K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Theo mik, bạn hãy tham khảo những bài văn mẫu để có bố cục mạch lạc nhé. Nhưng,,theo mik, cảm nghĩ về tình cảm bạn bè thì ta phải những dẫn chứng để chứng minh tình cảm bạn bè nó đẹp, nó vĩ đại như vậy đấy. Muốn bài văn thêm cảm xúc hãy thêm biểu cảm nhé vd:" có lẽ, khi ng bạn ấy giúp tôi đứng dậy khi ngã xuống đất, rất đau đấy. Chắc m.n nghĩ nó bình thường quá đúng k, nhưng với tôi, nó là sự kì diệu, giúp tôi mạnh mẽ. Ngoài sự nâng đỡ của gia đình khi tôi ngã thì đây là lần đầu tiên tôi nhận đc sự giúp đỡ từ ng khác......"

Vd này mik k thể viết đc nhiều cảm xúc, dù nó còn dài vì mik đang vội, mong bạn thông cảm ạ*cúi dầu*

Chúc bạn có bài văn hoàn chỉnh

_trịnh Thuý hằng_

Trong tim ai cũng có một dòng sông quê nhà... Tự thuở nào dòng sông êm ả, hiền hòa đã tạo nên biết bao kỷ niệm của tuổi thơ trong trẻo, dạt dào bao tâm hồn của những người được sinh ra và lớn lên ở miền quê. Con sông chính là nơi cung cấp  nước cho sản xuất nông nghiệp và nước uống, nước sinh hoạt cho nhân dân ở mỗi vùng quê. Lòng sông và dọc đôi bờ sông còn tạo nên cảnh quan thiên nhiên thơ mộng, hữu tình.

Nhớ lắm dòng sông quê với vẻ  tĩnh lặng, yên bình. Bên những dòng sông đó, người dân  chủ yếu sống bằng nghề nông, nên không  khó để tìm ra những mảnh ruộng xanh non màu mạ mới hay tiếng kẽo kẹt của những chiếc xe bò lăn bánh. Có những khúc sông không rộng mà lại ngoằn ngoèo uốn lượn tạo cho dòng chảy trở nên mềm mại hơn. Mặt sông có nơi nổi lên những cồn cát trắng phau lấp lánh dưới ánh nắng ban mai. Hai bên bờ sông cây cối một màu xanh mơn mỡn, phù sa bao mùa bồi đắp để cho lúa tốt, ngô xanh, cho những nương rẫy của người dân quanh năm tay lấm, chân bùn  mừng vui khi mùa vàng lúa chín.

Những dòng sông quê ấy đã tạo nên một thắng cảnh hết sức nên thơ. Giờ đây nhìn dòng sông chảy, kí ức trong tôi lại lùa về. Dòng sông quê hương – dòng sông của tuổi thơ, dòng sông ấp ủ tôi trong tình yêu thương, dòng sông đỏ màu phù sa, đỏ màu lúa chín, đỏ màu yêu thương. Phải chăng con sông này không chỉ bồi đắp từ phù sa mà còn bồi đắp lên từ tình yêu thương tha thiết? Văng vẳng bên sông tiếng ru ầu ơ, tiếng hò đò, tiếng mái chèo khua nước, và cũng văng vẳng bên sông tiếng trái tim, tiếng yêu thương nhẹ nhàng mà đằm thắm kì lạ! Còn nói được gì đây khi nghe thấy, cảm nhận thấy câu hát quan họ mượt mà, trữ tình vào một đêm trăng thanh ở bến sông? Đêm trăng thanh, đêm trăng vũ hội của dòng sông. Cùng dòng sông ấy, buổi sáng thì trong trẻo, mát lành, buổi chiều hoàng hôn đã ngự trị thì hồng rực lên, sáng ánh lửa còn khi trăng đã chui ra khỏi cái vỏ ngày thì dòng sông lại lấp lánh trong bộ xiêm áo của nàng lọ lem, sáng và đẹp đến lạ kì! Lắng nghe, bạn còn nghe thấy cả tiếng vĩ cầm du dương, réo rắt, lúc trầm, lúc bổng vang lên từ đáy sông. Đó chính là lúc sông đang hát đấy, sông đang hát lên khúc tình ca, sông đang hát lên, hát về cuộc đời của mình, hát về quê hương.
 
Đi qua bao nhiêu thăng trầm của lịch sử, dòng sông quê vẫn là nơi gắn bó thân thương với tất cả  người dân trong làng. Đó là nơi có dòng nước nhẫn nại mang phù sa về bồi đắp bãi bờ, giúp cho hai bên bờ bãi lúa nương dâu bốn mùa xanh ngắt. Là nơi dân làng giặt giũ, gánh nước tưới rau. Là nơi những chú trâu, chú bò nhẩn nha gặm cỏ với vài đứa trẻ con vắt vẻo trên lưng đang thả hồn theo những cành diều vút tận mây xanh. Và đó cũng là nơi lũ trẻ làng em tập trung nô đùa chạy nhảy bơi lội trong những chiều hè nóng nực.
 
Năm tháng đi qua, tôi giờ đây là tôi của thành phố với những lo toan quay cuồng trong vòng quay của cuộc sống...Để rồi một lúc thu mình trong góc riêng, trái tim chợt thổn thức trong tiếng gọi êm đềm của một tuổi thơ biết sẽ chẳng bao giờ trở lại. Để rồi hôm nay tôi lại về đây, bên dòng sông quê hương, lắng nghe những ủi an vỗ về của sóng, của gió, của những miên man trìu mến tựa hồ như đôi bàn tay ấm nóng áp vào má quá đỗi dịu dàng. Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng phải trải qua những buồn vui, sóng gió đẩy đưa. Có nhớ, có quên. Nhưng không hiểu sao, tuổi thơ và dòng sông quê hương vẫn luôn là ký ức khó phai nhất, như dấu ấn khắc sâu trong tâm khảm mỗi trái tim. Bởi chăng đó là những ký ức đầu tiên của cuộc đời mỗi con người? Hay đó luôn là miền bình an nhất, trong trẻo nhất để ta tìm về mỗi khi cần nơi chốn yên lành không mộng mị để ngơi nghỉ, thảnh thơi? Sông quê hương vẫn nằm đó, lắng nghe tiếng đổi thay của mỗi tuổi thơ, dịu dàng và thân thuộc. Mỗi khi chiều về, lòng sông lóng lánh những tia nắng cuối cùng ôm ấp tiếng cười khúc khích trẻ thơ nô đùa trên sóng nước, vang vang theo gió lộng. Nhớ lắm sông quê ơi!

4 tháng 10 2018

Cuộc sống ở làng quê, ở đồi xóm là một cuộc sống mà không ít người mong muốn. Và còn kì diệu hơn nữa khi cuộc sống ấy gắn liền với một dòng sông êm đềm, dịu dàng, mát lành – một dòng sông của sự tươi trẻ, của sức sống. Quê tôi, nơi đã chứng kiến cả tuổi thơ của tôi, cũng có một dòng sông xanh mát. Liệu còn điều gì sung sướng hơn khi trên một miền quê xa xăm, hẻo lánh lại có một dòng sông chảy qua, dòng sông đã từng cho tôi một tuổi thơ thật tuyệt vời. Tôi yêu dòng sông quê hương tôi như yêu chính gia đình tôi, như chính tình yêu mà tôi dành cho nơi xóm làng quen thuộc. Cứ mỗi khi nhớ đến dòng sông ấy, kí ức về tuổi thơ lại hiện lên, rõ ràng, rành rọt như một chuyện mới xảy ra, dường như chính dòng nước mát lành của dòng sông đã gột bỏ những lớp bụi. Tôi nhớ, trong kỷ niệm của tôi, con sông đặc biệt ấy uốn mình quanh làng xóm, rồi chập vào một nhánh sông khác, đổ ra biển. Chẳng thể nào quên được cái cảm giác ấy, một sự choáng ngợp, một sự ngạc nhiên đã ập đến trong tôi vào lần đầu tiên nhìn thấy nó. Con sông quê tôi chỉ rộng chừng hai chục thước nhưng chiều dài của nó chẳng thể nào bao quát hết được, vẫn tiếp tục chảy ở phía đường chân trời. Chẳng hiểu tại sao dường như con sông đã in trong kí ức tôi một thông điệp kì lạ – bất cứ khi nào tôi nhớ tới dòng sông, lại nhớ tới quê hương, xóm làng. Tôi còn nhớ những lần tập bơi bên bờ sông, còn nhớ lần đầu tiên được vùng vẫy trong làn nước đỏ au đó, một cảm giác mát lành, sung sướng dịu ngọt đã ập đến với tôi một cách ngẫu nhiên, khiến tôi cảm thấy như được đến với một nơi tràn ngập những sự vui vẻ. Rồi tôi nhớ tới những lần chèo thuyền trên sông, nhớ tới những lần đi chăng lưới đánh cá trên sông cùng bố. Con sông quê tôi thật lạ kì, nước sông đỏ au vì phù sa nhưng cũng một phần đỏ vì màu hồng của cá diếc, cá chép. Những bầy cá đông nhung nhúc tụ tập dưới làn nước mát lành. Mỗi khi nắng đổ lên sông, mặt nước lại ánh lên như được dát bạc. Rồi những suy nghĩ thơ dại cũng qua đi, tôi lại tiếp tục sống bên dòng sông tôi yêu quý. Những kỷ niệm vê dòng sông luôn khiến tôi bồi hồi, xúc động. Đó là những lần mò trai cùng lũ bạn, những lần mà cát vàng như bám đầy chân tay, hay những lần tôi tức giận, làn nước mát mẻ ấy lại vỗ vê tôi, xoa dịu những giận hờn trong tôi, cho tôi được sống trong sự dịu dàng, ngọt ngào của tuổi thơ, sẽ chẳng bao giờ tôi quên được cái vị mặn mặn, ngòn ngọt của nước sông quê tôi, chẳng thể quên được bầy cá chép, cá diếc đông đúc ấy. Tôi sẽ chẳng thể nào có một tuổi thơ trong sáng, ngọt ngào, dịu dàng nếu không có dòng sông yêu quý ấy. Làm sao mà tôi không yêu, không quý một dòng sông như thế, một dòng sông đã cho tôi tuổi thơ đầy ngọt ngào, một kí ức chẳng thể nào quên.

12 tháng 11 2018

Trong hành trình cuộc đời mỗi người, từng bước ngoặt mà ta trải qua hầu hết đều có ghi dấu bước chân của mẹ. Mẹ là người đồng hành, theo sát chúng ta trên mỗi nẻo đường, cùng vui, cùng buồn cùng chung cảm xúc với mỗi chúng ta trước những khoảnh khắc quan trong cuộc đời. Bài bút kí “cổng trường mở ra” của Lí Lan đã ghi lại rất chân thực và cảm động tình yêu thương sâu sắc của người mẹ dành cho con trong một hoàn cảnh đặc biệt: Đêm trước ngày khai trường của con. Đồng thời qua dòng tâm trạng của người mẹ tác giả cũng đã nói lên vai trò to lớn của nhà trường đối với cuộc sống mỗi người, đặc biệt là lứa tuổi thiếu niên.

Dòng chảy cảm xúc của người mẹ có sự luân chuyển mạch thời gian. Ban đầu là những phút giây của thực tại với sự lo lắng, trăn trở của mẹ trước thềm bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời con – ngày mai con đi học. Mẹ chu đáo chuẩn bị cho con đầy đủ đồ dùng sách vở, quần áo mới. Mẹ đắp mền, buông mùng, ém góc cẩn thận cho con. Ta nhìn thấy được tình yêu thương và sự chăm lo ân cần đầy trừu mến của người mẹ dành cho con qua những hành động tưởng chừng bé nhỏ ấy. Khác với mọi ngày, hôm nay mẹ không còn phải dọn dẹp nhà cửa sau khi con ngủ như mọi khi, cũng không có tâm trí để làm những việc riêng của mình. Lòng mẹ trào dâng những cảm giác bối rối, hồi hộp vô cùng. Tác giả Lí Lan đã rất tinh tế khi nhìn ra tâm trạng của người mẹ, ngày mai con mới là người đến trường nhưng mẹ lại trăn trở lo lắng hơn cả con. Đó chính là tâm lí chung của những người mẹ khi con mình bắt đầu bước vào một ngưỡng cửa mới của cuộc đời để trưởng thành và lớn khôn hơn. Mẹ lên giường mà vẫn trằn trọc không sao ngủ được với biết bao suy nghĩ miên man. Đây không phải lần đầu con rời xa vòng tay của mẹ, con đã biết đến trường lớp, thầy cô, bạn bè từ ngày học mẫu giáo, và cả những tuần lễ trong hè. Mẹ tin tưởng vào bản lĩnh của con, tin vào sự chuẩn bị chu đáo của mẹ, thế nhưng mẹ vẫn không sao chợp mắt. Mạch cảm xúc cứ thế dâng trào, nhắm mắt lại kí ức về ngày đầu tiên tới trường của mẹ lại xốn xao ùa về. Từ hiện tại, bối cảnh được dịch chuyển về quá khứ. Tác giả Lí Lan như đang đọc lên thật rành mạch rõ ràng từng dòng suy tư cảm xúc trong đầu người mẹ lúc này. Tiếng đọc bài trầm bổng ngân nga một thời bỗng dưng ùa về trong tâm trí của mẹ. Kí ức về ngày đầu tiên bước chân vào lớp một của mẹ chợt trở lại. Đây là đoạn văn hay nhất và xúc động nhất bởi nó đã khơi gợi lại kỉ niệm đẹp đẽ, trong sáng nhất của cuộc đời con người. Người mẹ như đang tâm sự với chính lòng mình khi nhớ lại ngày đầu tiên cắp sách tới trường. Cảm giác nôn nao, hồi hộp khi cùng bà ngoại bước đến gần ngôi trường và nỗi chơi vơi hốt hoảng khi cánh cổng trường dần khép lại khiến mẹ không bao giờ quên. Mẹ cũng muốn khắc sâu trong đầu con khoảnh khắc thiêng liêng khi bước chân vào một thế giới mới để sau này khi nhớ lại lòng con lại rạo rực những cảm xúc bâng khuâng, xao xuyến như mẹ lúc này. Có lẽ đây chính là lí do khiến mẹ thao thức, nghĩ suy.

Trái với cảm xúc của người mẹ, con cũng hồi hộp háo hức nhưng cũng rất thanh thản, nhẹ nhàng. Với cách miêu tả cụ thể, ngay đoạn mở đầu tác giả đã khiến cho người đọc có thể hình dung được sự hồn nhiên, trong sáng của đứa trẻ với giấc ngủ ngon lành an nhiên hiện rõ trên từng đường nét khuôn mặt. Đứa trẻ ấy cũng đã có những phút giây hồi hộp về ngày tựu trường giống như cảm giác chờ đợi một chuyến đi chơi xa, rồi trằn trọc, thao thức không sao ngủ được ngay. Thế nhưng, những cảm xúc ấy cũng nhanh chóng qua đi, con nhanh chóng chìm vào giấc ngủ với mối bận tâm duy nhất là mai thức dậy sao cho kịp giờ. Con cũng đã bắt đầu thấy mình lớn khôn, biết dọn dẹp nhà cửa giúp mẹ. Hành động của con tuy nhỏ bé nhưng khiến mẹ vô cùng vui mừng và cảm động vì mẹ biết rằng đứa con bé bỏng của mình sắp lớn khôn. Tác giả Lí Lan đã miêu tả thành công tâm lí của trẻ thơ hồn nhiên không bận tâm nghĩ suy điều gì. Khắc họa sự vô tư, trong sáng của đứa con chính là cách để tác giả nhấn mạnh hơn tâm trạng lo lắng và tình yêu thương của người mẹ.

   Khép lại mạch cảm xúc của, người mẹ đã khẳng định vai trò to lớn của nhà trường qua câu chuyện về nước Nhật, một đất nước vô cùng chú trọng việc công tác giáo dục. Ở đó, họ rất xem trọng ngày khai trường, coi đó là ngày lễ của toàn dân thể hiện sự quan tâm sâu sắc đến sự nghiệp ươm mầm tương lai. Các quan chức không ngồi trên hàng ghế lãnh đạo mà trực tiếp xem xét ngôi trường, gặp gỡ ban giám khảo, thầy cô giáo và học sinh để kịp thời nắm bắt tình hình, điều chỉnh các vấn đề kịp thời. Họ luôn quan niệm rằng sai lầm trong giáo dục sẽ ảnh hưởng đến cả một thế hệ bởi sai lầm một li có thể đi chệch cả ngàn dặm, Từ câu chuyện về nước Nhật xa xôi, người mẹ đã nhấn mạnh tầm quan trọng của nhà trường với thế hệ trẻ, đồng thời chất chứa niềm khát khao mong mỏi về một nền giáo dục tiên tiến và hiệu quả.

   Kết thúc tác phẩm, người mẹ lại trở về với tâm trạng hồi hộp, trăn trở của thực tại, mẹ nghĩ về ngày mai, về chặng đường tươi sáng con sẽ bước tiếp sau này, Mẹ tin tưởng ở con, tin vào sự đồng hành của mẹ. Thế giới phía trước với bao điều kì diệu, mới lạ đang chờ đợi con, con sẽ trưởng thành và khôn lớn khi đi qua được những bước ngoặt của cuộc đời. Đoạn văn kết thúc đậm chất trữ tình đóng lại một dòng cảm xúc sâu lắng và vô cùng thấm thía.

   Bài bút kí “Cổng trường mở ra” với nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật đặc sắc, cách kể và tả giàu cảm xúc đã cho ta thấm thía được tình mẫu tử thiêng liêng với ý nghĩa về ngày khai trường đầu tiên. Đồng thời qua đó khẳng định vai trò của nhà trường đối với thế hệ trẻ và toàn xã hội.

12 tháng 11 2018

Trong hành trình cuộc đời mỗi người, từng bước ngoặt mà ta trải qua hầu hết đều có ghi dấu bước chân của mẹ. Mẹ là người đồng hành, theo sát chúng ta trên mỗi nẻo đường, cùng vui, cùng buồn cùng chung cảm xúc với mỗi chúng ta trước những khoảnh khắc quan trong cuộc đời. Bài bút kí “cổng trường mở ra” của Lí Lan đã ghi lại rất chân thực và cảm động tình yêu thương sâu sắc của người mẹ dành cho con trong một hoàn cảnh đặc biệt: Đêm trước ngày khai trường của con. Đồng thời qua dòng tâm trạng của người mẹ tác giả cũng đã nói lên vai trò to lớn của nhà trường đối với cuộc sống mỗi người, đặc biệt là lứa tuổi thiếu niên.

   Dòng chảy cảm xúc của người mẹ có sự luân chuyển mạch thời gian. Ban đầu là những phút giây của thực tại với sự lo lắng, trăn trở của mẹ trước thềm bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời con – ngày mai con đi học. Mẹ chu đáo chuẩn bị cho con đầy đủ đồ dùng sách vở, quần áo mới. Mẹ đắp mền, buông mùng, ém góc cẩn thận cho con. Ta nhìn thấy được tình yêu thương và sự chăm lo ân cần đầy trừu mến của người mẹ dành cho con qua những hành động tưởng chừng bé nhỏ ấy. Khác với mọi ngày, hôm nay mẹ không còn phải dọn dẹp nhà cửa sau khi con ngủ như mọi khi, cũng không có tâm trí để làm những việc riêng của mình. Lòng mẹ trào dâng những cảm giác bối rối, hồi hộp vô cùng. Tác giả Lí Lan đã rất tinh tế khi nhìn ra tâm trạng của người mẹ, ngày mai con mới là người đến trường nhưng mẹ lại trăn trở lo lắng hơn cả con. Đó chính là tâm lí chung của những người mẹ khi con mình bắt đầu bước vào một ngưỡng cửa mới của cuộc đời để trưởng thành và lớn khôn hơn. Mẹ lên giường mà vẫn trằn trọc không sao ngủ được với biết bao suy nghĩ miên man. Đây không phải lần đầu con rời xa vòng tay của mẹ, con đã biết đến trường lớp, thầy cô, bạn bè từ ngày học mẫu giáo, và cả những tuần lễ trong hè. Mẹ tin tưởng vào bản lĩnh của con, tin vào sự chuẩn bị chu đáo của mẹ, thế nhưng mẹ vẫn không sao chợp mắt. Mạch cảm xúc cứ thế dâng trào, nhắm mắt lại kí ức về ngày đầu tiên tới trường của mẹ lại xốn xao ùa về. Từ hiện tại, bối cảnh được dịch chuyển về quá khứ. Tác giả Lí Lan như đang đọc lên thật rành mạch rõ ràng từng dòng suy tư cảm xúc trong đầu người mẹ lúc này. Tiếng đọc bài trầm bổng ngân nga một thời bỗng dưng ùa về trong tâm trí của mẹ. Kí ức về ngày đầu tiên bước chân vào lớp một của mẹ chợt trở lại. Đây là đoạn văn hay nhất và xúc động nhất bởi nó đã khơi gợi lại kỉ niệm đẹp đẽ, trong sáng nhất của cuộc đời con người. Người mẹ như đang tâm sự với chính lòng mình khi nhớ lại ngày đầu tiên cắp sách tới trường. Cảm giác nôn nao, hồi hộp khi cùng bà ngoại bước đến gần ngôi trường và nỗi chơi vơi hốt hoảng khi cánh cổng trường dần khép lại khiến mẹ không bao giờ quên. Mẹ cũng muốn khắc sâu trong đầu con khoảnh khắc thiêng liêng khi bước chân vào một thế giới mới để sau này khi nhớ lại lòng con lại rạo rực những cảm xúc bâng khuâng, xao xuyến như mẹ lúc này. Có lẽ đây chính là lí do khiến mẹ thao thức, nghĩ suy.

   Trái với cảm xúc của người mẹ, con cũng hồi hộp háo hức nhưng cũng rất thanh thản, nhẹ nhàng. Với cách miêu tả cụ thể, ngay đoạn mở đầu tác giả đã khiến cho người đọc có thể hình dung được sự hồn nhiên, trong sáng của đứa trẻ với giấc ngủ ngon lành an nhiên hiện rõ trên từng đường nét khuôn mặt. Đứa trẻ ấy cũng đã có những phút giây hồi hộp về ngày tựu trường giống như cảm giác chờ đợi một chuyến đi chơi xa, rồi trằn trọc, thao thức không sao ngủ được ngay. Thế nhưng, những cảm xúc ấy cũng nhanh chóng qua đi, con nhanh chóng chìm vào giấc ngủ với mối bận tâm duy nhất là mai thức dậy sao cho kịp giờ. Con cũng đã bắt đầu thấy mình lớn khôn, biết dọn dẹp nhà cửa giúp mẹ. Hành động của con tuy nhỏ bé nhưng khiến mẹ vô cùng vui mừng và cảm động vì mẹ biết rằng đứa con bé bỏng của mình sắp lớn khôn. Tác giả Lí Lan đã miêu tả thành công tâm lí của trẻ thơ hồn nhiên không bận tâm nghĩ suy điều gì. Khắc họa sự vô tư, trong sáng của đứa con chính là cách để tác giả nhấn mạnh hơn tâm trạng lo lắng và tình yêu thương của người mẹ.

   Khép lại mạch cảm xúc của, người mẹ đã khẳng định vai trò to lớn của nhà trường qua câu chuyện về nước Nhật, một đất nước vô cùng chú trọng việc công tác giáo dục. Ở đó, họ rất xem trọng ngày khai trường, coi đó là ngày lễ của toàn dân thể hiện sự quan tâm sâu sắc đến sự nghiệp ươm mầm tương lai. Các quan chức không ngồi trên hàng ghế lãnh đạo mà trực tiếp xem xét ngôi trường, gặp gỡ ban giám khảo, thầy cô giáo và học sinh để kịp thời nắm bắt tình hình, điều chỉnh các vấn đề kịp thời. Họ luôn quan niệm rằng sai lầm trong giáo dục sẽ ảnh hưởng đến cả một thế hệ bởi sai lầm một li có thể đi chệch cả ngàn dặm, Từ câu chuyện về nước Nhật xa xôi, người mẹ đã nhấn mạnh tầm quan trọng của nhà trường với thế hệ trẻ, đồng thời chất chứa niềm khát khao mong mỏi về một nền giáo dục tiên tiến và hiệu quả.

   Kết thúc tác phẩm, người mẹ lại trở về với tâm trạng hồi hộp, trăn trở của thực tại, mẹ nghĩ về ngày mai, về chặng đường tươi sáng con sẽ bước tiếp sau này, Mẹ tin tưởng ở con, tin vào sự đồng hành của mẹ. Thế giới phía trước với bao điều kì diệu, mới lạ đang chờ đợi con, con sẽ trưởng thành và khôn lớn khi đi qua được những bước ngoặt của cuộc đời. Đoạn văn kết thúc đậm chất trữ tình đóng lại một dòng cảm xúc sâu lắng và vô cùng thấm thía.

   Bài bút kí “Cổng trường mở ra” với nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật đặc sắc, cách kể và tả giàu cảm xúc đã cho ta thấm thía được tình mẫu tử thiêng liêng với ý nghĩa về ngày khai trường đầu tiên. Đồng thời qua đó khẳng định vai trò của nhà trường đối với thế hệ trẻ và toàn xã hội.

7 tháng 11 2016

 

[[ Phần a ]]

“Qua đèo Ngang” là tác phẩm nổi tiếng nhất của Bà Huyện Thanh Quan . Bài thơ được viết khi bà trên đường vào Phú Xuân, đi qua đèo Ngang- một địa danh nổi tiếng ở nước ta với phong cảnh hữu tình. Bằng giọng thơ man mác, hồn thơ tinh tế và lối thơ điêu luyện, “Qua đèo Ngang” không chỉ là bức tranh thiên niên đầy màu sắc mà còn bộc lộ tâm trạng cô đơn của tác giả, có chút gì đó nuối tiếc về thời phong kiến huy hoàng đã dần tàn lụi.

Bài thơ “Qua đèo Ngang” được viết theo thể thất ngôn bát cú Đường luật. Mở đầu là hai câu đề:

Bước đến đèo Ngang bóng xế tà

Cỏ cây chen đá, lá chen hoa.

Chỉ với câu thơ đầu tiên tác giả đã khái quát lên toàn bộ về hoàn cảnh, không gian, thời gian khi viết bài thơ. Cách mở đầu rất tự nhiên, không hề gượng ép, tưởng như tác giả chỉ thuận chân “bước đến” rồi tức cảnh sinh tình trước khung cảnh đèo Ngang trong buổi chiều hoàng hôn “bóng xế tà”. Hình ảnh “bóng xế tà” lấy ý từ thành ngữ “chiều ta bóng xế” gợi cho ta một nét gì đó buồn man mác, mênh mang, có chút nuối tiếc về một ngày đang sắp qua. Trong khung cảnh hoàng hôn đẹp mà buồn ấy, tác giả chú ý đến một vài hình ảnh độc đáo của đèo Ngang “Cỏ cây chen đá, lá chen hoa”. Với việc nhân quá các loại cảnh vật qua động từ “chen” cùng với phép liệt kê hoàng loạt cho ta thấy nét sống động trong bức tranh khung cảnh này. Cỏ cây cùng với đá núi, lá và hoa đua nhau vươn lên đầy sức sống. Những hình ảnh nhỏ bé nhưng sức sống thật mãnh liệt. Trong ánh chiều ta lụi tàn mà còn bắt gặp được những hình ảnh này để lại cho ta thật nhiều suy nghĩ.

 

Cảm nghĩ về bài thơ “Qua đèo Ngang”

Cảm nghĩ về bài thơ “Qua đèo Ngang”

Hai câu thực là khi tác giả đang ở trên đèo cao, phóng mắt nhìn về xung quanh, xa hơn những đá núi, cây cỏ để tìm đến bóng dáng con người:

Lom khom dưới núi tiều vài chú

Lác đác bên sông chợ mấy nhà

Hình ảnh con người đã hiện ra nhưng dường như chỉ làm bức tranh thêm hiu hắt. Tác giả sử dụng biện pháp đảo ngữ cũng với từ láy gợi tả để thể hiện lên điều này. Con người ở đây chỉ có “tiều vài chú” kết hợp với từ láy “lom khom” dưới núi. Cảnh vật thì “lác đác” “chợ mấy nhà”. Tất cả quá nhỏ bé so với cảnh thiên nhiên hùng vĩ của đèo Ngang. Dường như không khí vắng vẻ, hiu quạnh bao trùm lên toàn cảnh vật.

Hai câu luận là nỗi buồn được khắc họa rõ nét qua những âm thanh thê lương:

Nhớ nước đau lòng con quốc quốc

Thương nhà mỏi miệng cái gia gia.

Tiếng kêu thiết tha hay chính là tiếng lòng tác giả. “Nhớ nước đau lòng con quốc quốc” là câu thơ từ điển tích xưa về vua thục mất nước hóa thành con cuốc chỉ biết kêu “cuốc cuốc”. Tiếng cuốc kêu khắc khoải càng làm bóng chiều thêm tĩnh lặng. Còn tiếng “gia gia” là tiếng kêu tha thiết gợi nỗi “thương nhà”. Ở đây cảm xúc của nhà thơ được bộc lộ rõ rệt. Nghệ thuật chơi chữ đồng âm độc đáo kết hợp nhân hóa cùng chuyển đổi cảm giác gây ấn tượng mạnh đã cho ta thấy được tấm lòng yêu nước thương nhà của Bà Huyện Thanh Quan.

Hai câu kết, khép lại những cảm xúc cũng như khung cảnh thiên nhiên của bài thơ

Dừng chân đứng lại: trời, non, nước

Một mảnh tình riêng ta với ta.

Cảnh vật đèo Ngang thật hùng vĩ khiến tác giả dừng chân không muốn rời. Cái bao la của đất trời, núi non, sông nước như níu chân người thi sĩ. Nhưng đứng trước không gian bao la hùng vĩ ấy, tác giả chợt nhận ra nỗi cô đơn trong lòng mình dần dâng lên “một mảnh tình riêng ta với ta”. Khung cảnh thiên nhiên càng rộng lớn thì nỗi cô đơn của người lữ khác cũng càng đầy. Một mảnh tình riêng, một nỗi lòng sâu kín, những tâm sự đau đáu trong lòng mà không biết chia sẻ nhắn nhủ với ai. Âm hưởng nhịp điệu câu thơ như một tiếng thở dài nuối tiếc.

“Qua đèo Ngang” là lời nhắn gửi tâm sự của nỗi lòng tác giả đên người đọc. Bài thơ không chỉ là một bức tranh thiên nhiên hùng vĩ đượm nét buồn mà còn là những tiếc nuối, một tấm lòng yêu nước thương dân. Phải thật giàu cảm xúc, thật yêu thiên nhiên cùng con người, Bà Huyện Thanh Quan mới có thể để lại những vần thơ tuyệt tác như vậy.

 

7 tháng 11 2016

bn chép mạng đúng k, k thì k bao h có hình và như 1 bài văn vây, đề bài chỉ là 1 đoạn thôi mà

 

31 tháng 8 2018

Cũng như bao truyền thống khác, tinh thần yêu nước là một nét đặc sắc trong văn hóa lâu đời của nước ta, nó được thể hiện từ xưa đến nay và đi sâu vào từng hành động, ý nghĩ của mỗi con người. Lòng yêu nước là yêu tất cả những gì tốt đẹp, yêu thiên nhiên muôn hình vạn trạng, yêu bầu trời trong xanh, yêu đàn chim bay lượn, yêu cả những dòng sông thân thương hay gần gũi nữa là yêu những chiếc lá mỏng manh. Nói cho cùng thì tinh thần yêu nước nó xuất phát từ ý chí, sự quyết tâm phấn đấu, xây dựng Tổ quốc, tình yêu thương và cả niềm hi vọng. Tinh thần yêu nước bao gồm cả nhiều tình yêu khác: tình yêu gia đình, quê hương, tình yêu con người. Nó được bộc lộ ở mọi lúc mọi nơi, mọi cá nhân, bất cứ nơi nào có người dân Việt Nam sống thì đó sẽ mãi là mầm mống, là chồi non của tinh thần yêu nước Việt Nam. Và đó cũng sẽ không phải là lí tưởng của mình dân tộc Việt Nam mà còn rất nhiều nước khác, lí tưởng ấy luôn đi đầu.

GN
GV Ngữ Văn
Giáo viên
6 tháng 9 2018

Tình yêu thiên nhiên đất nước của người lao động trong ca dao được thể hiện muôn hình vạn trạng. Đó là tình yêu quê hương đất nước thể hiện qua lòng căm thù giặc, gửi gắm qua điệu hát ru ngọt ngào: "Con ơi con ngủ cho lành/ Để mẹ gánh nước rửa bành cho voi/ Muốn coi lên núi mà coi/ Coi Bà Triệu tướng cưỡi voi đánh cồng". Đó là tình yêu đất nước trước những cảnh đẹp của quê hương: "Đường vô xứ Huế quanh quanh/ Non xanh nước biếc như tranh họa đồ...". Đó là tình yêu quê hương của chàng trai cô gái thử tài đối đáp về sự am hiểu cảnh đẹp của quê hương: "Ở đâu năm cửa chàng ơi?/ Sông nào sáu khúc nước chảy xuôi một dòng...".... Thông qua những câu ca dao ấy ta phần nào thấy được tình yêu quê hương đất nước của cha ông tự ngàn đời. Đó cũng là lời kí thác của cha ông đối với thế hệ con cháu: biết yêu và dựng xây tổ quốc giàu mạnh.

31 tháng 10 2017

Ngay từ khi lọt lòng, hình ảnh mà đứa trẻ ghi nhớ mãi có lẽ là nụ cười của mẹ. Nụ cười đó chứa đầy tình yêu thương của mẹ đối với con.
Nụ cười của mẹ luôn ở bên tôi từ trước tới nay. từ những ngày tôi còn lững chữnh tập đi, cho đến khi tôi bập bẹ biết nói, lúc nào mẹ cũng cười để động viên tôi
, cho dù tôi nói còn ngọng líu ngọng lo . Rồi đến khi tôi đi học cũng luôn có nụ cười của mẹ ở bên cạnh. Những lần tôi hớn hở, khoe mẹ điểm chín, điểm mười, mẹ lại mỉm cười sung sướng. Mỗi lần như vậy, tôi vui lắm. Nhưng cũng có khi tôi gặp điểm kém hay chuyện gì buồn, mẹ lại đến bên an ủi, động viên tôi, và chính nụ cười của mẹ đã làm tôi cố gắng hơn.
Nhớ lại hồi đó, tôi là cây toán của lớp, hơn nữa lại học văn tốt. Tuy vậy tôi có nhược điểm là chữ tôi rất xấu. Vì vậy mà các bài kiểm tra của tôi thường bị trừ điểm trình bày. Bài nào cũng bị trừ một điểm, có khi là hai điểm. Khi xem những bài kiểm tra ấy, mẹ tôi không mắng mỏ gì mà vẫn mỉm cười, nhắc nhở tôi nhẹ nhàng. Nhưng tôi thấy mắt mẹ tôi buồn lắm
Vậy là tôi quyết tâm luyện chữ cho thật đẹp. Và rồi tôi đã là người viết chữ đẹp nhất nhì trong lớp. Bài kiểm tra của tôi bây giờ đỏ chói, toàn những điểm chín, điểm mười.
Mẹ tôi rất tự hào về tôi, cầm bài kiểm tra của tôi, mẹ nở một nụ cười sung sướng.
Giờ đây, tôi có thể hiểu rằng, tôi có thể tạo ra nụ cười của mẹ. Tôi luôn cố gắng học thật giỏi đẻ mẹ vui long. Rồi sau này, khi lớn lên. nụ cười ấy vẫn sẽ luôn bên tôi, an ủi, đọng viên tôi, giúp tôi vượt qua sóng gió cuộc đời.
Nụ cười cười của của mẹ thật có ý nghĩa phải không. Tôi tin rằng các bạn cũng sẽ thấy tình yêu thương chan chứa trong nụ cười hiền hậu của mẹ

22 tháng 10 2017

câu hỏi tương tự có nhé ! Chúc bn thành công

12 tháng 11 2018

Nhà thơ Tố Hữu đã từng viết:
“Con ong làm mật yêu hoa
Con cá bơi yêu nước con chim ca yêu trời
Con người muốn sống con ơi
Phải yêu đồng chí yêu người anh em".

Đúng vậy, chắt chiu trong lời ru của mẹ, người mẹ đã khuyên nhủ con rằng trong cuộc sống này không ai có thể sống một mình được, phải có bạn bè anh em thì mới làm nên cuộc sống muôn màu. Vậy đấy, trong cuộc sống của mỗi người nói riêng và mọi người nói chung thì tình bạn có vai trò hết sức quan trọng, bạn là người tri âm tri kỉ nâng đỡ ta giúp đỡ ta dìu dắt ta trong cuộc sống muôn vàn những khó khăn chông gai trắc trở.

Cuộc sống là muôn vàn những khó khăn trắc trở, không ai có thể biết điều gì đang chờ đợi ta trước mắt. Có muôn vàn những nẻo đường trong thế giới này. Có những nẻo đường trải đầy hoa hồng nhung lụa và phía cuối con đường là ánh hào quang rực rỡ. Nhưng có những con đường gập ghềnh đầy chông gai không bằng phẳng như chúng ta từng mong đợi và ai biết cái gì sẽ đợi ta cuối con đường đầy sỏi đá đó. 

Cuộc sống là vậy, giống như thiên nhiên có mùa ấm áp, có mùa nắng nôi, có mùa bão giông chớp nổi. Nắng đấy trời xanh cao và đẹp đấy nhưng bỗng chuyển mây giông xám xịt được ngay. Cuộc đời con người cũng vậy giống như một con đường dài hun hút mà không biết cái gì sẽ đợi ta trước mắt, vì vậy trong mọi hành trình cuộc sống ta luôn cần có một người bạn thân bên mình luôn quan tâm và chia sẻ.

Vậy bạn là gì và tình bạn là gì? Bạn là người luôn sát cánh bên ta luôn chia sẻ niềm vui và nỗi buồn hoạn nạn và khó khăn, bạn là bờ vai để ta dựa vào khi yếu lòng, là cánh tay dang rộng khi ta sai lầm và biết sửa chữa, là lời khuyên nhủ khi ta sai trái, là người kề cận chia sẻ niềm vui, là đôi cánh nâng đỡ khi ta cảm thấy cuộc sống này mất hết ý nghĩa, bạn là người thầy lớn là tấm gương ta soi vào và học hỏi và hơn hết bạn là người sau cùng luôn kề cận bên ta khi mọi người đã bỏ ta mà ra đi.

Tình bạn chỉ có được ở những trái tim đồng điệu và thành thật không chút giả dối và vụ lợi. Trong cuộc sống này ta có rất nhiều người bạn khác nhau và ở mỗi người bạn ấy ta lại học được thêm những điều mà không ở trường lớp sách vở nào có thể dạy ta. Tình bạn không có một ranh giới nào cả. Bạn có thể là người bạn cùng theo ta từ thuở còn cắp sách tới trường hay đó cũng có thể là những người bạn mà ta bắt gặp trong cuộc sống và công việc. 

Không phân biệt tuổi tác địa vị xã hội, giàu sang hay nghèo khó, giới tính và chủng tộc, sắc tộc hay màu da, tình bạn chỉ nảy sinh ở những tâm hồn đồng điệu yêu thương quý mến và thấu hiểu tính cách của nhau. Bạn một từ tuy đơn giản nhưng chứa đựng trong nó những hàm ý vô cùng sâu sắc. Để tìm được một người tri âm tri kỉ trong cuộc sống như những tình bạn nổi tiếng trong lịch sử: Lý Bạch và Mạnh Hạo Nhiên, Các Mác và Ăng ghen, Nguyễn Khuyến và Dương Khuê thì quả thật không phải đơn giản. 

Có người cả đời đi tìm một tình bạn chân chính đúng nghĩa nhưng không bao giờ họ có thể tìm ra. Xã hội rất rộng và lòng người cũng rất sâu nên nếu tìm thấy một người bạn tri kỉ trong cuộc đời thì ta đã đang nắm giữ một viên ngọc quý mà không một điều gì có thể đáp đổi. Có rất nhiều câu danh ngôn, ngạn ngữ nói về tình bạn và thế nào là một người bạn tốt. 

Tuân Tử ở Trung Quốc đã có một câu nói rất nổi tiếng về tình bạn rất đáng để mỗi chúng ta suy ngẫm: “Người chê ta mà chê phải là thầy ta, người khen ta mà khen phải là bạn ta, những kẻ vuốt ve nịnh bợ là kẻ thù của ta”. Bạn cũng có rất nhiều kiểu người họ đến với ta với nhiều mục đích khác nhau vì vậy đúng như các cụ ta đã dạy chúng ta cần có một nhãn quan thật là tinh tường để chọn bạn mà chơi. 

Nếu tìm được một người bạn tốt xây dựng được một tình bạn trong sáng thì sẽ thúc đẩy ta tiến lên giống như việc học mà tìm được một người thầy giỏi, người đau mắt mà tìm được thuốc chữa sáng mắt, người đi trong đêm tối mà bỗng có ngọn đuốc trong tay.

Bạn là người luôn sát cánh bên ta.

12 tháng 11 2018

Tình bạn góp một phần lớn trog cuộc đời mỗi chúng ta.Nếu ko có tình bạn,chúng ta sẽ có ít người để chia sẻ,buồn,mất đi sự thú vị của cuộc sống...

ý kiến riêng

Có lẽ trong cuộc đời của mỗi con người, ngoài cha mẹ là những bậc sinh thành , thầy cô giáo cũng có công lao rất lớn . Còn đối với những học sinh đang thời cắp sách tới trường như chúng em thì thầy cô giáo chính là những người cha , người mẹ thứ hai.
Thầy cô - hai chữ thiêng liêng mà chỉ có những học sinh đủ tư cách mới được phép gọi. Họ là những người đã dẫn dắt chúng em đi trên con đường đời của riêng mình, người chắp cánh ước mơ cho chúng em . Mọi người vẫn thường nói thầy cô là người lái đò cho học sinh . Khi một năm học kết thúc là chuyến đò cập bến .Có lẽ trong chuyến đò đó đã có biết bao điều thú vị . Thầy cô dạy cho chúng em biết rằng trong cuộc sống có rất nhiều khó khăn , thử thách nhưng cũng có vô vàn niềm vui và sự bất ngờ . Nhờ thầy, nhờ cô luôn tận tình điều khiển,lèo lái chuyến đò đó nên chúng em đã vượt qua tất cả những khó khăn , để rồi theo chuyến đò cập bến cảng kiến thức trong niềm vui ,niềm không chỉ riêng của chúng em , mà còn của thầy cô nữa.Những gì thầy cô làm cho chúng em thiêng liêng ,cao quí đâu kém những gì cha mẹ làm cho chúng em.
Con người chắc hẳn ai cũng có thời cắp sách tới trường.Đó là khoảng thời gian đẹp nhất ,thời của tuổi mộng mơ,của những ý tưởng vụt đến rồi vụt đi,của cả sự ngỗ nghịch. Chính thầy cô là những người thay đổi cuộc đời chúng em ,uốn nắn chúng em từng chút một trên con đường học vấn .Từ khi chúng ta còn bi bô tập nói đã đã được đưa tới trường mẫu giáo để tập làm quen với trường lớp. Cũng chính tại đó , thầy cô đã dạy cho chúng ta biết thế nào là lễ nghĩa , là biết cách cư xử cho phải phép . Rồi từng ngày ,chúng ta bướclên những bậc cao hơn của nấc thang kiến thức .Thầy cô luôn dõi theo chúng ta . Từ một con điểm tốt, một ý tưởng hay cho đến một sai phạm nhỏ , một lần không thuộc bài ,thầy cô đều chú ý khen ngợi hoặc nhắc nhở .Thầy cô là những người thầm lặng đưa chúng em đến đỉnh cao của kiến thức ,cho chúng em một tương lai tươi đẹp .
Chúng em luôn tự hào vì là học sinh của trường Nguyễn Huệ, tự hào không chỉ vì được học tập trong một môi trường tốt ,mà còn vì chúng em đã được những thầy cô giáo giỏi tận tình dạy dỗ.Ở đây,thầy cô giáo không chỉ đơn thuần là một người thầy,người cô mà còn là người cha người mẹ .Thầy cô sẵn sàng dành thời gian lắng nghe những thắc mắc ,những tâm sự của chúng em .Thầy cô có thể tạo cho chúng em những trận cười sảng khoái trong giờ học khi chúng em cảm thấy căng thẳng.Thầy cô có thể kiên nhẫn lắng nghe và thông cảm với chúng em .Thầy cô khẽ cười và gật đàu khi chúng em cúi chào lễ phép .Nhưng thầy cô buồn khi chứng kiến chúng em hỗn láo.Phải chăng thầy cô đã luôn không cho phép mình được khóc mỗi khi học trò hư,để giữ lòng mãi cứng rắn dạy bảo chúng em.Vâng,tất cả ,tất cả ,từ những gì nhỏ nhặt nhất đến những điều cao cả nhất chúng em đều coi trọng,vì đó là tình thương mênh mông như trời biển của thầy cô dành cho chúng em.
Trên cuộc đời này, có biết bao tình cảm vô cùng thiêng liêng và sâu sắc.Tình mẫu tử ,tình phụ tử ,tình anh em và cả tình thầy trò .Mọi tình cảm đều có ý nghĩa khác nhau .Thầy cô đã cho chúng em hiểu thế nào là tình thầy trò ,một tình thầy trò thực thụ.Chúng em sẽ mãi biết ơn thầy cô.Chúng em sẽ cố gắng dành tặng cho thầy cô những đóa hoa điểm mười chứa đựng sự biết ơn sâu sắc nhất của chúng em vào những ngày 20-11.Chúng em biết rằng tình cảm đó sẽ không bằng những gì thầy cô dành cho chúng em.Nhưng chúng em sẽ cố gắng làm cho thầy cô cảm thấy tự hào về chúng em,để thầy cô có thể mỉm cười mãn nguyện .Thầy cô ơi ,thầy cô sẽ mãi là người dìu dắt chúng em trên đường đời.Chúng em sẽ luôn chăm chỉ học hành để không phụ lòng thầy cô.Xin hãy tin vào chúng em!

19 tháng 12 2021

Nguyễn Khuyến là 1 nhà thơ đc độc giả bt đến bằng những lời thơ giản dị mà lại in đậm vào lòng.Mở đầu bài là 1 lời tâm tình của tác giả,cx như 1 lời nói thân mật của 1 người bn tri kỉ ở trong câu đầu ta cảm nhận đc sự thân ái khi gặp lại bn.Cả 6 câu tiếp theo tác giả sử dụng biện pháp nghệ thuật liệt kê ra hàng loạt khó khăn hiệ tại của mk,ta đều thấy 6 câu đó có 1 chút sự phóng đại nhưng ta cx phải hiểu ở hoàn cảnh đó thì k có j để có thể đãi khách.Lúc người bn đến chs thì trong ngôi nhà đó lại chẳng có ai ngoài ông chả thể nhờ ai đi mua đồ mà nếu có người đi thì khu chợ lại rất xa nếu thế thì khách sẽ phải đợi rất lâu.Nhà thơ đã nghĩ tới vc xem trong nhà mk có j để đem ra đãi khách,nhưng thất vọng thay khi nhà chả có thứ j có thể ăn đc.Đến câu thơ cuối thì tác giả có dùng cụm từ ta vs ta để nói lên k cần có vật chất đầy đủ,như ý mà chỉ cần có tình nghĩa cx lm nên tình bạn thêm thắm thiết


Nguyễn Khuyến đã để lại nhiều bài thơ Nôm rất xuất sắc cho kho tàng văn học Việt. Thơ của ông nói nhiều về tình người, tình bạn, tình yêu thiên nhiên quê hương đất nước con người. Bài thơ: Bạn đến chơi nhà nói về một tình bạn thiêng liêng sâu sắc

Bài thơ là cảm xúc của tác giả khi được bạn đến chơi nhà. Đó là tâm trạng hồ hởi vui sướng của tác giả khi có người bạn tri kỉ đến thăm.

Đã bấy lâu nay bác đến nhà

Chắc hẳn người bạn tri kỉ của nhà thơ đã lâu rồi chưa đến chơi, và nhà thơ thì mong mỏi lắm. Tác giả đã chọn cách xưng hô gọi bạn là “bác” thể hiện sự thân tình, gần gũi và thái độ tôn trọng tình cảm bạn bè giữ hai người. Chỉ với một câu thơ mở đầu, người đọc đã cảm nhận được quan hệ bạn bè của hai người rất bền chặt, thân thiết, thuỷ chung.

Khi người bạn than tình như vậy đến chơi, chắc chắn chủ nhân sẽ phải thiết đãi chu đáo để thể hiện tấm chân tình của mình. Nhưng ở đây nhà thơ lại không thể láy gì mà đãi bạn. Có ruộng, có vườn, có ao cá, có gà mà cũng như không

Trẻ thời đi vắng, chợ thời xa

Ao sâu nước cả, khôn chài cá

Vườn rộng rào thưa, khó đuổi gà

Cải chửa ra cây, cà mới nụ

Bầu vừa rụng rốn, mướp đương hoa

Tác giả đã khắc họa lên hình ảnh làng quê thân thuộc hiện lên sống động, vui tươi. Cuộc sống của nhà thơ thật giản dị, đáng sống biết bao. Qua đó ta thấy hiện lên một cuộc đời thanh bạch, ấm áp cây đời và tình người rất đáng tự hào. Thứ mà tác giả thiết đãi bạn là cảnh vật yên bình là lòng người ấm áp chân tình. Món quà đó còn quý giá hơn nhiều những sơn hào hải vị quý hiếm trên đời.

Không chấp nhận chốn quan trường thị phi, nhà thơ tài năng đã cáo quan về ở ẩn và sống cuộc đời nghèo khó. Sống trong nghèo khó nhưng tác giả vẫn lạc quan yêu đời, ung dung tự tại. Có lẽ vì nghèo mà tác giả đã thậm xưng hoá cái nghèo, thi vị hoá cái nghèo. Đây là một lời thơ hóm hỉnh, pha chút tự  trào vui vui, để bày tỏ một cuộc sống thanh bạch, một tâm hồn thanh cao của một nhà nho trước thế thời của đất nước.

Kết thúc câu chuyện, tác giả lại một lần nữa, nhắc lại tấm chân tình của tác giả đối với người bạn của mình:

“Bác đến chơi đây, ta với ta”.

Chữ bác lại lần nữa xuất hiện ở cuối bài thơ cho thấy tình bạn thật cao cả thiêng liêng. Vật chất không có những tình người thì chan chứa và ấm áp. Cụm từ “ta với ta” biểu lộ một niềm vui trọn vẹn, tràn đầy và lắng đọng trong tâm hồn, toả rộng trong không gian và thời gian. Bài thơ có niêm luật, đối chặt chẽ, hợp cách. Ngôn ngữ thuần Nôm, không có một từ Hán - Việt nào, đọc lên nghe thanh thoát, nhẹ nhàng, tự nhiên.

Bài thơ thể hiện tình cảm của nhà thơ với người bàn của mình. Đó là tình bạn chân thành, đáng quý. Với cách sống giản dị, mộc mạc, tình bạn ấy càng đáng quý biết bao. Ngôn ngữ mộc mạc, dung dị của lời thơ đã thể hiện được tài năng xuất sắc của tác giả và cũng là điều khiến bài thơ sống mãi với thời gian

8 tháng 11 2018

trong bài văn 207 bài văn hay nhé bạn bạn thử lên đó xem