Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Trong cuộc sống hiện đại hóa, công nghiệp hóa hôm nay, đất nước Việt Nam ta đã có những đổi mới tích cự trong việc giáo dục. Nhưng song song với những mặt tích cực đó, còn có những cái xấu, cái chưa tốt nhìn thấy rõ, mà ví dụ điển hình là việc học đối phó của phần lớn học sinh ngày nay.
Vậy học đối phó là gì và do đâu? Ai trong chúng ta dám thừa nhận mình chưa bao giờ như thế? Việc học, quan trọng là lòng yêu thích, sự say mê tìm tòi, tạo cho mình một cái nhìn mới mẻ trong việc tiếp nhận và tích lũy kiến thức. Từ đó, ta mới có thêm niềm tin, những hứng thú để tiếp tục chặng đường học tập. Hãy nhìn những đứa trẻ, học tập đối với chúng luôn là sự tự do, là những bí ẩn chúng mong muốn được giải mã. Nhưng học sinh ngày nay thì lại khác. Học tập, xem như một nghĩa vụ bắt buộc, áp đặt và nặng nề. Thầy cô giảng, ta cứ dỏng tai lên nghe, nhưng chữ có vô đầu không thì không quan trọng. Nói điều này ra, một số người bảo ta bày vẽ, họ nói rằng: "Dào, chép bài mỏi tay chết còn học này học nọ!". Vậy là việc học cũng hờ hễnh, cũng nhàm chán như một nỗi khổ. Người ta dần dần nghĩ ra những "quái chiêu" để đối phó với việc học, để qua mặt thầy cô.
Phao, copy, chép sách giải, hỏi bài bạn, đến "lò" luyện mong vớ lấy vài con chữ,... Học mà không biết mình học vì cái gì, vì một mục đích cao đẹp nào, để đạt được thành công ra sao trên đường đời. Học như học vẹt, miệng đọc qua loa, bài tập không chyên sâu, mồm miệng cố la cho lớn để ra vẻ ta đây với thiên hạ. Không những học sinh yếu kém mà các bạn có năng lực tốt cũng "đối phó". Thầy dạy cho có và trò học đối phó, một khung cảnh dễ nhận thấy ở các lò luyện thi, trường chuyên, lớp giỏi,.. Việc đối phó như một tấm khiêng chống đỡ sự thất vọng của thầy cô, cha mẹ và những lời bàn tán của bạn bè. Chúng ta dần đánh mất những truyền thống học tập của người học sinh, để đổi lấy những con điểm cao chót vót, những nguyện vọng để bằng bạn bè.
Học đối phó là vấn nạn lớn, nó ăn mòn và hủy diệt sự tự chủ trong mỗi con người, gặm nhắm những đức tính tốt đẹp trong mỗi học sinh chúng ta. Cần có biện pháp, không thể nói suông ngày một ngày hai. Mỗi khi học tập, hãy tìm tòi những câu hỏi, đi sâu và những kiến thức, dành nhiều thời gian cho những mục tiêu mình cần vươn đến. Và hãy nhớ rằng: Chúng ta là chủ nhân tương lai của đất nước, là thế hệ học sinh mới, không thể đi lên mà không có kiến thức, trí tuệ và lòng hăng say yêu thích.
Học đối phó - cần phải loại bỏ ngay từ hôm nay.
Đợi mỗi lần vết thương lành lại thì chủ chó lại thỉnh thoảng thả chó ra đường và nó lại cắn mẹ tôi thì chủ chó lấy lý do là chó bị xổng chuồng nên trở tay không kịp. Khi tôi đã bị con chó cắn lần 3 thì tôi và mẹ có lên công an nhờ họ giải quyết và lập nên bản cam kết với nội dung: Chủ chó phải di chuyển con chó cắn người đi nơi khác không được nuôi tại nhà nữa. Trong cam kết không có đề cập đến thời gian cụ thể thực hiện việc chuyển chó. Đã hơn một tuần mà tôi vẫn thấy con chó ở nhà và chủ chó nói là nó đã được xích lại trên lầu và không hề nghe chủ chó nói về việc di chuyển chó. Mỗi lần tôi đi ngang qua nhà cửa nhà chủ chó thì con chó lại sủa rất nhiều. Cũng chỉ vài ngày sau đó tôi thấy chủ chó có vài lần không xích chó lại và để cho nó chạy trong nhà. Tôi có lần lên nói chuyện với điều hành khu phố, họ nói là cần có thời gian để chuyển chó nhưng khi hỏi thời gian cụ thể chuyển chó thì họ không nói và con chó cứ thế vẫn ở nhà.Vậy là lần thứ 4 tôi bị cắn , tôi quyết định thiến con chó đó cho nó sml.Mấy hôm sau; con chó đó ko cắn tôi nữa :))
Các bạn nghĩ rằng mắc lỗi chỉ là chuyện thường thôi, nhất là với trẻ con, có phải không? Nhưng có một lần tôi đã mắc phải một lỗi rất đáng trách mà tôi nhớ đến tận bây giờ.
Hôm đó là ngày thứ bảy, trời nắng đẹp. Tôi tung tăng tới lớp trên con đường quen thuộc. Vừa đi, tôi vừa ấm ức nghĩ: “Hôm nay là ngày về bà ngoại thế mà bố mẹ chẳng cho mình nghỉ học. Đằng nào cũng chỉ bỏ mất một buổi học thôi, lo gì?”. Suy nghĩ miên man mà không để ý là tôi đã tới trường từ lúc nào. Các bạn tất bật vào lớp, còn tôi thì cứ đứng ngoài cổng trường ngần ngừ không muốn vào. Hai dòng tư tưởng cứ đan xen vào nhau, hoặc là tôi về nhà hoặc là vào học. Nhưng vì chưa bao giờ bỏ học nên tôi sợ lắm, nghĩ đủ mọi điều không tốt. Tôi cứ đứng trước cổng trường như thế đến - mười lăm phút. Tiếng trống gióng giả vang lên như thúc giục tôi. Lúc này sân trường chỉ còn lại vài bạn học sinh đi muộn. Thấy tôi cứ đứng đó mãi, bác bảo vệ hỏi: “Cháu có vào lớp không để bác còn đóng cổng?”. Tôi trả lời như vô thức: “Dạ không, cháu chỉ đi qua chờ anh cháu thôi ạ”. Và cánh cổng trường đóng lại trước mắt tôi. Tần ngần hồi lâu, tôi quay bước ra về. Thấy tôi, bố liền hỏi, “sao con lại về?”. Lúc này tôi đang mải mê suy nghĩ, nghe tiếng bố hỏi, tôi giật mình trả lời: “Dạ, hôm nay cô ốm không có ai dạy thay nên bọn con được nghỉ”.
Bố cười với tôi: “Vậy thì con vào chuẩn bị đi, bố đưa con đến nhà ông ngoại. Mẹ cũng ở đấy rồi”. Nghe bố nói thế, tôi mừng rơn, quên sạch cả chuyện tôi trốn học. Nhưng kẻ nói dối thì không thể nào mà ung dung được. Tối đến, tôi cứ thấp thỏm lo sợ nhỡ ra bố mẹ biết. Và điều mà tôi lo sợ đã đến. Chuông điện thoại nhà tôi reo vang: “Reng... reng...”. Bố nhấc máy. Khuôn mặt bố đang tươi tỉnh bỗng nhiên tối sầm lại. Bố đặt máy xuống, quay lại phía tôi rồi hỏi: “Sao hôm nay con không đi học?” - giọng bố pha chút buồn buồn. Tôi đứng trân trân nhìn bố, miệng ấp úng: “Con... con”. Bố hỏi lại lần nữa: “Tại sao?”. Tôi bật khóc và tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện trong tiếng nấc. Tôi hứa với bố là tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa, nhưng bố bảo lần này bố phải đánh đòn để cho tôi nhớ. Tôi nín lặng không dám khóc nữa, phần vì sợ bố, phần vì tôi thấy không xứng đáng được khóc. Từ đó trở đi tôi quyết tâm không nói dối bố mẹ dù chỉ nửa câu.
Nói dối là một tính xấu mà học sinh chúng ta không nên mắc phải. Đây là một bài học lớn dành cho tôi.
Đau chứ, cái cảm giác khi chúng ta thật lòng thật dạ thương một người, ngày ngày quan tâm, ra vào Facebook người ta, tưởng tượng ra một tương lai với người ta, trút bỏ hết cả tự tôn để bày tỏ tình cảm của mình, thế rồi nhận lại một câu chối từ.
Có rất nhiều người cảm thấy thực sự suy sụp khi thất tình. Phần vì mất đi một niềm vui khi được trao gửi cảm xúc cho người khác, phần vì thấy bản thân mình thật kém cỏi, tệ hại hoặc có một nhược điểm gì đó khiến người ta không chọn bạn. Đây là những lời khuyên để bạn không rơi vào tình cảnh buồn chán quá mức, có thể dễ dàng chấp nhận sự thật và sẵn sàng bước tiếp.
Khi ai đó không chọn bạn, đừng bao giờ tranh cãi với họ
"Tại sao cậu không thích tớ? Rõ ràng chúng ta đã rất vui vẻ mà? Những ngày tháng qua không có ý nghĩa gì với cậu sao?". Đừng cố chứng minh rằng họ đã sai khi không chọn bạn. Hãy nói với người đó, rằng bạn hiểu, và cảm thông cho quyết định của bạn, rằng tình cảm không phải là gánh nặng, không nên là gánh nặng của bất kỳ ai.
Hãy nói với họ rằng bạn tôn trọng quyết định của họ, một cách thật lịch sự. Hãy đè nén những bức xúc, oan uổng, đau đớn, thất vọng lại và mỉm cười. Đừng nhìn lại quá khứ, đừng cố đào bới vào từng câu từng chữ họ nói để tìm ra sơ hở.
"Anh muốn biết vì sao em không chọn anh, được không?". Câu hỏi này rất thừa thãi, để tỏ ra lịch sự, họ sẽ chỉ cho bạn những câu trả lời mà trẻ con lên ba cũng nói được: "Anh rất tốt, nhưng em rất tiếc, chỉ đơn giản là không hợp nhau thôi, đúng người, sai thời điểm, em chưa muốn yêu ai lúc này". Không là không, bạn cần biết vì sao không ư, để làm gì?
Hãy tự nói với chính mình rằng: "Ồ, cũng được thôi, không được chọn cũng chẳng sao". Bạn là bạn, không phải là một phương án, là đồ vật để người ta lựa chọn. Thất bại trong tình cảm cũng là một bài học, hãy cứ để cho con tim bạn được đau, được hối tiếc, được khóc lóc, tức giận, hãy xả hết những cảm xúc tiêu cực ra ngoài trước khi bắt đầu lại với một thái độ tích cực.
Khi ai đó quyết định không chọn bạn, đừng bao giờ tự hỏi rằng mình chưa tốt ở đâu
Việc họ không chọn bạn, đó là quyết định của họ. Đừng tự đổ lỗi cho bản thân mình.
Đó là lời từ chối được họ nói ra sau một thời gian cân nhắc, dựa trên quan điểm của họ về tình yêu, dựa trên trải nghiệm, phán xét và góc nhìn của chính họ. Việc họ từ chối bạn không phản ánh điều gì ở bạn cả. Một người không thích bạn, không có nghĩa là cả thế giới này sẽ không có ai thích bạn. Một người ghét bạn, không đồng nghĩa với việc bạn đáng bị đối xử như vậy.
Khi ai đó nói bạn, đơn giản là "không hợp" với họ, hãy nghĩ thoáng ra, "không hợp" không có nghĩa là không đủ đẹp, không đủ giàu, không đủ tốt. Chỉ đơn giản là họ không có cảm xúc với bạn, nên sự hoàn hảo của bạn chẳng có ý nghĩa gì với họ hết, nhưng sẽ có ý nghĩa với rất nhiều người sau này. Đừng buồn bã quá lâu hay để bản thân bị ám ảnh bởi những câu nói đó. "Không hợp" không có nghĩa là bạn đã làm gì sai, bạn xấu, bạn nghèo, hay không ai muốn yêu bạn.
Bạn được phép buồn, được phép mặc cảm về bản thân mình, trong chốc lát thôi. Bởi đó là những phản ứng rất bình thường của con tim khi bị ai đó từ chối. Chúng ta không thể trách người mình thương đùa cợt, lợi dụng tình cảm để rồi từ chối mình, vậy nên chúng ta lại quay sang tự trách mình, rằng mình chưa "xứng" với người ta.
Nhưng bạn ơi, nếu ta không yêu chính bản thân mình, còn ai yêu nổi ta nữa đây? Để xốc lại tinh thần sau cú vấp, hãy nhớ về những khoảnh khắc bạn cảm thấy thật sự hạnh phúc, thật sự tự tin, được quý mến, được ca ngợi. Bạn vẫn mạnh mẽ, độc nhất và sở hữu những giá trị của riêng mình mà chẳng liên quan gì đến việc có được yêu hay không.
Đừng trói mình trong vòng tròn mà họ vẽ ra cho bạn, vòng tròn của chữ "hợp". Bạn cần phải rèn luyện để ngày một trưởng thành, nhưng chẳng cần phải cắt gọt bản thân để "hợp" với bất kỳ ai.
Khi ai đó quyết định không chọn bạn, hãy cứ yêu chính mình, đủ để buông tay
Tự trọng...
Chúng ta có thể mất tất cả, nhưng đừng để mất tự trọng. Hãy tôn trọng bản thân mình, để đừng tốn thời gian, công sức và tiền bạc cho những người không chọn bạn. Nói thì luôn dễ hơn làm. Đúng vậy, tôi biết, bạn đang rất đau, bạn cảm thấy mình như thằng/con ngốc khi bị "crush" thả thính chán chê rồi lại nhét vào friendzone. Bạn đào bới, níu kéo, tìm mọi cách để khiến họ nghĩ lại và "vứt" cho bạn một cơ hội.
Đừng làm thế...!
Mạnh mẽ lên bạn, mạnh mẽ đủ để không van nài, mạnh mẽ đủ để không cầu xin, mạnh mẽ đủ để không tiếc nuối tất cả thời gian, công sức và tiền bạc đã lãng phí cho một mối quan hệ chẳng đi đến đâu.
Hãy giữ lại danh dự cho mình và "cắt lỗ" tại đây. Đừng ngồi "kết toán" số tiền bạn đã bỏ ra để lấy lòng họ, số giờ ngủ bạn đã cắt xén bớt để nhắn tin với họ, số công việc bạn đã làm "free" để đổi lấy một nụ cười mãi mãi chẳng bao giờ thuộc về bạn. Đừng nghĩ về những điều đó nữa.
Hãy để họ tiếp tục cuộc sống với sự lựa chọn của họ, bước đi trên con đường không có bạn đồng hành.
Nếu bạn thích buồn, hãy cứ buồn bã một mình trong im lặng cho đến khi con tim vui trở lại. Rồi sẽ đến lúc bạn cảm thấy mình đã có thể bắt đầu "sống lại" một cách bình thường; đọc những dòng trạng thái khi buồn bã tuyệt vọng và bật cười tự hỏi vì sao mình lại "dở hơi" đến thế.
Nếu họ quyết định không chọn bạn, tức là bạn không hợp với họ, và họ càng không hợp với bạn.
Sau khi bị từ chối, sẽ mất một thời gian để bạn có thể tìm lại mình của ngày xưa, và mình của tương lai - một con người vui vẻ, hạnh phúc, tồn tại độc lập không phụ thuộc vào ai khác, không phải để "hợp" với tiêu chuẩn của ai khác.
Nếu bạn mãi không buông được chuyện đó, cũng đừng trách mình, đừng vội, đừng gồng mình ép bản thân phải làm những việc bạn chưa sẵn sàng. Điều quan trọng nhất, chúng ta phải hiểu rằng: dám yêu thì dám chịu đau. Khi ai đó vô tình hay cố ý làm tổn thương bạn, đó cũng là một bài học, một trải nghiệm đáng quý.
Một ngày nào đó nhìn lại những ngày tháng đau khổ đã qua, bạn sẽ tự mỉm cười: "Chà, mình đã từng mạnh mẽ đến thế!".
Khi ai đó không chọn bạn, hãy cảm ơn họ vì đã không khiến bạn lãng phí thời gian cho một mối quan hệ chẳng đi đến đâu.
Và giờ đây, bạn hoàn toàn tự do để đi tìm người được định mệnh an bài cho mình.
chẳng có ai bị corona mà tự lên đây ghi là Mình bị corona ,với cả ở dưới có chữ fake kìa
bạn nên đi đến bv nhé \\\\\\
mong bạn mau khỏe