K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

11 tháng 12 2019

kb đi rồi chỉ cho

24 tháng 9 2018

quan trọng là chất lượng chứ ko phải số lượng, làm nhiều nhưng ko chuẩn thì mơ mới có GP

24 tháng 9 2018

Ờ, chắc là các thầy cô bận đó bạn hihi

31 tháng 10 2016

chưa nghe thấy váy dài bao h chhỉ thấy áo dài thôi

Chế tiếp:

Em đây cũng rất đẹp trai

Bạn nào bạn ấy mê hoài ko xong

Hết(chỉ thêm mtả độ đẹp trai của mik thôi)

31 tháng 10 2016

uk mik sẽ sửa

 

1+1=?Mấy bn ơi! Cho mk hỏi nhé:sao mk hiền thì ngw ta ngĩ mk ngu z mấy bn? Mk ko có ngu, mk ko thèm chấp vs cái cn lp phó ở lp mk. R nó dựa vào mk ngu, nó bắt nạt mk, còn bảo chấp cj mk cơ. Wow, mk 2k6, cj mk 2k2, 1 cái tk thấp hơn nó tự dưng nó chưa lm j mà đấm nó vài cái mà nó ko giám trả lại nx còn đòi chấp cn cao 1m64 như mk, còn nx, còn bảo chấp cả cj mk.Còn m ấy, cn chó ợ, t ko thèm chấp m tw t sợ m quá....
Đọc tiếp

1+1=?

Mấy bn ơi!
 

Cho mk hỏi nhé:sao mk hiền thì ngw ta ngĩ mk ngu z mấy bn? Mk ko có ngu, mk ko thèm chấp vs cái cn lp phó ở lp mk. R nó dựa vào mk ngu, nó bắt nạt mk, còn bảo chấp cj mk cơ. Wow, mk 2k6, cj mk 2k2, 1 cái tk thấp hơn nó tự dưng nó chưa lm j mà đấm nó vài cái mà nó ko giám trả lại nx còn đòi chấp cn cao 1m64 như mk, còn nx, còn bảo chấp cả cj mk.

Còn m ấy, cn chó ợ, t ko thèm chấp m tw t sợ m quá. Còn bảo chấp cj t cơ à, m lm như cái gan m to quá đấy! M hok sinh giỏi cơ, ọe, hok sinh giỏi kiểu j mà đc xếp vào lp 64, còn nx, m gian lận trog đề kiểm tra 1 tiết mà m nhận m hok giỏi ư? Còn nx, bị cô chửi, đánh nx. M ngon z đấy, ns đến còn chối. T xem m đối đãi vs t ra sao nhá, t sợ m quá cơ, giám bảo: t lớn t ghê, t ngon. Có giỏi đánh t trc đi, còn nghĩ cj t sợ m quá, cj t 2k2 mà phải sợ cái cn thiểu năng như m à, bé tí như rank mà bày đặt lên mặt, lm như m là lp phó mà m ngon. Cj t ở xa lên ko lên trw đc m tw cj t sợ m cơ, m đc đà đấy m ngon à. Chỉ là m sợ cj t, cái m ko sợ đó là m gọi cả dòng họ nhà m lên à, t bt thừa cái mặt chó của m rồi. Giám to gan ns xấu cj t, xc phạm cj t, mồm nói ngon như ăn bánh ế, mà quan trọng là cs lm đc ko kìa. T ko muốn bêu xấu m nhá, chỉ là m ấu trĩ đến mức mà t ko thể nhịn đc thì t ms bêu m.

Link mặt nó đây này: https://scontent.fsgn6-2.fna.fbcdn.net/v/t1.0-9/49836925_105223513902905_2643391227810021376_n.jpg?_nc_cat=111&_nc_oc=AQkWZUL5y7K0pV13sWucPZTmmbeYtKDbLGbew4MjlYyLB3LxMYHFKxiA5fy0oKMWitM&_nc_ht=scontent.fsgn6-2.fna&oh=58fa3b9aa6feae81d53047165580e375&oe=5D0B4299

 

4

ukm mk thấy bn cx ns đúng đó cái bn lp phó đó ko đc dám đi xúc phạm cj của bn cái con đó chắc nghen tị vs bn vì có ng chj như thế chứ sao nó pk ns 

ọe ọe , nôn gần 1 thùng rồi , mặt đó lm tui mún nôn

26 tháng 10 2016

Bài tham khảo nha bn... dài lắm mk ko vik ra dc tại vì mai mk có 2 bài KT 1 tiết nha ^^

Đọc sách, tôi rất thích một câu nói của nhà văn người Úc: "Không có gì là hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi". Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai dám tự nói mình chưa mắc lỗi dù chỉ một lần không?

Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất - mẹ tôi, buồn lòng...

Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: "Con học bài kỹ lắm rồi".

Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: "Con chưa học bài hôm qua" sao? Không, nhất định không.

Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý "Mình thử nói dối mẹ xem sao". Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí "Con chào mẹ". Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: "Có việc gì thế con"? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp”... Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! “Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!”.

Tôi "dạ" khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: "Ổn rồi, mọi việc thế là xong". Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được.

Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy "róc rách" trên kẽ lá.

Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển "Truyện về con người" chưa đọc, mình đọc thử xem". Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện "lỗi lầm" chăng ! "...

Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình". Tôi suy ngẫm: "Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?". Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ. Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và... chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: "Con xin lỗi mẹ" đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.

Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương.

"Từ thuở sinh ra tình mẫu tử

Trao con ấm áp tựa nắng chiều".

26 tháng 10 2016

treen mag a

 

30 tháng 11 2021

Tham Khảo:

   Tuổi học sinh, là tuổi đẹp đẽ, hồn nhiên nhất. Chúng ta được vui chơi, được học tập và trong quãng thời gian ấy cũng có biết bao kỉ niệm đẹp đẽ với thầy cô và bè bạn. Và trong chuỗi những kỉ niệm ấy, kỉ niệm khiến tôi không thể nào quên chính là kỉ niệm với cô Trang, tấm lòng, sự tận tâm cô dành cho tôi khiến tôi mãi khắc ghi trong tim.

   Tôi còn nhớ đó là giữa học kì I năm lớp tám, thầy giáo chủ nhiệm của chúng tôi nghỉ việc tại trường để cùng gia đình chuyển vào Sài Gòn sinh sống. Thầy không còn chủ nhiệm lớp là niềm thất vọng lớn nhất với chúng tôi. Thầy là người hóm hỉnh, dạy rất giỏi lại luôn ân cần, quan tâm đến học sinh. Lúc chia tay thầy ai cũng tiếc nuối, mấy bạn gái mau nước mắt còn túm tụm một chỗ khóc thút thít với nhau.

   Sau ngày thầy chuyển công tác, điều băn khoăn lớn nhất với chúng tôi chính là ai sẽ làm chủ nhiệm lớp. Chúng tôi đoán già, đoán non người thì cho rằng thầy Cường phát-xit, người lại cho rằng cô Loan hiền thục,… Nhưng tất cả mọi dự đoán của chúng tôi đều chệch hướng, giáo viên chủ nhiệm mới của chúng tôi là một cô giáo hoàn toàn mới, cô vừa vào trường năm nay, nên vẫn chưa ai quen mặt.

   Sáng thứ hai, sau tiết chào cờ, cô vào chào và làm quen với cả lớp. Cô người dong dỏng cao, khuôn mặt thanh tú, ưa nhìn, mái tóc được nhuộm màu nâu hạt dẻ, bồng bềnh, lượn sóng trông rất đẹp mắt. Giọng cô ấm nhưng rất âm vang và có uy lực. Cô tự giới thiệu cô tên Trang và sẽ là chủ nhiệm lớp tôi hai năm học còn lại, cô là giáo viên dạy bộ môn Toán.

   Tiết học đầu tiên của cô chúng tôi đã bày đủ trò để cô không thể dạy học, đứa nói chuyện, đứa ngủ gục,… chúng tôi làm như vậy như là một cách phản ứng lại khi cô làm chủ nhiệm lớp. Vì cái bóng của thầy giáo cũ quá lớn, sự xuất hiện của cô dù biết đó là cô được phân công công tác nhưng tôi vẫn cảm tưởng như cô là người đã đẩy người thầy yêu quý của chúng tôi đi. Đó quả là một suy nghĩ ích kỉ và nhỏ nhen. Bao nhiêu cố gắng, nỗ lực và nhiệt huyết cô dành cho chúng tôi đều đổ xuống sông xuống biển, tôi thấy hiện lên trong sâu thẳm mắt cô là nỗi buồn và sự thất vọng. Là một giáo viên mới vào nghề lại gặp phải ngay những học trò nghịch ngợm như chúng tôi có lẽ cô cảm thấy chán nản nhiều lắm. Nhưng cô vẫn hết sức cương quyết, với những bạn không chú ý, mất trật tự cô lập tức yêu cầu lên bảng trả lời câu hỏi, hoặc có những hình phạt công ích như dọn vệ sinh cho cả lớp,… còn với những bạn chăm chỉ học hành cô luôn có phần thưởng để động viên, khuyến khích. Nhưng có lẽ như vậy vẫn là chưa đủ, chỉ đến khi có một biến cố xảy ra thì mọi suy nghĩ của chúng tôi mới thay đổi.

   Sáng hôm ấy, sau tiết thể dục, chúng tôi vào học tiết cuối cô dạy, ai nấy đều mệt bải hoải và không còn tinh thần học tập. Vừa bắt đầu tiết học chưa lâu thì tôi - cô gái khỏe mạnh nhất lớp bỗng thấy đầu óc choáng váng, mọi thứ xung quanh tôi nhòe dần đi, đầu tôi nặng trĩu, tôi gục xuống bàn ngất đi. Khuôn mặt tôi như được các bạn kể lại thì tái mẹt không còn giọt máu, mô hôi rịn ra trên khắp mặt và tay. Ai cũng vô cùng sợ hãi, cô đang giảng bài vội vã chạy xuống với tôi. Cô để tôi nằm thẳng và lấy ngón trỏ day vào nhân trung, một lúc sau thì tôi tỉnh. Người đầu tiên tôi thấy là cô, khuôn mặt cô lo lắng, mắt đã ngân ngấn nước, cô liên tục hỏi tôi có sao không. Và dường như vẫn chưa yên tâm, cô vội vàng bế thốc tôi xuống phòng y tế. Tôi không thể ngờ rằng người có vóc dáng nhỏ bé, gầy gò như vậy lại có thể bế được tôi lên, bởi tôi không hề nhỏ bé. Có lẽ là sức mạnh của tình yêu thương và trách nhiệm đã giúp cô có sức khỏe phi thường như vậy. Thì ra tôi ngất đi là do không ăn sáng, trong tiết thể dục lại chạy nhiều thành ra quá sức mà hạ đường huyết nên ngất đi. Cô ở bên cạnh tôi đến tận lúc cha mẹ tôi đến thì cô mới trở về. Sáng hôm sau đến lớp tôi đã thấy hộp sữa và cái bánh để trên bàn với lời dặn: “Nhớ ăn sáng đầy đủ và hăng say học tập em nhé”. Nét chữ ấy chỉ có cô Trang chứ không còn của ai khác nữa. Sau ngày hôm ấy, chúng tôi đã có cái nhìn về cô, chúng tôi học tập chăm chỉ và ngoan ngoãn. Từ đó cho đến giờ, tình cảm của chúng tôi dành cho cô ngày càng lớn hơn, đó là sự kính trọng, lòng biết ơn với một cô giáo trẻ nhiệt huyết, tận tâm.

   Năm nay đã học lớp 9 thời gian tôi còn được học cô không còn nhiều. Tôi tự hứa sẽ học tập thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của cô. Cô sẽ là một kỉ niệm đẹp đẽ, một tấm gương về sự kiền trì, bền bỉ để tôi học tập và noi theo.

30 tháng 11 2021

TK dàn bài!

1. Mở bài:

Không khí tưng bừng đón chào ngày 20 - 11 ở trong trường lớp, ngoài xã hội.Bản thân mình: nghĩ về thầy cô giáo và bồi hồi nhớ lại những kỉ niệm vui buồn cùng thầy cô, trong đó có một kỉ niệm không thể nào quên.

2. Thân bài:

- Giới thiệu về kỉ niệm (câu chuyện): Đó là kỉ niệm gì,buồn hay vui,xảy ra trong hoàn cảnh nào,thời gian nào?...

- Kể lại hoàn cảnh, tình huống diễn ra câu chuyện (kết hợp nghị luận và miêu tả nội tâm):

Kỉ niệm đó liên quan đến thầy(cô) giáo nào?Đó là người thầy(cô) như thế nào?Diện mạo, tính tình, công việc hằng ngày của thầy (cô).Tình cảm,thái độ của học sinh đối với thầy cô.

- Diễn biến của câu chuyện:

Câu chuyện khởi đầu rồi diễn biến như thế nào? Đâu là đỉnh điểm của câu chuyện?...Tình cảm, thái độ, cách ứng xử của thầy (cô) và những người trong cuộc, người chứng kiến sự việc.

- Câu chuyện kết thúc như thế nào? Suy nghĩ sau câu chuyện:Câu chuyện đã để lại cho em những nhận thức sâu sắc trong tình cảm, tâm hồn,trong suy nghĩ: tấm lòng, vai trò to lớn của thầy (cô), lòng biết ơn, kính trọng, yêu mến của bản thân đối với thầy (cô).

3. Kết bài:

 

Câu chuyện là kỉ niệm, là bài học đẹp và đáng nhớ trong hành trang vào đời của tuổi học trò.

23 tháng 10 2021

Bạn tham khảo nha:

1. Ngày hôm nay có thể trở thành một ngày đầy sinh lực với bạn – và với người khác – nếu bạn bỏ thời gian để trao cho ai đó nụ cười… để thốt lên một lời tử tế… để chìa tay ra cho người đang cần giúp đỡ… để viết một lời cảm ơn… để cho đi một lời khuyến khích với người đang cố gắng vượt qua rắc rối… để chia sẻ một phần tài sản vật chất với những người xung quanh.
2. Có điều kỳ diệu xảy đến với những người thực sự biết yêu thương: họ càng cho nhiều, họ càng có nhiều.
3. Nếu bạn không thể xây dựng một thành phố thì hãy xây lấy một trái tim hồng.4. Yêu thương cho đi là yêu thương có thể giữ được mãi mãi.
5. Một nụ cười có thể thay đổi một ngày, một cái ôm có thể thay đổi một tuần, một lời nói có thể thay đổi một cuộc sống.
6. Nếu bạn không thể là Mặt Trời thì cũng đừng làm một đám mây. Nếu bạn không thể xây dựng một thành phố thì hãy xây lấy một trái tim hồng.
7. Một người bạn thật sự là người bước vào cuộc sống của bạn khi cả thế giới đã bước ra.
8. Trong cuộc sống, nơi nào có một người chiến thắng, nơi đó có một người thua cuộc. Nhưng người biết hi sinh vì người khác luôn luôn là người chiến thắng.
9. Ko tin vào chính mình – tức là bạn đã thất bại một nửa trước khi bắt đầu.
10. Mọi thứ rồi sẽ qua đi, chỉ còn tình người ở lại.

                                                                                  Chap 2 : Bắt cóc !??? : Này anh bn à ! Nếu mún cứu đc cô bn này thì đến khu khách sạn bỏ hoang tầng 81 , phòng 148 ở ngã ba phố ! OK ? Còn nếu k muốn thì cũng k sao !“Tút …Tút”Ji – Hoon : Khốn kiếp !“Reng … Reng’’Jong Suk : Hả ? Ji – Hoon gọi ! Có chuyện j vậy ta ?Ji – Hoon : Ông ra cổng trường gặp tui có truyện này tui muốn nói...
Đọc tiếp

                                                                                  Chap 2 : Bt cóc !

??? : Này anh bn à ! Nếu mún cứu đc cô bn này thì đến khu khách sạn bỏ hoang tầng 81 , phòng 148 ở ngã ba phố ! OK ? Còn nếu k muốn thì cũng k sao !

“Tút …Tút”

Ji – Hoon : Khốn kiếp !

“Reng … Reng’’

Jong Suk : Hả ? Ji – Hoon gọi ! Có chuyện j vậy ta ?

Ji – Hoon : Ông ra cổng trường gặp tui có truyện này tui muốn nói !!!!!

Jong Suk : UK ! Ra ngay ! (lẩm bẩm : Sao thế nhỉ ? )

~ Cổng trường ~

Ji – Hoon : Jong Sukkkkk !!! Nguy rồi !

Jong Suk : Sao mà hớt hải thế ?

Ji – Hoon : Gọi anh Yoongi đi ! Min Ah bị bắt cóc rồi !

Jong Suk : Hả ??????? Ừ đợi tí !

Yoongi : Alô ! Sao tự nhiên gọi cho anh thế ! Anh đag ở trên lp làm bài nè !

Jong Suk : Anh xuống cổng trường ngay nhé chuyện này gấp lắm anh ạ !

Yoongi : Sao thế ?

Jong Suk : Min Ah bị bắt cóc rồi anh ạ !

Yoongi : Hả ??????? Sao thế đc ?

Jong Suk : Anh xuống đây đi ! Nhanh nhé !

Yoongi : Ừ ! Đợi anh một tí !

Ji – Hoon : Anh ấy lâu qá !

Yoongi : Ê ! Hai đứa bt nơi mà nó bị bắt k ?

Ji – Hoon : Em bt . Ở khách sạn bỏ hoang ở ngã ba phố , tầng 81 , phòng 148 anh ạ !

Yoongi : Đi thôi !

Thầy giáo : Này các em sao lại trốn học thế hả ? Thầy sẽ nói với bố mẹ các em đấy !

Yoongi : Em xin thầy hiện giờ Min Ah đang bị bắt cóc bọn chúng bảo nếu rủ thêm người khác bọn  chúng sẽ giết em ấy ngay thưa thầy nên em xin thầy hãy giữ kín chuyện này nhé thầy !

Thầy : Vậy các em hãy cẩn thận nhé ! nếu có chuyện j chỉ cần nhắn một chữ bất kỳ thầy sẽ tới đó ngay cùng với cảnh sát nhé ! Cẩn thận đấy .

Ji – Hoon : Dạ cảm ơn thầy ạ !

~ Tại khu khách sạn bỏ hoang ~

Ji – Hoon : Tới rồi anh .

Yoongi : Để anh vào trc nhé !

Jong Suk : Dạ .

~ Tầng 81 ~

Yoongi : Đúng là tầng này rồi ! Phòng 148 … 148 … 148 ở kia kìa mấy đứa !

Ji – hoon : Vào đó thôi anh !

Yoongi : Ừ !

~ Trước cửa phòng 148 ~

Jong Suk : Hả ???? Sao có thể là … là … là 2 người ?

??? : Sao em đây anh còn ko nhận ra em là Jung Si nx à ?

Jong Suk : Tại sao cô lại làm ra những chuyện như vậy ?

Jung Si : Tôi nói cho mấy người biết tôi đây và Eun - Na đã lm ra những chuyện như vậy chỉ để lấy lại tình yêu của mik thôi . Phải ko hả Eun – Na ?

Eun – Na : Đúng vậy , cái con nhỏ này chỉ đáng với Địa Ngục thôi anh Ji – Hoon ạ !

Jung Si : Các anh hãy cẩn thận trc khi bước vào căn phòng này vì …….

                                             Mún xem truyn tiếp din ra sao hăm ?

                                                  Sp có chap 2 rùi ch nhé !

                                                       Bình lun nha ! Bye !

9
25 tháng 7 2018

ko đăng câu hỏi linh tinh nha bạn

ko hay bằng chap 1 phải k ?