
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Dĩ nhiên rồi bro! Đây là bài văn kể chuyện – nhập vai nhân vật trong truyện Tấm Cám, và tớ sẽ nhập vai Cám – người thường bị xem là phản diện, nhưng lần này sẽ kể từ góc nhìn của Cám, để câu chuyện có chiều sâu hơn nhé.
💬 Tôi là Cám – người mang tiếng ác
Tôi là Cám. Từ nhỏ, tôi đã sống trong cảnh thiếu thốn tình cảm, dù có mẹ bên cạnh, nhưng mẹ tôi luôn lo tính toán, đấu đá với đời. Tôi không hiểu sao mẹ lúc nào cũng ghen tức với Tấm – đứa con riêng của cha dượng, và bắt tôi phải hơn nó mọi mặt.
Tôi biết mình không hiền như Tấm. Tấm ngoan, dịu dàng, cái gì cũng giỏi, ai cũng thương. Còn tôi – vụng về, ham chơi, lại bị mẹ bao bọc thái quá nên chẳng ai yêu quý. Nhưng... tôi có lỗi không, hay chỉ vì tôi là con của người mẹ ấy?
Hôm đó, mẹ sai tôi cùng Tấm đi bắt tép. Tôi biết mình không thể bắt giỏi như Tấm, nên khi mẹ xúi lấy giỏ tép của chị, tôi đã làm theo. Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều, chỉ mong được mẹ khen. Chỉ sau này tôi mới hiểu, mình đã cướp đi công sức của người khác. Đó là lần đầu tôi thấy ánh mắt buồn của Tấm – mà sau này, tôi không bao giờ quên được.
Rồi bao chuyện xảy ra: chị Tấm được vua chọn làm hoàng hậu, tôi thấy lòng mình dậy sóng. Không phải vì ghen, mà là vì tôi thấy chị đã đi xa quá rồi – cao sang quá, khiến tôi như cái bóng mờ nhạt. Mẹ tôi thì không chịu thua, bà lập kế giết Tấm, bắt tôi thế chỗ vào cung.
Tôi đã sống trong cung một thời gian, khoác áo gấm lụa, ăn sơn hào hải vị… nhưng đêm đêm, tôi không ngủ được. Những chim vàng anh, cây xoan đào, khung cửi… như có hồn, như lời thì thầm trách móc. Tôi thấy sợ… không phải sợ Tấm, mà sợ chính mình – con người đã im lặng để mặc sai trái.
Và rồi, Tấm trở về – rực rỡ, đàng hoàng. Chị không còn là cô gái yếu đuối ngày xưa nữa. Tôi đứng đó, trong lòng đầy hối hận và lo sợ. Tôi biết, cái giá của việc cướp đi hạnh phúc của người khác, sớm muộn gì cũng phải trả.
📌 Kết bài:
Giờ đây, nếu được làm lại, tôi muốn sống khác. Không ganh đua, không mưu mô, không nghe lời mẹ mà hại người. Nhưng quá khứ là thứ không thể xoá, tôi chỉ mong – ai đó hiểu rằng, đôi khi người ta trở nên xấu không phải vì họ muốn vậy, mà vì họ chưa từng được dạy điều tốt.
Nếu bro cần nhập vai Tấm, dì ghẻ, hay nhà vua, mình cũng có thể viết luôn nhé.

Buổi sáng tại công viên là một màn trình diễn vui tươi, năng động và tràn đầy sức sống. Ánh nắng mặt trời len lỏi qua những khe lá xanh mờ, tạo nên những ánh sáng mờ ảo trên mặt đường. Cùng với đó, tiếng chim hót líu lo như những điệu nhạc nhỏ, lan tỏa khắp không gian.
Những bông hoa nở rộ tạo nên một bức tranh tươi sáng và màu sắc. Các loài hoa khác nhau với sắc màu rực rỡ từ những cánh sen đỏ, hoa cúc vàng óng cho đến những cánh hoa tỏa hương thơm ngát. Với mỗi hơi thở trong lành, không khí trở nên ngọt ngào và dễ chịu.
Người ta có thể thấy những cặp vợ chồng già đứng bên nhau, tình tứ và lưu luyến. Người ta còn thấy những đám đông nhỏ tụ tập lại, đôi khi là những gia đình vui chơi cùng nhau. Các con trẻ đang vui đùa trên cát trong khi cha mẹ của họ thảo luận và cười cùng nhau. Cảnh tượng này tạo nên một không gian ấm áp và hạnh phúc.
Công viên nhộn nhịp, tấp nập và sôi động với những nhóm vận động viên, người đi bộ và người chạy bộ. Họ cùng nhau tạo ra những nhịp điệu hài hòa và năng động trên đường chạy. Âm thanh của bước chân, sự thở dốc, và tiếng cười truyền cảm hứng khắp nơi. Mọi người cùng nhau tận hưởng không gian xanh mát và thư giãn.
Buổi sáng tại công viên là thời gian tuyệt vời để ngắm nhìn cuộc sống và chiêm ngưỡng vẻ đẹp của thiên nhiên. Mối liên kết giữa con người và thiên nhiên được tái tạo và củng cố trong không gian này. Nơi đây thực sự là nơi để cảm nhận những giây phút thanh bình và đầy sức sống.



Câu văn: "Tàu anh tàu em qua núi" sử dụng biện pháp tu từ ẩn dụ và điệp ngữ.
1. Điệp ngữ:
- Cụm từ "Tàu anh tàu em" được lặp lại từ "tàu" → đây là biện pháp điệp ngữ để nhấn mạnh sự gắn bó, đồng hành giữa “anh” và “em”.
2. Ẩn dụ:
- "Tàu anh tàu em" không chỉ nói đến hai con tàu cụ thể, mà còn là hình ảnh ẩn dụ cho những con người, những tấm lòng cùng chung lý tưởng, cùng vượt qua gian khó.
- Hình ảnh "qua núi" cũng có thể được hiểu ẩn dụ cho việc vượt qua thử thách, gian khổ trong cuộc sống hoặc trong cuộc kháng chiến.
👉 Tóm lại:
Câu trên sử dụng điệp ngữ và ẩn dụ làm biện pháp tu từ chính.
Chắc chắn rồi! Dưới đây là một đoạn văn miêu tả cảnh phong cảnh:
Buổi sáng, khi mặt trời vừa mới ló dạng, cánh đồng lúa xanh mướt trải dài trước mắt trông thật tươi đẹp. Ánh nắng ban mai chiếu rọi khắp nơi, làm cho sương sớm long lanh như những viên ngọc quý trên từng chiếc lá. Những bông lúa chín vàng đung đưa trong gió, tạo nên một bức tranh yên bình và thơ mộng. Xa xa, dãy núi trập trùng như một bức tường thành kiên cố, bảo vệ vùng quê yên bình. Tiếng chim hót líu lo, hòa quyện cùng tiếng gió xào xạc, mang đến cảm giác thanh thản và an yên cho tâm hồn.
Hy vọng đoạn văn này sẽ giúp bạn viết văn tốt hơn!