K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Chắc là ko khí á

à ko uống j cả vì ko cho j thì ko coh luôn cái cốc ;)))

@Sad

: (

Bàn tay to thô kệch của nam nhân kia bấu víu lấy áo ngực của cô,kéo nó xuống lộ ra vòng một chễm chệ trắng ngần của thiếu nữ mới tròn mười bảy.Chiếc lưỡi hắn như con rắn luồn lách,vờn nghịch với đầu nhũ hoa hồng hào,căng tròn,bàn tay thì nắn bóp bên vú còn lại tới biến dạng,khiến cô đau đớn nhưng chẳng thể từ chối dục vọng của tên ác ma này.Động tác hắn quả thật ngày...
Đọc tiếp

Bàn tay to thô kệch của nam nhân kia bấu víu lấy áo ngực của cô,kéo nó xuống lộ ra vòng một chễm chệ trắng ngần của thiếu nữ mới tròn mười bảy.Chiếc lưỡi hắn như con rắn luồn lách,vờn nghịch với đầu nhũ hoa hồng hào,căng tròn,bàn tay thì nắn bóp bên vú còn lại tới biến dạng,khiến cô đau đớn nhưng chẳng thể từ chối dục vọng của tên ác ma này.Động tác hắn quả thật ngày càng nhanh hơn,mạnh bạo vân vê hạt trân châu cương cứng trên ngực cô,day dưa như muốn nuốt chửng hai nụ hoa hồng nhạt,tới khi chúng sưng đỏ rướm máu mới chịu buông tha.

- Tôi sẽ báo cảnh sát đó!Đừng nghĩ mình là hội trưởng hội học sinh mà có thể tự do cưỡng hiếp học sinh như thế! - Cô hét lớn,cố gắng đẩy mạnh hắn ra nhưng không thể.

Hắn im lặng,luôn đôi tay thô ráp vào nơi nhạy cảm của cô như một kẻ muốn thám thính nơi hang động ẩm ướt trên cơ thể của phụ nữ.Cứ thế mà luồn lách vào bên trong,cô rên lên đau đớn,như muốn giết chết hắn:

- A...đừng...đau...

Rồi hắn banh cặp đùi nõn nà của cô thành hình chữ M,cúi xuống thưởng thức dịch ngọt chảy ra từ cô bé của cô.Cô cũng đã ướt rồi,tinh dịch chảy tràn cả ra ghế sofa.Hắn liếm láp nơi vùng kín ấy,cô đau đớn nhưng chỉ rên từng nhịp.

- Đừng mút...bẩn...

- Chúng thơm ngon như em vậy,nhóc à! - Hắn đã "chinh phục" xong cô bé của cô,bắt đầu cởi cạp quần,lộ rõ ra "gậy" nam tính màu nâu.Hắn ôm lấy eo cô mà xoay chuyển,rồi đâm chúng vào cô.Không,thế này là quá dài rồi chứ.Kích thước của một thiếu nữ mười bảy quả thật rất khít,như muốn siết lấy "cậu bé" của hắn vậy.Nhưng đằng nào hắn lại bỏ cuộc?

- Đ..au...xi..n a..nh...- Lệ tràn ra khỏi bờ mi,cô đau đớn rên lớn,nhưng cũng không xoay đổi tình hình.

Hắn bắn vào trong cô liên tục,thô bạo vô cùng,nắn bóp cặp mông tròn trĩnh của cô rồi hôn lên chúng...

10
29 tháng 4 2019

cái j z tr

cái này hỏi về vấn đề j

29 tháng 4 2019

Câu hỏi: Hành vi xâm hại kia phạm điều luật nào trong quy định luật pháp Việt Nam?

22 tháng 7 2019

Những chi tiết miêu tả ngoại hình Va-ni-a: Rách như xơ mướp. Mặt mũi thì bê bết nước dưa hấu, lem luốc, bụi bặm, bẩn như ma lem, đầu tóc rối bù, nhưng cặp mắt – cứ như những ngôi sao sau trận mưa đêm”.

Đáp án cần chọn là: C

30 tháng 10 2020

Thầy Nguyễn Ngọc Ký sinh ngày 28/6/1947 tại xã Hải Thanh, huyện Hải Hậu, Nam Định. Mọi thứ chỉ thật sự tràn đầy hi vọng khi những năm đầu đời Nguyễn Ngọc Ký là một đứa trẻ khỏe mạnh. Thế nhưng khi lên bốn, một cơn bạo bệnh bất ngờ, đã cướp đi cả hai bàn tay của ông, kết quả là ông bị liệt cả hai tay mãi mãi không cầm được bút nữa và tất nhiên coi như việt học hành sẽ chấm dứt từ đây.

   Sau ngày hôm đó, Nguyễn Ngọc Ký hết sức đau buồn. Thế nhưng nhận ra để thay đổi cuộc sống tồi tệ này không còn cách nào khác là phải học tập. Và sau ngày hôm đó, quyết không đầu hàng số phận Nguyễn Ngọc Ký đã luyện viết bằng bàn chân của chính mình.

   Lúc đầu thầy tâm sự, viết bằng chân là một chuyện rất khó khăn, vất vả nhiều khi tức tưởi vì không cầm vững được cây viết đã muốn buông xuôi tất cả. Dần dần bình tâm lại đã viết được chữ O, Chữ A và sau đó còn vẽ được thước, xoay được compa, làm được lồng chim và những thứ đồ chơi để chơi.

   Sau đó quay trở lại học hành và học rất giỏi. Năm 1962, ông được Chủ tịch Hồ Chí Minh tặng huy hiệu. Năm 1963, khi đang học lớp 7, ông tham dự kỳ thi sinh giỏi Toán toàn quốc và đứng thứ 5, được Hồ Chủ tịch tặng huy hiệu lần thứ hai và cùng đạt được nhiều giải thưởng toán học. Ông xuất sắc tốt nghiệp ngành Ngữ văn của Đại học Tổng hợp Hà Nội, rồi trở về quê nhà làm thầy giáo. Năm 1994, ông chuyển từ Nam Định vào Thành phố Hồ Chí Minh định cư, làm việc tại Phòng Giáo dục quận Gò Vấp để vừa công tác vừa chữa bệnh.

22 tháng 2 2017

Đáp án: B

- Thể chất của Xô-cô-lốp cũng đang yếu đi dần: “Trái tim tôi đã rệu rã lắm rồi, có khi tự nhiên nó nhói lên, thắt lại và giữa ban ngày mà tối tăm mặt mũi”.

=> Nỗi đau ám ảnh anh không dứt, nỗi đau không gì bù đắp nổi, thời gian cũng không xoa dịu được vết thương lòng.

17 tháng 3 2016

Mình nghĩ triết lí đó là: vật chất không quan trọng mà quan trọng chính là tấm lòng.

~amen~

28 tháng 4 2016

n

 

“Tiên học lễ, hậu học văn”, đó là điều đầu tiên mỗi người học được ngay từ khi bước vào lớp 1. Nhưng lớn lên, rất nhiều người lãng quên điều đó để rồi có những hành vi ứng xử thiếu văn hóa với thầy cô, bạn bè ngay trong môi trường giáo dục. Ngày nay, đi giữa sân trường rất hiếm gặp cảnh tượng một sinh viên cúi đầu kính cẩn chào thầy cô giáo. Ngay cả khi thầy cô...
Đọc tiếp

“Tiên học lễ, hậu học văn”, đó là điều đầu tiên mỗi người học được ngay từ khi bước vào lớp 1. Nhưng lớn lên, rất nhiều người lãng quên điều đó để rồi có những hành vi ứng xử thiếu văn hóa với thầy cô, bạn bè ngay trong môi trường giáo dục.

 

Ngày nay, đi giữa sân trường rất hiếm gặp cảnh tượng một sinh viên cúi đầu kính cẩn chào thầy cô giáo. Ngay cả khi thầy cô bước vào lớp cũng có những bạn uể oải, “nhấp nhổm” nửa đứng, nửa ngồi hoặc nếu thầy cô nào “dễ tính”, thì sẵn sàng vừa ngồi vừa chào. Trong khi các thầy cô đang hăng say giảng bài thì dưới lớp một số bạn sinh viên “hồn nhiên” ăn sáng, một số bạn khác thì ngủ gật hoặc dùng điện thoại, làm việc riêng. Khi bị nhắc nhở, có sinh viên còn tỏ thái độ chống đối, thậm chí cãi nhau tay đôi với các thầy cô. Ranh giới giữa thầy và trò ngày càng mong manh và lời dạy “nhất tự vi sư, bán tự vi sư” cũng ít được các bạn trẻ ngày nay ghi nhớ.

Anh(chị) hãy viết một bài văn koangr 600 từ trình bày suy nhĩ về những hành động trên.

1
26 tháng 12 2023

Chúc mừng các anh chị

6 tháng 10 2017
  • Giữa lúc đang lâm vào tâm trạng buồn đau, bế tắc, Xô-cô-lốp đã gặp bé Va-ni-a cũng là nạn nhân đáng thương của chiến tranh. Tác giả tả việc Xô-cô-lốp nhận Va-ni-a làm con nuôi rất sâu sắc và xúc động. Việc làm đó đã tác động sâu sắc đến cả hai người: một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa và người lính già đã mất hết người thân vì chiến tranh.
  • Tâm hồn ngây thơ của bé Va-ni-a và lòng nhân hậu của An-đrây Xô-cô-lốp được biểu hiện một cách tương hợp hết sức cảm động:
    • Xô-cô-lốp:
      • Xô-cô-lốp cảm thương cho tình cảnh của chú bé, anh lập tức quyết định nhận bé làm con nuôi → đây là quyết định có tính chất bộc phát, hồn nhiên, không có một chút suy tính hay tư lợi nào, một quyết định xuất phát từ tình yêu thương thật sự.
      • Xô-cô-lốp yêu thương bé Va-ni-a rất mực: anh luôn tận tâm chăm sóc đứa con một cách vụng về nhưng rất đáng yêu → tình thương bộc trực của người cha đau khổ và hạnh phúc.
      • Có bé Va-ni-a, anh thấy mình như được hồi sinh: anh thấy mọi thứ như bắt đầu “trở nên êm dịu hơn” → chính lòng nhân ái đã giúp anh vượt qua cô đơn.
    • Va-ni-a
      • Khi được Xô-cô-lốp nhận làm con, Va-ni-a vô cùng sung sướng và xúc động:
        • “Nhảy chồm lên cổ tôi, hôn vào má, vào môi, vào trán”.
        • “Nó áp sát vào người tôi, toàn thân cứ run lên như ngọn cỏ trước gió”.
        • Cậu vô cùng vui vẻ, hồn nhiên, gắn bó, quyến luyến chẳng rời người bố: áp sát vào người, ôm chặt lấy cổ, áp chặt má, bố đi vắng thì “khóc suốt từ sáng đến tối”.
  • Tình cảm giữa họ là tình cảm chân thành thắm thiết của hai con người đều phải chịu nhiều mất mát lớn lao trong chiến tranh. Họ gặp nhau một cách ngẫu nhiên nhưng khi gặp nhau rồi thì gắn bó khăng khít với nhau, bù đắp cho nhau.
  • Điểm nhìn của tác giả và nhân vật Xô-cô-lốp hoàn toàn trùng khớp nhau:
    • “Cái chính ở đây là phải biết kịp thời quay mặt đi. Cái chính ở đây là đừng làm tổn thương em bé, đừng để cho em thấy những giọt nước mắt đàn ông hiếm hoi nóng bỏng lăn trên má anh” → đó là một điểm nhìn chan chứa yêu thương, hướng tới cuộc sống bình yên, tâm hồn trong sáng của trẻ thơ, đậm đà giá trị nhân đạo.