Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
a. Chỉ đến lúc 23ong tàn lực kiệt, trả xác cho đời, Thị Kính mới được minh oan và đượcvề cõi Phật.
b. Thế rồi Dế Choắt tắt thở. Tôi thương lắm. Vừa thương vừa ăn năn tội mình.
c. Bỗng lòe chớp đỏ
Thôi rồi Lợm ơi!
d. A Di Đà Phật! Không có ngài thì tính mạng con tôi nguy rồi, chúng tôi biết lấy gì đền đáp cho xứng?
e. Trước kia khi bà chưa về với
Thượng đế chí nhân, bà cháu ta đã từng sung sướng biết bao!
f. Cách mấy tháng sau, đứa con lên sài lại bỏ đi để chị ở một mình.
g. Lão Hạc ơi! Lão hãy yên 23ong mà nhắm mắt! Lão đừng lo gì cho cái vườn của lão.
=> Cách nói giảm nói tránh nhằm giảm cảm giác đau thương cho người đọc.
a. Phép nói quá - đứt từng khúc ruột - nhấn mạnh nỗi đau đớn tột cùng của chị Dậu khi phải bán con.
b. Phép nói quá - tôi quý chúng có lẽ còn hơn ngón tay tôi - nhấn mạnh sự quý trọng của nhân vật tôi đối với sách.
c. Phép nói giảm nói tránh - trả xác cho đời - giảm sự xót thương với sự ra đi của Thị Kính, đồng thời bày tỏ niềm trân trọng với con người nhân đức.
Câu 1 : Tìm biện pháp nói giảm nói tránh trong các câu sau và cho biết ý nghĩa của nó.
a, Chỉ đến lúc thân tàn lực kiệt, trả xác cho đời, Thị Kính mới được minh oan và được trở về cõi Phật.
---------------------------------------------------------------------------
- Biện pháp nói giảm nói tránh: " trả xác cho đời", " trở về cõi Phật".
- Tác dụng: Giảm đi sự đau thương, tiếc nuối cho số phận của nàng Thị Kính, đồng thời làm cho câu văn thêm phần nhẹ nhàng.
Câu có sử dụng biện pháp nói giảm nói tránh là "Chạy mỏi chân thì hãy ở tù". Thực tế tác giả bị thực dân bắt giam, tức là tư thế bị động nhưng cách nói "chạy mỏi chân thì hãy ở tù" đã chuyển từ bị động sang chủ động, con người vào tù như một lựa chọn trong con đường thực hiện sự nghiệp cách mạng. Chốn ngục tù chỉ như một chốn dừng chân để nghỉ ngơi cho bớt mệt mỏi.
Qua đó cho thấy tư thế lạc quan, ung dung, cách nhìn vượt lên trên khó khăn gian khổ của người chí sĩ yêu nước.
1)Ngày 20-11 năm nào cũng thế, nhà trường dành riêng một buổi để tổ chức kỉ niệm ngày nhà giáo Việt Nam. Chúng em háo hức chuẩn bị các tiết mục văn nghệ thật đặc sắc để chúc mừng và thay lời cảm ơn đến các thầy cô đã dạy dỗ chúng em ở dưới mái trường này. Thế là ngày kỉ niệm cũng tới. Năm nay, trường em tổ chức rất hoành tráng. Từ khâu chuẩn bị sân khấu, loa đài và các tiết mục văn nghệ cũng được đầu tư rất công phu. Trên sân trường lúc này rất nhộn nhịp. Tiếng nói cười của các bạn học sinh, một số bạn trên tay cầm bông hoa và những món quà nho nhỏ dành cho thầy cô của mình. Cuối cùng, buổi lễ kỉ niệm cũng bắt đầu. Sau các nghi thức chào cờ và bài diễn văn của thầy hiệu trưởng là đến các tiết mục văn nghệ của các lớp. Thật bất ngờ! Các bạn nữ hóa trang thành các cô giáo bản làng duyên dáng như các nghệ sĩ múa thực thụ. Một lớp khác với tiết mục văn nghệ nhảy dân vũ đã khuấy động bầu không khí trở lên náo nhiệt....Ngoài ra, còn rất nhiều tiết mục hay và hấp dẫn. Buổi diễn văn nghệ năm nay như một chương trình âm nhạc hoành tráng. Đó cũng là công sức tập luyện của các bạn học sinh để có một buổi kỉ niệm 20-11 thật ý nghĩa như vậy
2)Đất nước ta trải qua hàng ngàn năm đấu tranh dựng nước và giữ nước. đó là truyền thống từ xa xưa đã có. trải qua biết bao thăng trầm lịch sử mới có ngày hôm nay. " tự do", 2 từ thiêng liêng quá, có lẽ rằng không ai có thể biết được cái giá phải trả cho nó lớn như thế nào. biết bao thế hệ, lớp lớp ra đi lên đường nhập ngũ để rồi chiến đấu và hy sinh. các anh đã ngã xuống vì tự do hòa bình của dân tộc.
hy sinh, ngã xuống - là cách nói giảm nói tránh . thay cho cái chết. để làm giảm bớt sự đau thương mất mát.
Trời đã về chiều, bầu trời trở lên u ám, báo hiệu một cơn mưa to đã đến. Mọi người nhanh chóng xu dọn vào để tránh cơn mưa kia. Tôi vội vàng đi xu quần áo, mẹ tôi chạy ra ngoài sân xu mấy lia cá mới phơi vào. Em trai tôi thì cũng nhanh nhảu đứng cổ vũ anh trai. Mọi việc vừa xong thì cơn mưa to cũng trút xuống. Mưa to đổ xuống ầm ầm như có cả biển nước từ trên trời hắt xuống. Mọi người đều hết sức lo lắng cho bố tôi. Bố tôi đang trên đường đi làm về. Mẹ tôi nhấc điện thoại gọi điện cho bố nhưng đầu kia mãi không có ai nhấc máy. Mẹ như ngồi trên đống lửa, cứ đi đi lại lại trong nhà. Tôi đến an ủi mẹ tôi, mẹ đừng lo chắc mưa to quá bố không nghe thấy điện thoại đâu. Nói thế thôi, tôi cũng lo lắng không kém mẹ, cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu giảm sút, những tia sét vẫn cắt ngang bầu trời, không chịu buông tha một ai. Đang cuộn trong dòng suy nghĩ , tôi đã thấy ai về trước cửa, lòng tôi bỗng vui như có hội, tôi chạy ra đón bố, đỡ cặp cho bố. Thật may mắn, bố tôi đã không bị cơn mưa ki quật ngã. Gia đình tôi là như thế đấy, mọi người đều hết sức yêu thương nhau, không bao giờ có thể bỏ mặc nhau được.