Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Bài học rút ra cho bản thân trong cuộc sống: Phải biết lương thiện, quan tâm, khoan dung với mọi người xung quanh mình. Không nên ích kỉ, chỉ nghĩa đến bản thân mình. Đây nha bn
thể thơ lục bát
PTBĐ là biểu cảm , tự sự
nói về tình yêu của mẹ
hắt hiu-nẻo nắng-chông chênh-lắt lay
tình yêu của mẹ rất to lớn . mình phải biết yêu thuong mẹ , chăm sóc mẹ ,...
Xã Thanh An, huyện Thanh Chương, có khoảng 180 hộ trồng chè với tổng diện tích 420 ha, trong đó có khoảng 80 ha chè được bao bọc bởi hệ thống đập nước Cầu Cau, tạo nên cả một khu vực rộng lớn với những đảo chè xanh mát cùng dòng nước uốn lượn xung quanh.
Đồi chè không chỉ là cảnh quan đẹp mắt, mà còn đem lại lợi ích kinh tế cho người dân nơi đây. Từ ngày có nhiều du khách đến thăm, người dân địa phương ngoài việc trồng chè, bán chè còn mở thêm dịch vụ chèo thuyền, đi xuồng máy đưa khách đến thăm đồi chè. Theo dòng nước Cầu Cau, du khách sẽ được tận mắt chứng kiến những đồi chè thoai thoải với từng luống chè được canh tác theo hình cánh cung. Không chỉ nhìn từ xa, bạn còn được lên tận nơi, sờ tận tay vào những búp chè tươi non mơn mởn. Với mức giá vé tham quan đồi chè Thanh Chương chỉ vào khoảng 100.000 – 150.000 VND cho một thuyền có thể chở được tối đa 4 người, một mức giá vô cùng dễ chịu cho một chuyến du ngoạn giữa “đảo xanh”, ngày càng có nhiều người chọn đồi chè Thanh Chương làm điểm đến du lịch cho mỗi dịp cuối tuần. Không những vậy, lúc trở về, bạn còn có thể mua những bó trà xanh tươi mát về để thưởng thức tại nhà hoặc mang tặng bạn bè, người thân.
Dế lửa là nhân vật khiến họ xích lại gần nhau hơn.
– Vì các bạn ghét Lợi chứ không ghét con dế.
– Khi chú dế chết Lợi khóc như mưa bấc, bình thường là trùm sỏ nhưng bấy giờ cậu cũng yếu đuối, các bạn mới cảm nhận được sự đồng cảm trong con người Lợi “Khi thấy nó khóc như mưa bấc, bọn tôi cũng tan nát cõi lòng, chẳng còn tâm trạng nào mà ghét nó nữa.” hay “đám tang chú dế bọn tôi đều có mặt, im lìm, buồn bã, trang nghiêm.”
Bài học em rút ra ở câu chuyện trên là không nên ganh ghét người khác,.....................
chúc học tốt bro =))
Tôi đưa Dế Choắt đến chôn vào một vùng cỏ um tùm nhất và đắp thành nấm mộ to, trên đặt một vòng hoa trắng.
Lúc này, trời đã ngả về chiều, ánh trăng mờ nhạt chiếu trên từng bông cỏ khiến chúng có vẻ ảm đạm. Những bông hoa trắng trên mộ Choắt dường như ánh lên một màu tang tóc, đau thương. Trên bầu trời, mây như ngừng trôi, muôn vật đều yên ắng, chỉ còn lại tiếng gió như tiếng dương cầm và nước như đang hát một bản thánh ca tiễn Choắt về cõi hư vô…
Trong khung cảnh buồn đến não ruột ấy, vẫn có người đứng lặng lẽ bên mộ Dế Choắt. Đó là tôi. Tôi nhớ lại những chuyện cũ mà ân hận, mà xót xa. "Giá như mình không trêu chị Cốc thì đâu đến nỗi… Anh Choắt ơi! Tôi không ngờ… Tôi dại quá!". Tôi thầm nghĩ vậy. Giờ đây, khi đứng trước mộ Dế Choắt, tôi mới nhận ra sai lầm của mình, mới biết phải sửa ngay sai lầm đó. Tôi nghĩ:
"Có biết đâu mà lường: hung hăng, hống hách thì chỉ có đem thân mà trả nợ cử chỉ ngu dại. Tất cả là tại tôi, anh Choắt ạ! Tôi mà không trêu chị Cốc thì bây giờ anh vẫn còn sống…". Tôi nghĩ đến lời dặn dò của Dế Choắt, một lời khuyên chân thành đã kéo tôi ra khỏi vẻ hung hăng thường ngày: "Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn thì cũng mang vạ vào mình…". Tôi đứng lặng hồi lâu, nghĩ về bài học đường đời đầu tiên, nghĩ về tất cả mọi người và những cử chỉ của mình mà thấy lòng ân hận: "Không anh Choắt ạ, anh ở nơi chín suối hãy yên tâm, tôi sẽ sửa sai khi còn chưa muộn. Tôi sẽ không phụ lời anh dặn dò đâu! Anh cứ yên tâm!".
Mặt trời đã gần lặn, chỉ còn một chút ánh sáng yếu ớt soi khắp không gian. Tôi cúi xuống bốc một nắm đất đắp lên mộ cho Choắt. Tôi nhìn mộ Choắt lần cuối cùng rồi quay gót, quả quyết bước đi…
Gió vẫn thổi, cỏ cây, hoa lá lao xao rồi cúi rạp về phía mộ Choắt chào vĩnh biệt. Sương đã xuống, sương rơi từng giọt trên cỏ, từng giọt trên mộ Dế Choắt. Mặt trời đã lặn hẳn, cỏ cây vẫn như rì rào, lao xao, gió thổi mạnh sương vẫn xuống. Màn sương trắng in hình một chú Dế cúi đầu lầm lũi đi xa dần…
Sau khi gây ra cái chết thảm thương cho Dế Choắt tôi ân hận lắm, chỉ ước giá như thời gian quay lại tôi không trêu chị Cốc để bây giờ hậu quả ra nông nỗi này. Tôi tự nói mình là thằng hèn nhát, không dũng cảm nhận tội trước mặt chị Cốc biết đâu chị ấy tha cho. Nhưng khi tôi nhận ra thì đã quá muộn màng. Người bạn ốm yếu của tôi đã nằm sâu trong lòng đất. Tôi tự rút ra bài học đường đời cho mình - Ở đời, sống mà cứ có thói hung hăng, không coi trời đất ra gì, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn gì cũng mang vạ vào thân.