Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Cụm danh từ: đời Hùng Vương thứ sáu, hai vợ chồng ông lão chăm chỉ, một vết chân rất ta,mười hai tháng sau, một cậu bé mặt mũi rất khôi ngô
Cụm tính từ: có tiếng là phúc đức, thua kém bao nhiêu
Cụm động từ: ao ước có một đứa con, liền đặt bàn chân mình lên, mừng lắm
Chỉ làm theo cảm quan của mình, không chắc 100%, mong bạn k <3
“Tục truyền đời Hùng Vương thứ sáu, ở làng Gióng có hai vợ chồng ông lão chăm chỉ làm ăn và có tiếng là phúc đức. Hai ông bà ao ước có một đứa con. Một hôm bà ra đồng trông thấy một vết chân rất to, liền đặt bàn chân mình lên ướm thử để xem kém thua bao nhiêu. Không ngờ về nhà bà thụ thai và mười hai tháng sau sinh một cậu bé mặt mũi rất khôi ngô. Hai vợ chồng mừng lắm. Nhưng lạ thay! Đứa trẻ cho đến khi lên ba vẫn không biết nói, biết cười, cũng chẳng biết đi, cứ đặt đâu thì nằm đấy…
- Đoạn văn trên trích từ văn bản "Sự tích Thánh Gióng". Văn bản này thuộc thể loại truyện dân gian, có phương thức biểu đạt chính là tự sự.
- Trong câu "Tục truyền đời Hùng Vương thứ sáu, ở làng Gióng có hai vợ chồng ông lão chăm chỉ làm ăn và có tiếng là phúc đức", các từ có cấu tạo như sau:
- "Tục truyền": từ láy
- "Hùng Vương thứ sáu": cụm danh từ
- "làng Gióng": danh từ riêng
- "hai vợ chồng ông lão": cụm danh từ
- "chăm chỉ làm ăn": cụm tính từ
- "có tiếng là phúc đức": cụm danh từ
- Đoạn văn trên kể về sự việc hai vợ chồng ông lão chăm chỉ làm ăn và có tiếng là phúc đức, nhưng không có con. Một hôm bà ra đồng trông thấy một vết chân rất to, liền đặt bàn chân mình lên ướm thử để xem kém thua bao nhiêu. Không ngờ về nhà bà thụ thai và mười hai tháng sau sinh một cậu bé mặt mũi rất khôi ngô. Hai vợ chồng mừng lắm. Nhưng lạ thay! Đứa trẻ cho đến khi lên ba vẫn không biết nói, biết cười, cũng chẳng biết đi, cứ đặt đâu thì nằm đấy.
- Các từ mượn trong đoạn văn trên là:
- "Tục truyền": từ mượn Hán Việt
- "Hùng Vương": từ mượn Hán Việt
- "làng Gióng": từ mượn Hán Việt
- "chăm chỉ": từ mượn Hán Việt
- "làm ăn": từ mượn Hán Việt
- "phúc đức": từ mượn Hán Việt
Đoạn văn trên kể về sự việc: Thời gian, lý do Thánh Gióng được ra đời và miêu tả Người khi còn nhỏ.
1. VB Thánh Gióng thuộc thể loại truyền thuyết.
2. Sự việc về cách mẹ Thánh Gióng thụ thai và tuổi thơ kì lạ của Thánh Gióng.
3. PTBĐ chính: tự sự
4. một vết chân rất to; một cậu bé mặt mũi rất khôi ngô; Hai vợ chồng.
5. Chi tiết kì ảo 1:Một hôm bà ra đồng trông thấy một vết chân rất to, liền đặt bàn chân mình lên ướm thử để xem thua kém bao nhiêu. Không ngờ về nhà bà thụ thai và mười hai tháng sau sinh một cậu bé mặt mũi rất khôi ngô ( không ai thụ thai bằng cách ướm chân;mang thai thông thường chỉ mất 9 tháng 10 ngày nhưng ở đây lại mất 12 tháng)
Chi tiết kì ảo 2 : Đứa trẻ cho đến khi lên ba vẫn không biết nói, biết cười, cũng chẳng biết đi, cứ đặt đâu thì nằm đấy… (Trẻ em thông thường khi 3 tuổi đã biết nói,cười,biết đi,...
1. Đoạn văn trên trích từ văn bản Thánh Gióng. Văn bản đó thuộc thể loại truyện truyền thuyết.
2. Đoạn văn trên kể về lai lịch, sự ra đời, lớn lên kì lạ của Thánh Gióng.
3. Phương thức biểu đạt chính của đoạn văn trên là tự sự.
4. 3 cụm danh từ có trong đoạn văn trên là: một vết chân rất to, một cậu bé, hai vợ chồng.
5. Chi tiết kì ảo: đặt chân vào vết chân to và về thụ thai, thụ thai 12 tháng sinh ra con, đứa trẻ lên ba vẫn không biết nói cười đặt đâu nằm đấy.
=> Ý nghĩa của chi tiết hư cấu kì ảo: tô đậm sự ra đời kì ảo của Thánh Gióng, lí tưởng hóa nhân vật.
Câu 1: Đoạn văn trên được trích từ Văn bản Thánh Gióng. Văn bản đó thuộc thể loại truyện truyền thuyết. Phương thức biểu đạt chính của đoạn văn là tự sự.
Câu 2: từ ghép: ông lão, phúc đức; từ láy: chăm chỉ.