của con người: như con người, biển cũng biết vui, buồn, lúc tẻ nhạt, lạnh lùng, lúc sôi nổi, hả hê, lúc đăm chiêu, gắt gỏng... khiến cho biển như là một con người thật , vô cùng đáng yêu , gần gũi, thân thương.
Trời âm u, mây xám xịt, nặng nề.Trời ầm ầm dông gió, biển đục ngầu giận dữ như biết buồn, biết vui biết lúc tỏ nhạt lạnh lùng, lúc sôi nổi, lúc hả hê, lúc đăm chiêu gắt gỏng.
BPNT:
so sánh-như
nhân hoá-lạnh lùng, sôi nổi, hả hê,đăm chiêu,gắt gỏng(hành động của con người)
Biện pháp nhân hóa.
Dấu hiệu nhận biết: tẻ nhạt, lạnh lùng, sôi nổi, hả hê, đăm chiêu, gắt gỏng
Tác dụng: Biển như có tính cách, tâm hồn của con người.
Biển luôn thay đổi tuỳ theo màu sắc mây trời.Trời xanh thẳm, biển cũng thẳm xanh, như dâng cao lên chắc nịch. Trời rải mây trắng nhạt, biển mơ màng dịu hơi sương .Trời âm u mây mưa, biển xám xịt, nặng nề . Trời ầm ầm giong gió, biển đục ngầu giận giữ . Như một con người biết buồn vui. Biển lúc tẻ nhạt , lạnh lùng , lúc sôi nổi, hả hê, lúc đăm chiêu, gắt gỏng.
Tôi có một cô bạn bề ngoài lạnh lùng vậy nên rất ít người muốn chơi với bạn. Nhưng đâu ai biết bên trong con người bạn ấy ra sao. Cô bạn ấy có mái tóc màu đen bồng bềnh luôn được xõa ra ngang vai. Đôi mắt thận thiện, hòa đồng. Cô ấy có một khuôn mặt trái xoan đi kèm với nụ cười duyên dáng. Lúc đầu, tôi và cô ấy không chơi với nhau nhưng từ sau khi chơi với bạn tôi đã thay đổi cách nghĩ hoàn toàn về cô bạn ấy. Chúng tôi rất thân với nhau, hễ có bài gì khó là tôi và cô ấy cùng nhau giải quyết. Nhưng giờ chúng tôi đã không được như vậy nữa rồi. Gia đình bạn ý đã về TP Hồ Chí Minh sống, nhưng điều đó sẽ không làm tình bạn của chúng tôi phai nhòa.