Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Em viết theo các gợi ý này nhé:
Nêu lên vấn đề cần trình bày ý kiến (VD: Chiến tranh - hai từ mà khi nhắc đến luôn khiến nhân loại sợ hãi và lên án... (Thành phần phụ chú...)
Nêu lên khái niệm chiến tranh là gì?
Những tác hại, hậu quả mà chiến tranh mang đến cho con người, muôn loài...?
Dẫn chứng?
Trái ngược với chiến tranh là cuộc sống hòa bình...?
Những điều lợi mà cuộc sống hòa bình đem lại?
Dẫn chứng?
Liên hệ bản thân em? (Cái này em nên so sánh những lợi ích mà cuộc sống hòa bình đem lại, nêu lên các biện pháp để đẩy lùi chiến tranh nha em!)
Kết luận.
Bài làm Câu 1 Mình ko biết.Xin lỗi nha.
Câu 2.Câu “Cơm sôi rồi, nhão bây giờ!”, bé Thu muốn nhờ ba nhưng không chịu nói tiếng “ba”. Việc sử dụng hàm ý của bé Thu không thành công vì tuy hiểu nhưng anh Sáu giả vờ ngồi im.
Câu 3. Qua câu chuyện chiếc lược ngà của Nguyễn Quang Sáng chúng ta thấy chiến tranh đã đi qua mấy chục năm nhưng với không ít người, dường như nỗi đau vẫn còn đó. Hình ảnh về cuộc chiến đấu với đạn bom, khói lửa giờ đây đã trở thành ký ức nhưng sự mất mát, giọt nước mắt đau thương vẫn lẩn khuất đâu đó trong tim những người ở lại.Biết bao gia đình, bao nhiêu ngôi nhà những con người đáng thương đã là nạn nhân của chiến tranh ,vợ phải xa chồng ,có những đứa trẻ vừa sinh ra đã phải xa bố tình cảm gia đình chia cách.Thật là sự mất mát đến nghẹn lời.
Tuổi thơ của tôi gắn bó với làng quê, với những cánh đồng thơm hương lúa chín, với dòng sông êm đềm nơi tôi tắm mát những ngày thơ dại. Mỗi đêm, trên chiếc chõng tre, bà thường kể tôi nghe bao câu chuyện cổ tích ngọt ngào dưới ánh trăng hiền hòa. Ánh trăng như người bạn thuở thiên thiếu, đã lớn lên cùng tôi nơi làng quê thanh tịnh.
Năm tháng ấy cứ êm đềm trôi qua. Rồi đất nước bỗng lâm cảnh chiến tranh loạn lạc, tôi lên đường chiến đấu theo tiếng gọi của quê hương. Nơi rừng xa thanh vắng, nơi ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết. Tôi nhớ làng quê, nhớ gia đình. Ngước lên ánh trăng trên cao, trăng tỏa sáng dịu hiền như muốn chia sẻ những nỗi buồn cùng tôi. Giữa cuộc sống trần trụi với thiên nhiên, cỏ cây, trăng như người bạn tri âm tri kỉ, đã cùng tôi đi qua những ngay chiến đấu gian khổ. Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ quên được vầng trăng tình nghĩa, đã luôn đồng hành cùng tôi trong cuộc đời.
Vậy mà, chiến tranh kết thúc, hòa bình lập lại. Tôi trở về thành phố, những ngôi nhà ống san sát, những ánh đèn cao áp, cuộc sống đầy đủ tiện nghi vật chất đã lôi cuốn tôi. Những kí ức năm xưa về làng quê với ánh trăng thanh bình, tôi đã dần lãng quên.
Rồi một đêm tối nọ, bỗng ánh đèn khắp thành phố vụt tắt, không khí trở nên ngột ngạt hơn. Tôi đưa tay mở tung cánh cửa sổ. Lạ thay, ánh sáng chiếu vào tôi lúc nào dịu mát làm sao, đó không phải là ánh đèn điện nóng bức ngày hè. Đó là ánh trăng - vầng trăng tròn vành vạnh tỏa sáng trên bầu trời đêm. Tôi với trăng, mặt đối mặt, nhìn nhau, thật lâu. Bỗng, trong lòng tôi có cái gì đó rưng rưng, Bao nhiêu ký ức chợt ùa về. Hình ảnh của những cánh đồng bao la, những dòng sông, những hồ bể, những cánh rừng cứ hiện lên trong đầu tôi.
Bao năm trôi qua, mái tóc tôi đã điểm hoa râm nhưng trăng vẫn không thay đổi, vẫn tròn vành vạnh như lúc xưa. Trăng vẫn đứng im trên bầu trời trong xanh, tỏa sáng khắp nhân gian. Trăng vẫn như chờ tôi bên ngoài cửa sổ biết bao năm nay. Tôi đã quá thờ ơ với trăng, đã vô tình quên đi những kỷ niệm đẹp đẽ giữa trăng và tôi. Trăng cứ nhìn tôi, im lặng. Tôi bỗng giật mình. Sự im lặng của trăng cứ như một lời trách móc tôi, oán hận tôi vì sao đã quên đi người bạn tri kỷ.
Phải chăng tôi đã quá vô tình, sống nơi thị thành xa hoa giàu có mà đã lãng quên đi tuổi thơ nghèo khó, quên đi người bạn đã gắn bó thủy chung bên mình, quên đi bao tháng ngày tuổi trẻ. Lòng tôi nghẹn đắng, giọt nước mắt như trực trào ra. Và tôi đã hứa, lời hứa thật lòng, khắc sâu trong đầu tôi, là không bao giờ được quên đi ánh trăng – người bạn ân nghĩa, thủy chung đã gắn bó cùng tôi suốt thời thơ ấu và cả chặng đường chiến đấu gian lao vất vả trong quá khứ.
Ngày nay,chúng ta đang sống trong môi trường tốt nhất mà cha anh ta đã để lại.Chúng ta biết rằng mảnh đất chúng ta đang sống đều được bảo vệ từng tấc bởi xương máu bao người chiến sĩ xa trường.Điều đó không khỏi làm người ta xót xa khi nghĩ về triến tranh trong quá khứ.Con người bởi lòng tham mà tranh chấp nhau,chiếm lấy mảnh đất khác về làm cho mình làm cho người người đổ máu,gia đình tan nát.Khắp nơi đây đó có chiến tranh,nơi đó luôn có màu bi thương mặc dù cuộc sống vẫn trôi một cách tốt đẹp...Nhưng hãy nhìn kìa,súng,thuốc nổ đạn pháo xe tăng có mang lại cho đứa trẻ chiếc áo lành lặn mặc khi trời trở rét.Bom đạn có mang người cha ,người anh trở lại từ thiên đường hay không...Những gia đình kia chịu bao đau thương nhưng có ai để ý,bởi người ta chỉ để ý xem đã thắng cuộc được hay chưa và trong kho đã hết bom hay chưa.Chiến tranh mang đến bao đau thương,nhưng những người tạo ra chiến tranh chẳng màng đến và họ nhẫn tâm giết nhau để lấy đi những linh hồn không tội.Chiến tranh mang ra bao nhiêu khổ đau ,vậy mà ai cứ nỡ tạo ra chiến tranh mà chẳng để tâm tới đứa bé bơ vơ trong đống khói đạn....
Chiến trang mang đến vô vàn những tổn thất và nỗi đau cho những bên tham chiến, đặc biệt chính là nỗi đau cho những người dân vô tội. Thật vậy, dù chiến tranh đã kết thúc trên mảnh đất VN được gần 100 năm nay nhưng nỗi đau mà nó để lại cho người dân VN vẫn vô cùng lớn. Đầu tiên, chiến tranh gây tổn thất cho cơ sở vật chất, phá hoại cảnh quan môi trường và là gánh nặng tài chính cho mỗi quốc gia. Ví dụ, trong thế chiến thứ nhất, tổn thất mà bên thua trận chuốc lấy đó là hàng trăm nghìn tỷ USD đầu tư cho chạy đua vũ trang, hàng trăm công trình công cộng bị phá hủy. Thậm chí là bên thắng cuộc thì cũng đã phải chịu tổn thất kinh tế vô cùng khổng lồ. Thứ hai, chiến tranh gây ra sự chia cắt gia đình, chia cắt người thân vô cùng đau xót. Trong những cuộc chiến, chúng ta đã từng chứng kiến biết bao cuộc chia tay tiễn con đi lính của những người mẹ VN anh hùng, cuộc chia tay tiễn chồng ra trận của những người phụ nữ thủy chung son sắt, của những đứa con tiễn cha chúng ra trận. Chiến tranh chia cắt gia đình nhưng những người lính vẫn phải lên đường vì tiếng gọi thiêng liêng của tổ quốc. Thứ ba, chiến tranh đem đến nỗi đau mất người thân không có gì xoa dịu nổi. Chắc hẳn chúng ta đã từng nghe đến câu chuyện bà mẹ VN anh hùng tiễn chồng và 8 người con đi lính đã hy sinh cả 9 người. Nỗi đau ấy có ai thấu hiểu và gánh vác nổi đây? Những người thân của họ mãi mãi chẳng thể trở về được nữa, thậm chí có những đứa con còn chưa kịp nhận mặt ba, có những người lính còn chưa kịp về báo hiếu cha mẹ thì đã hy sinh mất rồi. Tồi tệ hơn, có những người lính sống sót trở về nhưng lại mang trên mình những khuyết tật cơ thể của mảnh đạn mà đau đớn vô cùng mỗi mùa đông đến. Và rồi, những người dân bình thường khác còn phải hứng chịu chất độc màu da cam dioxin do đế quốc Mỹ trải xuống rừng VN. Hậu quả là bao nhiêu thế hệ người VN chịu những khuyết tật, dị dạng về hình thể, về trí tuệ và cả con cháu sau này của họ nữa. Cứ như vậy mà chất lượng nòi giống của người VN bị suy giảm nghiêm trọng. Tóm lại, nỗi đau mà chiến tranh đem đến cho con người là vô cùng nhiều, vì vậy, mỗi người chúng ta đều cần chung tay đẩy lùi chiến tranh phi nghĩa trên khắp thế giới.
Bạn tham khảo:
Chiến tranh đi qua và để lại cho chúng ta là những thảm họa. Chẳng nói đâu xa ,ngay nước Việt Nam của chúng ta đây.Gần đây nhất chính là cuộc xâm lược của đế quốc Mỹ .Tuy chúng thất bại nhưng đã để lại cho chúng ta những hậu quả đáng sợ .Nhà cửa của người dân thì bị tàn phá ,nhiều người đã phải hy sinh .Hay nếu như còn sống thì họ cũng không được hạnh phúc .Bởi sự dư hồi do chất độc màu da cam còn vấn lại.Con cái của những thương binh đều bị dị tật ,người không tay ,không chân ,..đáng sợ biết bao!Không chỉ vậy thôi ,chiến tranh còn để lại cho chúng ta nhiều thảm họa khác nữa .Biết được điều này,chúng ta phải đứng lên ngăn chặn chiến tranh xảy ra ,kêu gọi mong ước một thế giới hòa bình.Để không còn những mất mát hy sinh do thảm họa chiến tranh nào nữa trong tương lai.
Chiến tranh đã qua đi nhưng những thảm họa của nó để lại thì không hề nhỏ, những đau thương,mất mát đối với cuộc sống và sức khỏe của những người dân vô tội thực sự không thể nào kể hết. Những trận bom,đạn như những trận mưa dữ dội chút xuống mảnh đất thanh bình mà bao người dân sinh sống rồi cả những chất độc hóa học và tiền của để tạo ra vũ khí thì đã gây cho con người ta 1 cuộc sống khốn khổ,sống trong bệnh tật mà còn có thể di truyền cho các thế hệ con cháu và 1 con số không hề nhỏ về người dân hi sinh vì chiến tranh và chịu hậu quả của chiến tranh là không thể kể hết. Tuy chiến tranh đi qua và hậu quả của chiến tranh để lại là rất lớn nhưng trong mỗi chúng ta cần phải đề cao hòa bình để hiểu được không phải lúc nào cũng dùng bạo lực,đe dọa nhau mà sống,như vậy cần thông cảm nhau,thông cảm những thứ nhỏ nhặt mà cặn bã của xã hội bởi những thứ đó không đáng cho ta quan tâm quá mức.
#Mặp