K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

4 tháng 12 2019

Từ Hán-Việt là từ vựng sử dụng trong tiếng Việt có gốc từ tiếng Trung Quốc nhưng đọc theo âm Việt. Cùng với sự ra đời của chữ quốc ngữ, từ Hán-Việt ngày nay được ghi bằng ký tự Latinh.Với sự giao lưu trên nhiều bình diện văn hóa, kinh tế và chiến tranh giữa các dân tộc ở Trung Quốc, Đông Á và Đông Nam Á, chữ Hán được du nhập và phổ biến rộng rãi, không những trong phạm vi người Hán mà được một số dân tộc lân bang đã chấp nhận chữ Hán làm văn tự của chính họ, trong số đó có người Việt, người Triều Tiên, và người Nhật. Ba dân tộc trên nói ba thứ tiếng khác nhau mà cũng không thuộc họ ngôn ngữ với tiếng Hán nhưng đã mượn chữ Hán một cách quy mô.Đối với người Việt sau 1000 năm Bắc thuộc, văn hóa Hán xâm nhập và chi phối sinh hoạt xã hội người Việt khá sâu đậm. Về mặt ngôn ngữ, tuy người Việt vẫn nói tiếng Việt nhưng tiếng Hán, nhất là trong những phạm vi triết học, chính trị và kỹ thuật được người Việt vay mượn rất nhiều. Một số từ hán việt : ái quốc, quả phụ, sĩ tử....

23 tháng 11 2018

qua đèo ngang nhớ lấy đà

23 tháng 11 2018

“Qua đèo Ngang” là tác phẩm nổi tiếng nhất của Bà Huyện Thanh Quan . Bài thơ được viết khi bà trên đường vào Phú Xuân, đi qua đèo Ngang- một địa danh nổi tiếng ở nước ta với phong cảnh hữu tình. Bằng giọng thơ man mác, hồn thơ tinh tế và lối thơ điêu luyện, “Qua đèo Ngang” không chỉ là bức tranh thiên niên đầy màu sắc mà còn bộc lộ tâm trạng cô đơn của tác giả, có chút gì đó nuối tiếc về thời phong kiến huy hoàng đã dần tàn lụi.

Bài thơ “Qua đèo Ngang” được viết theo thể thất ngôn bát cú Đường luật. Mở đầu là hai câu đề:

Bước đến đèo Ngang bóng xế tà

Cỏ cây chen đá, lá chen hoa.

Chỉ với câu thơ đầu tiên tác giả đã khái quát lên toàn bộ về hoàn cảnh, không gian, thời gian khi viết bài thơ. Cách mở đầu rất tự nhiên, không hề gượng ép, tưởng như tác giả chỉ thuận chân “bước đến” rồi tức cảnh sinh tình trước khung cảnh đèo Ngang trong buổi chiều hoàng hôn “bóng xế tà”. Hình ảnh “bóng xế tà” lấy ý từ thành ngữ “chiều ta bóng xế” gợi cho ta một nét gì đó buồn man mác, mênh mang, có chút nuối tiếc về một ngày đang sắp qua. Trong khung cảnh hoàng hôn đẹp mà buồn ấy, tác giả chú ý đến một vài hình ảnh độc đáo của đèo Ngang “Cỏ cây chen đá, lá chen hoa”. Với việc nhân quá các loại cảnh vật qua động từ “chen” cùng với phép liệt kê hoàng loạt cho ta thấy nét sống động trong bức tranh khung cảnh này. Cỏ cây cùng với đá núi, lá và hoa đua nhau vươn lên đầy sức sống. Những hình ảnh nhỏ bé nhưng sức sống thật mãnh liệt. Trong ánh chiều ta lụi tàn mà còn bắt gặp được những hình ảnh này để lại cho ta thật nhiều suy nghĩ. 

Hai câu thực là khi tác giả đang ở trên đèo cao, phóng mắt nhìn về xung quanh, xa hơn những đá núi, cây cỏ để tìm đến bóng dáng con người:

Lom khom dưới núi tiều vài chú

Lác đác bên sông chợ mấy nhà

Hình ảnh con người đã hiện ra nhưng dường như chỉ làm bức tranh thêm hiu hắt. Tác giả sử dụng biện pháp đảo ngữ cũng với từ láy gợi tả để thể hiện lên điều này. Con người ở đây chỉ có “tiều vài chú” kết hợp với từ láy “lom khom” dưới núi. Cảnh vật thì “lác đác” “chợ mấy nhà”. Tất cả quá nhỏ bé so với cảnh thiên nhiên hùng vĩ của đèo Ngang. Dường như không khí vắng vẻ, hiu quạnh bao trùm lên toàn cảnh vật.

Hai câu luận là nỗi buồn được khắc họa rõ nét qua những âm thanh thê lương:

Nhớ nước đau lòng con quốc quốc

Thương nhà mỏi miệng cái gia gia.

Tiếng kêu thiết tha hay chính là tiếng lòng tác giả. “Nhớ nước đau lòng con quốc quốc” là câu thơ từ điển tích xưa về vua thục mất nước hóa thành con cuốc chỉ biết kêu “cuốc cuốc”. Tiếng cuốc kêu khắc khoải càng làm bóng chiều thêm tĩnh lặng. Còn tiếng “gia gia” là tiếng kêu tha thiết gợi nỗi “thương nhà”. Ở đây cảm xúc của nhà thơ được bộc lộ rõ rệt. Nghệ thuật chơi chữ đồng âm độc đáo kết hợp nhân hóa cùng chuyển đổi cảm giác gây ấn tượng mạnh đã cho ta thấy được tấm lòng yêu nước thương nhà của Bà Huyện Thanh Quan.

Hai câu kết, khép lại những cảm xúc cũng như khung cảnh thiên nhiên của bài thơ :

Dừng chân đứng lại: trời, non, nước

Một mảnh tình riêng ta với ta.

Cảnh vật đèo Ngang thật hùng vĩ khiến tác giả dừng chân không muốn rời. Cái bao la của đất trời, núi non, sông nước như níu chân người thi sĩ. Nhưng đứng trước không gian bao la hùng vĩ ấy, tác giả chợt nhận ra nỗi cô đơn trong lòng mình dần dâng lên “một mảnh tình riêng ta với ta”. Khung cảnh thiên nhiên càng rộng lớn thì nỗi cô đơn của người lữ khác cũng càng đầy. Một mảnh tình riêng, một nỗi lòng sâu kín, những tâm sự đau đáu trong lòng mà không biết chia sẻ nhắn nhủ với ai. Âm hưởng nhịp điệu câu thơ như một tiếng thở dài nuối tiếc.

“Qua đèo Ngang” là lời nhắn gửi tâm sự của nỗi lòng tác giả đên người đọc. Bài thơ không chỉ là một bức tranh thiên nhiên hùng vĩ đượm nét buồn mà còn là những tiếc nuối, một tấm lòng yêu nước thương dân. Phải thật giàu cảm xúc, thật yêu thiên nhiên cùng con người, Bà Huyện Thanh Quan mới có thể để lại những vần thơ tuyệt tác như vậy.

Bài làm:

Văn bản là một bức thư của người bố gửi cho con nhưng tác giả lại lấy nhan đề là Mẹ tôi vì:

  • Hình thức của văn bản là bức thư của người bố gửi cho con nhưng nội dung mà bức thư đề cập đến lại là người mẹ. Người mẹ là hình ảnh trung tâm của câu chuyện, mang giá trị biểu cảm cho tác phẩm.
  • Người bố viết thư vì thái độ vô lễ của con đối với mẹ. Vai trò cao cả và lớn lao của người mẹ là điều mà người bố muôn En - ri - cô hiểu được khi cậu trót vô lễ với mẹ. Vì vậy nhan đề “Mẹ tôi” là hoàn toàn chính xác. 
  • Thông qua người bố, En-ri-cô sẽ hiểu được một cách khách quan những gian khổ, hi sinh mà người mẹ đã âm thầm, lặng lẽ dành cho đứa con.
7 tháng 11 2018

Khi mặt trời vừa rút sau những đỉnh núi phía tây, hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Nắng ngày hè chỉ còn nhạt nhòa. Thành phố đượm một màu vàng óng. Lúc này đã quá giờ tan tầm, dòng người và xe cộ vẫn ngược xuôi nhưng đã thưa dần. Đường phố bớt ồn ào, nhộn nhịp. Con đường trở nên rộng lớn và thênh thang hơn. Giữa đường, ngăn cách dòng xe xuôi ngược là một bờ tường rào khoảng năm mười phân. Phía trên là hàng rào lan can sắt màu xanh biếc chạy dọc theo con đường. Hai bên vỉa hè, hàng cây si già cỗi, cành sum suê đang trầm tư ngắm chiều tà. Những cây xà cừ đang rung rinh những lá non xanh mượt. Các em nhỏ ríu rít rủ nhau đi chơi sau một ngày học tập. Các bà mẹ chuẩn bị đi chợ nấu cơm chiều. Như vậy là một ngày yên bình đã trôi qua trên thành phố quê em.

Từ ghép: đỉnh núi, thành phố, dòng người, xe cộ,...
Từ láy: ồn ào, nhộn nhịp, thênh thang, ríu rít,..
Đại từ: Như vậy, em,..

Quan hệ từ : và

Từ Hán Việt : hoàng hôn

7 tháng 11 2018

choa đếu biết, tự mà làm bài đi .tội nghiệp quá haha

28 tháng 2 2019

Trường em tổ chức đi tham quan, du lịch vào dịp hè. Em hãy viết một đoạn văn nói lên cảm xúc của em về môi trường và thiên nhiên: khu vực tham quan có nhiều cây không, cảnh quan có đẹp không, môi trường có bị ô nhiễm không...

 

20 tháng 12 2018

Con gái là chúa giận hờn

Nhiều khi chả có chuyện chi cũng buồn

Con gái là chúa hứa xuông

Hẹn người ta đến rồi chuồn mất tiêu

Con gái là chúa ăn quà

Đi đường xí muội, về nhà ô mai

Con gái là chúa dở hơi

Dễ vui dễ giận dễ buồn khó ưa

Khóc thì như gió như mưa

Cười thì như pháo giao thừa mùa xuân .

20 tháng 12 2018

:< khó quá

7 tháng 11 2018

Có lẽ sau này khi rời xa ghế đá nhà trường và quay cuồng với những công việc bộn bề của cuộc sống thì ở một góc nhỏ nơi tâm hồn tôi sẽ luôn chứa đựng những kí ức tuyệt vời nhất về những kỉ niệm gắn bó với mái trường thân yêu. Tôi sẽ chẳng thể nào quên lần đầu tiên run rẩy và tự hào ra sao khi theo cha đến trường nhập học. Tôi cũng sẽ mãi không quên, cũng chính tại nơi này những người thầy đáng kính đã dạy cho tôi thế nào là một nhà báo chân chính. Nơi đây cũng đã đem đến cho tôi những người bạn cùng cười cùng khóc cùng dại dột và cũng cùng sát cánh trưởng thành bên nhau. 

Thời gian thi cử luôn là khoảng thời gian “kinh hoàng” đối với mỗi sinh viên và chúng tôi cũng không phải ngoại lệ! Tuy nhiên, nếu các sinh viên khác chọn “bế quan tỏa quản” hay “bỏ mọi cuộc chơi” hạn chế giao tiếp hạn chế facebook thì những lúc khủng hoảng vì thi cử chúng tôi lại giành nhiều thời gian trò chuyện với nhau hơn. Chúng tôi than vãn vì đống câu hỏi dài ngoằng, vì tập đề cương “khó nhuốt”, chúng tôi chọc ghẹo nhau vì bộ dạng nhếch nhác lúc ôn thi, chúng tôi chia sẻ đề cương cho nhau, động viên nhau những lúc mệt mỏi,... Nhóm chát của chúng tôi những ngày thi cử luôn đỏ tin nhắn. Có lẽ trò chuyện với nhau là cách chúng tôi cùng nhau vượt qua kì thi.

Sau mỗi môn thi, thay vì “cắm đầu cắm cổ” về nhà và “luyện” môn tiếp theo thì chúng tôi lại giành cho nhau một chút thời gian để kể đủ thứ chuyện trong phòng thi. Chúng tôi tranh nhau kể về cô giám thị khó tính, lan man về thầy giám thị lãng tử, chúng tôi kêu ca vì đề thi khó hay ủ rũ vì bị lệch tủ, chúng tôi mắng chửi cái khuôn mặt “chán sống” của một đứa khi không làm được bài và bắt nó phải quên cái bài thi đấy đi mà dốc tâm vào những môn sau,...Kết thúc kì thi, chúng tôi luôn tự thưởng cho mình một buổi offline ăn uống tưng bừng cùng nhau. Học cùng lớp, ngồi cùng bàn, sau giờ học mỗi đứa một công việc, một cuộc sống nên chúng tôi không đi chơi với nhau thường xuyên được và “thi xong”  là một trong những “cái cớ” đáng yêu để chúng tôi có thể ra ngoài cùng nhau.

Nếu như các bạn sinh viên khác vì thi cử mà dành  ít thời gian cho bạn bè thì có lẽ thi cử ở Học viện lại giúp chúng tôi gần nhau hơn, hiểu nhau hơn. Không ồn ào khoe mẽ, không cuồng nhiệt điên dại chúng tôi cứ thế mà mặc nhiên ở bên nhau thật nhẹ nhàng. Tôi trân trọng tình bạn như thế!

13 tháng 11 2018

ghê nha mày!~

2 tháng 11 2019

bn co goi y ko