Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Nam là một học sinh phá phách. Vì vậy nên cậu phải ở dươí sự kiểm soát của bố mẹ .
Có lần, gia đình Nam được tặng 3 vé đi chơi đến Hà Nội. Trong lần đi đó, Nam đi rất vui. Nào là :đến Hồ Gươm, ăn nhiều món ăn ngon,...Lúc về khách sạn, bỗng nhiên trên cành cây rớt xuống thứ gì đó. Nam tò mò lại gần đến xem, thì ra đó là một chú chim bị thương ở cánh. Nam vội vàng mang chú chim về phòng. Trong phòng, Nam dùng một ít dầu gió, hòa với nước muối, dùng bông gòn thấm vào và lau nhẹ phần cánh bị thương cho đỡ máu chảy. Nam muốn nuôi nó nên đã nhờ bố mua cho chiếc lồng rồi nhốt nó vào.
Viết bài văn tự sự kể sự việc sau: '' Một người quyết định thả con chim đang nuôi về bầu trời tự do''
Vào mùa hè năm nay ( 2013), đi đến cổng đền Ngọc Sơn, thay vì có cảm giác nóng nực là cảm giác thoải mái dễ chịu của chúng tôi bởi nơi đây không chỉ có nhiều bóng cây mà còn được nghe thấy tiếng chim chào mào hót. Cho dù nhiều nơi chung quanh hồ có đặt lồng chim chào mào như dàn hoa ở nhà vệ sinh đối diện phố Trần Nguyên Hãn, đền Bà Kiệu; trụ hộp điện trên phố Đinh Tiên Hoàng; cây bụt mọc đối diện nhà Khai Trí Tiến Đức cũ...
Ngay phía trước lớp cổng đầu tiên của đền Ngọc Sơn, ai đó đã treo hai lồng chim. Một lồng được treo trên cây gạo phía bên phải cổng. Một lồng được treo trên cây hoa vàng anh phía bên trái cổng. Hỏi một chị chụp ảnh dạo, chúng tôi được biết người chủ của hai con chim chào mào đó là anh Vũ Mạnh Cường, nhà ở 16 phố Hàng Đường, cũng là một thợ chụp ảnh dạo.
Chẳng phải tìm đâu lâu, chính người đàn ông đang huýt sáo gọi chim trong lồng treo ở cây hoa Vàng Anh chính là anh Vũ Mạnh Cường, chủ của hai con chim nói trên. Anh Vũ Mạnh Cường cho biết: Mỗi lần ra đây tôi thường mang chim đi theo để vừa chụp ảnh dạo, vừa nghe chim hót. Cách đây hai năm anh Vũ Mạnh Cường mua hai con chim này giá một triệu đồng một con, nay có thể bán được với giá hai triệu đồng một con. Nhà anh Vũ Mạnh Cường hiện nay đang nuôi tất cả sáu con chim chào mào.
- Chúng tôi thốt lên: thú chơi chim thật tốn kém anh nhỉ.
- Ăn thua gì. Các anh có biết con chim chào mào đắt nhất hiện nay là bao nhiêu tiền không ? Anh Cường hỏi chúng tôi và trả lời luôn: Con chào mào đắt nhất hiện nay khoảng 300 triệu đồng. Chúng tôi trợn tròn mắt và nhắc lại: 300 triệu đồng !
- Con chào mào đó ở đâu và có đặc điểm gì mà đắt như vậy? Chúng tôi hỏi
- Con chào mào đó được gọi là “nữ hoàng chào mào”. Anh Cường nói tiếp:
Nó bất ngờ xuất hiện tại một cuộc thi chim tại hồ Đền Lừ ngày 1-4-2013. Nó sở hữu một bộ lông có khoảng trắng từ đầu đến yếm, mình nó có mầu nâu, bụng trắng. Mắt nó được trang điểm thêm một khoảnh đỏ ấn tượng. Theo các chuyên gia nếu chỉ tính mức độ hót hay, diễn đẹp, một chú chim chào mào đã có thể có giá cả chục triệu đồng. Chim nếu đoạt giải tại một cuộc thi nào đó, giá sẽ tăng lên gấp từ ba đến bốn lần. Nhưng đối với “ nữ hoàng chào mào: thì vô giá, nó có vẻ đẹp lộng lẫy hơn hẳn những con chào mào được công nhận là đẹp trước đó.
Điều làm cho chúng tôi suy nghĩ không chỉ thông tin về “ nữ hoàng chào mào “ mà anh Vũ Mạnh Cường kể. Đó là suy nghĩ về thân phận những con chim chào mào nói chung , “ Nữ hoàng chào mào “ nói riêng. Chúng cất tiếng hót mua vui cho con người nhưng chính bản thân chúng đang bị cầm tù. Chúng khát vọng bầu trời tự do bên ngoài, trong khi đang phải sống trong chiếc lồng chật hẹp.
Đoán bắt suy nghĩ của chúng tôi, lặng đi một lúc rồi anh Vũ Mạnh Cường nói: Có một thực tế là nhiều chủ chim sẵn sàng bỏ ra khoản tiền khá lớn để mua chim sau đó đem đi thi hoặc chỉ để thưởng thức tiếng hót. Sau vài năm những chú chim đó lại được chủ thả để duy trì nòi giống cũng như để truyền lại những khả năng đặc biệt của nó (tiếng hót hay) cho thế hệ sau.
Anh Cường nói tiếp : Theo như tôi được biết số phận của “Nữ hoàng chào mào” cũng không phải là ngoại lệ. Sẽ có một ngày “ Nữ hoàng chào mào “ được chủ của nó trả về với tự nhiên. Và tôi cũng làm như vậy. Một thời gian ngắn nữa tôi sẽ thả sáu con chim chào mào về với bầu trời tự do mặc dù rất nhớ tiếng chim của chúng mỗi khi đi chụp ảnh dạo ở hồ Hoàn Kiếm.
a) hôm ấy , Minh và Nhi đã tự nhânj lỗi của mk trước lớp vì 2 bạn đã có hàn vi trốn học . vào giờ ra chơi hôm ấy , MInh nói với NHi ; " làn bên có gánh xiếc hay lắm ! Hay là mk đi xem đi " . NHắc đến xiếc thì NHi rất hào hứng vì chưa lần nào đc đi xem xiếc . NHi nói ; " Ừ dc , nhưng đi bằng cách nào cổng trường đã khóa rồi . " . MInh nói tiếp ; ' Tớ bt một khe hở ở trường . chúng mk có thể chui qua đó ' . NHi nói lại ' Ừ ! nhanh lên sắp vào hoạc rồi . THế là MInh và NHi đến chỗ khe hở . NHi chui qua trước , sau đó đến MInh chui qua . Bỗng nhiên , bác bảo vệ nắm lấy chân MInh nói ; " cậu nào đây ! trốn học hả ! '' . nói xong , bác bảo vệ kéo MInh ra và NHi nũng từ cái lỗ chui ra , KHông thấy hs lớp mk , cô đi tìm và chứng kiến dc cảnh đó . Cô lại gần , phủi cát bụi trên người MInh và NHi và đưa 2 bn về lớp . Về tới lớp , cô nghiêm giọng hỏi ; '' TỪ này các e conf dám trốn học đi chơi k ? '' . MInh và NHI đồng loạt trả lời : '' THưa cô k ạ ! chúng e xin lỗi cô " . sau đó , cô cho 2 bn về chỗ và tiếp tục tiết học
Bn ơi trong này ngt toàn cóp mạng thôi
Ko có ai rảnh mà tự viết đâu
P/S:Bn nên lên mạng tra thì hơn
Bài làm
~ Tham khảo ~
Là một cái bánh chưng ngày tết, tôi không thể nào quên được cái nguồn gốc, cái xuất thân của mình. Vào thời Vua Hùng, khi ông Lang Liêu vẫn là hoàng tử, ông ấy luôn chăm ngoan, lễ phép, nghe lời vua cha mẫu hậu và thương yêu anh em. Khi đã về già, vì chưa biết trọn ai nối ngôi, Vua Hùng bèn liều thử tài các con trai của mình, ngài bảo các con làm lễ vật kính biếu ngày đại thọ sắp tới của ngài, ai hợp ý thì ngài sẽ truyền ngôi. Các hoàng tử lập tức đi tìm lễ vật quý hiếm để cống nạp, từ trai biển đến rắn biển, từ tôm hùm đến thịt voi,... Nhưng chỉ riêng ông Lang Liêu là khôn biết làm gì, tôi được mộ vị thần gửi cho Lang Liêu qua một giấc mộng, và từ đó, tôi được bản tay khéo léo cả ông làm ra. Khi biết được truyện là có một món ăn dân dã, gần gũi, Vua Hùng rất mừng và nếm thử và quyết định trao ngai vàng cho Lang Liêu. Cái ngày Lang Liêu lên ngôi cũng chính là ngày mà những cái bánh chưng như tôi và anh em bánh giày của tôi ra đời và ngày nay ở những ngày lễ tết, tôi và bánh giầy là những vật không thể thiếu.
# Học tốt #
BN THAM KHẢO:
Từ khi sinh Gióng ra,tôi rất lấy làm lạ vì thằng bé lên ba vẫn chưa biết nói,cười hay đi.Suốt ngày Gióng chỉ nằm một chỗ,cho ăn thì ăn,cho uống thì uống chứ không chạy nhảy nô đùa như bạn bè đồng trang lứa.Tôi cũng lo lắm nhưng cũng chẳng biết làm thế nào.Năm ấy,giặc Ân xâm lược nước tôi.Chúng đi đến đâu là tàn phá đến đó.Đâu đâu cũng tràn ngập cảnh đau thương.Thấy tình thế đất nước ngày một tồi tệ,nhà vua đã cử sứ giả xuống các làng bản tìm người tài cứu nước.Khi sứ giả đi đến làng tôi rao,Gióng bỗng cất tiếng nói:"Mẹ ơi,mẹ gọi sứ giả vào đây cho con!".Nghe thấy thế,tôi vừa ngạc nhiên,vừa nơm nớp lo sợ nhưng vẫn làm theo lời con.Vừa thấy sứ giả,thằng bé đứng bật dậy,nói:"Ông về bảo nhà vua rèn cho tôi một con ngựa sắt,một cái roi sắt,một áo giáp sắt,tôi đánh đuổi giặc cho."
Buổi sáng hôm nay
Em đi đến lớp
Trong lòng vui thay
Con đường hôm nay
Nắng vàng rải nhẹ
Gió đùa trên cây
Lòng em mê say
Vui thay đến lớp
Bài làm
Ngày xửa ngày xưa
Có một cô gái
Tên nàng là Tấm
Sống cùng với gì
Em tên là Cám
Tấm vốn chăm chỉ
Cám thì lười nhác
Bỗng có một hôm
Hoàng tử kén vợ
Nghe được tin này
Nhà Cám liền đi
Tấm thì ở lại
Lựa đỗ xanh ra
rồi lựa đỗ đen
Bụt liền hiện ra
Và bảo tấm rằng
Gọi đàn chim sẻ
Bảo chúng nhặt cho
Tấm làm theo bụt
Đỗ đã lựa xong
Tấm lại khóc tiếp
Bụt lại hiện ra
Tấm thưa bụt rằng
Tấm không có áo
Bụt liền nói rằng
Đào xương bống lên
Quần, áo, giày, dép
Đủ thứ rất đẹp
Tầm liền đi hội
Được vua để ý
Tấm làm vợ vua
Nhà Cám giết Tấm
Tới tận ba lần
Tấm vẫn trở về
Bên cạnh nhà vua
Còn mẹ con Cám
Thì lại phải chết
Do là quả báo
Dáng xuống nhà Cám.
Và từ hôm đó
Tấm với cả vua
Mãi mãi bên nhau.
# Chúc bạn học tốt #
sau 1 tuần làm việc mệt nhọc. vào cuối tuần , gia đình em có 1 bữa cơm chiều thân mật. nhưng hôm đó em đã gây ra 1 việc khiến cha mẹ em buồn lòng.
Như thường lệ bố em đi công tác tới cuối tuần mới về nên cả gia đình chỉ được sum họp vào tối thứ 7. hôm đó lại là 1 ngày khá đặc biệt - sinh nhật mẹ em. bố và em cùng với cu Bi thi nhau trổ tài mỗi người 1 việc để tổ chức bữa tối thật là ý nghĩa.... khi mọi việc xong xuôi, bố bảo em mang bát canh ra. đi đứng hấp tấp thế nào mà em lại bị vấp làm bắn hết nước canh lên chiếc áo của mẹ - chiếc áo bố mua tặng mẹ nhân dịp sinh nhật . em vội xin lỗi mẹ . mẹ chỉ ừ mà không mắng em nhưng em biết bố mẹ không vui. em đã làm hỏng bữa côm ý nghĩa mà ba bố con đã mất rất nhiều công đẻ chuẩn bị.em thấy mình rất có lỗi.
Em vô cùng hối hận về việc làm hôm đó, em rất buồn vì việc làm của mình.em muốn xin lỗi bố mẹ thật nhiều, thật nhiều qua việc làm ấy em đã rút ra được 1 bài học: đi đứng phải nhẹ nhàng , không phải hấp tấp nếu k sẽ hỏng chuyên.
Bố em công tác xa tận trên nhà máy thuỷ điện Hoà Bình nên theo thường lệ chiều thứ bảy cuối tháng là dịp Đềgia đình em đoàn tụ. Thường thường, bữa cơm diễn ra trong không khí ấm cúng và thân thiết. Mọi người cùng san sẻ những chuyện vui buồn hằng ngày và tìm 'thấy dưới mái ấm gia đình một nguồn động viên an ủi rất lớn. Vậy mà trong bữa cơm chiều thứ bảy tuần qua, em đã có một hành động sai trái khiến cho cả nhà phải buồn lòng.
Chuyện là thế này:
Biết chắc là bố em sẽ về nên từ sáng sớm, bà nội và mẹ đã xách làn đi chợ, mua thịt cá, rau củ và trái cây Đềchuẩn bị cho bữa cơm chiều. Mẹ không quên mua một bó hồng nhung, thứ hoa mà bố em rất thích, ông nội soạn sẵn bàn cờ tướng Đềđấu vài ván với bố em.
Tan học về, em thấy bàn ăn đã được bày biện tươm tất, sẵn sàng. Toàn là những món cả nhà ưa thích: đĩa gà luộc vàng ươm có rắc lá chanh non thái chỉ, bát canh măng nấu nấm, đĩa xúp lơ xào lòng và hấp dẫn nhất là món cá chép rán giòn, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thèm.
Mẹ nhắc em tắm rửa rồi ra ăn cơm. Em lí nhí đáp: “Vâng ạ! ” rồi cứ ngồi lì trong phòng ngủ; lòng buồn bực vì điểm 3 môn Toán hồi chiều. Cũng tại em hấp tấp, chủ quan nên mới ra nông nỗi.
- Cháu Hùng đâu rồi?
- Hùng ơi! Tắm nhanh lên con! Đừng Đềcả nhà chờ!
Tiếng ông, tiếng bố thúc giục. Em vẫn ngồi im lặng, vừa xấu hổ, vừa bối rối. Có nên cho cả nhà biết hay không? Nếu giấu thì liệu giấu được đến bao giờ?
Có lẽ sốt ruột nên bố em đã vào tìm. Thấy em cúi mặt thẫn thờ, bố vội hỏi:
- Con mệt hả Hùng? Sao không ra ăn cơm?
Em đáp qua loa cho xong chuyện:
- Vâng! Con mệt! Cả nhà cứ ăn cơm trước đi! Con không muốn ăn!
Bô' đặt tay lên trán em và nói:
- Trán con vẫn mát. Con có đau ốm gì đâu? Chắc lại xảy ra chuyện gì phải không? Nói cho bố nghe nào!
Em vẫn khăng khăng:
- Chẳng có chuyện gì đâu bố ạ! Con không thấy đói!
Ông bà và mẹ cũng lo lắng, hỏi han. Còn em thì...
Bữa cơm mất vui. Mọi người tỏ ra khó hiểu trước thái độ không bình thường của em. Em biết mình có lỗi nhưng không thể nói lên lời. Em giận và tự trách mình lười học, bất nhã đã làm cho buổi sum họp của gia đình mất vui. Có lẽ đến sáng mai, em sẽ thú thật với ông bà, cha mẹ. Với lòng khoan dung, độ lượng, chắc mọi người sẽ tha thứ cho em.