K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

18 tháng 2 2019

Bạn thì nghĩ béo múa nhiều để giảm cân đó.

19 tháng 2 2019

có lẽ đúng nhưng cũng có thể sai. Vì nếu múa thì sẽ làm cho người khác ọe chết mất.

31 tháng 3 2023

mik bít

 

Chào các bạn! Hôm nay, tôi sẽ chia sẻ với các bạn về hiện tượng bóng đè của tôi gặp phải.Bao gồm 3 loại bóng đè khác nhau:1: loại bình thường nhất. Như các bạn biết, khi các bạn có một ngày mệt mỏi và ngủ thiếp đi. Và trong giấc ngủ với cơn mơ mộng mị nửa tỉnh nửa mê. Các bạn phát hiện mình cả người cứng đờ như bị điểm huyệt trong phim...
Đọc tiếp

Chào các bạn! Hôm nay, tôi sẽ chia sẻ với các bạn về hiện tượng bóng đè của tôi gặp phải.

Bao gồm 3 loại bóng đè khác nhau:

1: loại bình thường nhất. Như các bạn biết, khi các bạn có một ngày mệt mỏi và ngủ thiếp đi. Và trong giấc ngủ với cơn mơ mộng mị nửa tỉnh nửa mê. Các bạn phát hiện mình cả người cứng đờ như bị điểm huyệt trong phim vậy, không thể cử động được tay chân, miệng. Các giác quan như mắt, lỗ tai vẫn hoạt động bình thường. Nó cho bạn cảm giác bị khống chế, đè ép , khó chịu và tăng cực độ thần kinh vận chuyển áp bức người ta sản sinh ra sợ hãi và có những dòng suy nghĩ lệch lạc. Nhưng thực ra bạn chỉ cần thả lỏng sẽ bình thường trở lại. Theo tôi thì Đây là căn bản để sản sinh ra các loại bóng đè khác. Cái này là bình thường nên tôi không kể khi tôi gặp phải.

2: loại bóng đè này tôi cũng không biết đặt tiêu đề gì cho phải. Một hôm,nhà tôi dựng xong khung chuồng dê, vì mới dựng nên nó thoáng mát. Tôi mang võng bắt ở đó nằm ngủ trưa. Vì thoáng mát mà có một mình tôi ngủ, bố tôi thì ngủ trong nhà. Nên có tật xấu cởi quần cộc ra mặc một cái quần slip rồi ngủ ^^. Nằm được một lúc tôi thấy cả người cứng đơ, tôi biết mình bị bóng đè rồi nên chả quan tâm. Tính thả lỏng cả người ra ngủ tiếp, thì thấy có người lại gần thì nghĩ chắc bố tôi vì nhà chỉ có 2 bố con ở nhà, còn ai nữa đâu. không xong rồi, lần này mà bố tôi xuống thì xấu hổ chết, nhưng tôi cũng không động đậy được trơ mắt ra nhìn người đàn ông kia tới gần. Khi tôi ngủ võng, hai bên võng cao hơn đầu, ở giữa trũng xuống, nên khi nhìn qua lỗ màng võng chỉ thấy bóng hình lờ mờ của người đàn ông thì thứ khác không rõ. Một lúc sau, người kia tới võng của tôi làm gì đó tôi cũng chẳng biết, một hồi rồi lại xoay người đi khoảng 20 mấy mét thì biến mất, lúc tới lúc đi cũng thế, sau đó cả người tôi bình thường trở lại. Tôi vội chạy lên nhà thì thấy bố tôi vẫn đang ngủ say. Tới tối tôi mới dám hỏi hồi trưa có xuống chỗ tôi không thì bố tôi bảo không.

3: Hồn xuất.

Khi tôi học cấp 3 thì lên tp.hcm học và ở chung với mấy đứa bạn. Mướn một phòng cũng rộng rãi ở lầu 2, ở dưới tầng trệt thì mở quán bi a. Ở lầu 2 thì 2 bên dãy phòng , đầu hành lang chung hướng ra ngoài là ban công, hướng ra sau là phòng vệ sinh công cộng. Một hôm, vào lúc chiều khoảng tầm 6h tối, 2 thằng bạn rủ nhau ra ngoài ăn tối, lúc ấy tôi mệt nên chẳng muốn đi kêu tụi nó thuận tiện mua về cho tôi luôn, còn tôi thì ngủ thẳng cẳng^^. Một lúc sau, tôi nghe tiếng thằng phòng bên đánh lm bật nhạc to vs tiếng gia đình phòng đối diện cãi vã , làm tôi tỉnh giấc, nhức cả đầu. Nằm thả lỏng thì không được, tôi nghe thấy tiếng bước chân, tiếng nói chuyện đi về phía phòng mình, tưởng 2 thằng bạn về. Một lúc sau cũng chẳng thấy mấy đứa nó đi vào, âm thanh lộn xộn làm tôi khó chịu, tôi nghĩ mình cần phải tỉnh dậy ngay bây giờ. Từ trước tới giờ,khi tôi bị bóng đè tôi thường thả lỏng , muốn cho nhanh một chút dứt đi cái cảm giác bị bóng đè. Không biết có thể kéo dài thời gian bóng đè thì có cái gì xảy ra không, sau mỗi lần tôi bị bóng đè thì tôi nghĩ như thế. Như thế, lúc ấy tôi dồn hết ý chí của mình vận chuyển trong não để cố ý bức phá ra gông xiềng này. Đau, thật đau, đầu tôi ông ông hưởng hưởng lên, muốn cho chân tay nhúc nhích nhưng vẫn không được, chỉ để lại cơn đau đầu kinh khủng. Một lúc sau, tôi cảm giác mình bình thường lại, đi ra mở cửa phòng, theo hành lang ra ngoài ban công, muốn đi xuống cầu thang để đi ra ngoài, nhưng cầu thang như bị bít kín lại. Tôi nghi hoặc một chút,không nghĩ ra tại sao , thế là tôi bắt đầu quay lại phòng mình và nằm xuống chỗ cũ ngủ tiếp. Lúc sau, tôi giật mình tỉnh lại, đầu hơi đau đau. Không suy nghĩ nhiều. Tôi mở cửa ra, khóa lại cửa phòng rồi ra ngoài kiếm gì đó ăn tối, cầu thang vẫn bình thường dẫn tôi xuống tầng trệt bi a, ra ngoài tìm quán hủ tiếu gõ, ăn xong vẫn không thấy mấy thằng bạn đâu. Tôi lại ra tiệm net tìm kiếm thì thấy 2 thằng cờ hó đó đang ngồi chơi lm cười sằng sặc. Tôi thấy thế tức giận, bay vào mở máy kế bên, đợi một chút zô troll tụi nó^^ .
Đây là lần đi tiên mình viết, chữ không chau chuốt mong các bạn thông cảm. Nếu được, lần sau mình sẽ viết về vấn đề những thứ thú vị gặp phải khi mình bị ma nhập^^. Tạm biệt các bạn.

0
21 tháng 4 2019

ko

ㅏㅐ

21 tháng 4 2019

bạn ko phải là A.R.M.Y

Chào các bác. Lâu rồi ko thấy page có truyện nào dài kì để ae hóng cho đỡ buồn, đó là động lực để tớ quyết tâm “cào phím” để cho ra đời DUYÊN ÂM. Do vừa viết vừa nghĩ nên tớ ko có số chương cụ thể. Cơ mà như vậy mới tạo động lực cho ae hóng chứ nhỉ. Hihi…Thôi ko dài dòng nữa. Bây giờ tớ sẽ vào chuyện chính. Trước hết là tớ nói sơ qua về DUYÊN ÂM. Đây là đứa con tinh...
Đọc tiếp

Chào các bác. Lâu rồi ko thấy page có truyện nào dài kì để ae hóng cho đỡ buồn, đó là động lực để tớ quyết tâm “cào phím” để cho ra đời DUYÊN ÂM. Do vừa viết vừa nghĩ nên tớ ko có số chương cụ thể. Cơ mà như vậy mới tạo động lực cho ae hóng chứ nhỉ. Hihi…

Thôi ko dài dòng nữa. Bây giờ tớ sẽ vào chuyện chính. Trước hết là tớ nói sơ qua về DUYÊN ÂM. Đây là đứa con tinh thần mà tớ đã định viết rất lâu rồi nhưng bây giờ mới có dịp. Về nội dung thì đây đều là những câu chuyện có thật đã xảy ra với tớ, hoặc tớ được nghe, được chứng kiến. Tất nhiên là để đảm bảo nội dung và tính logic cho truyện thì tớ đã chỉnh sửa một số chỗ để hợp lý hơn. Về cách xưng hô trong truyện thì để gần gũi hơn với ae, tớ sẽ xưng là “tớ” và gọi ae là ” các bác” ( dân chuyên văn nên hơi nhiều thủ tục tí, ae thông cảm).

📷

Truyện này cũng ko biết phải bắt đầu từ đâu nữa, nhưng nghe mẹ tớ kể lại: Ngày xưa bà nội tớ là thầy cúng. Một lần, trong làng có thằng bé bị chết đuối( ko biết ở chỗ các bác thế nào chứ ở chỗ tớ người chết đuối nếu vớt dc xác lên sẽ mang đi chôn ngay, sau đó làm lễ câu vong về nhà). Lần này cũng vậy, bà nội tớ đi làm lễ câu vong cho thằng bé kia. Người ta đặt một cây chuối bắc ngang qua lòng sông chỗ nó chết đuối. Ở giữa gắn một lá bùa. Bà tớ ngồi trên bờ sông cùng người nhà thằng bé, bà đọc một bài kinh để câu hồn nó lên bờ.

Nếu hồn lên sẽ thấy là bùa rơi ra và cây chuối rung lên. Mọi lần chỉ cần đọc một lần thôi là vong đã lên rồi, nhưng lần này đọc đến 3 lần mà vẫn chưa thấy phản ứng gì, trời thì nắng, bà tớ đang định quay về thì tự nhiên giữa lòng sông sùi bọt lên, rồi chẳng biết từ đâu có một đàn các bới đến đớp mất là bùa. Bà tớ nhìn thấy cảnh ấy xong thì ngạc nhiên lắm, nhưng cũng ko nói gì. Xong bà chỉ bảo là vong này nghịch lắm, nếu ko phải thầy cao tay sẽ ko làm được. Sức của bà tớ thì cũng có hạn nên ko thể làm gì được. Đêm đó bà tớ nằm mơ, thấy có đứa bé cứ đứng ngoài sân cười sằng sặc. Nó vừa cười vừa bảo sẽ theo một người trong nhà tớ. Nhưng là theo ai thì nó ko nói rõ. Nó nói xong thì bà tớ bừng tỉnh, mồ hôi vã ra khắp người. Bà chỉ mong những gì nó nói không phải là sự thật. Hôm sau bà gọi mẹ tớ sang và kể lại ( mẹ tớ lấy chồng làng bên ).

Nghe xong mẹ tớ chỉ cười và bảo bà lại nghĩ quá. Mấy hôm sau thì bà nhận được tin mẹ mang bầu tớ. Mọi chuyện vẫn bình thường. Nhưng đến tháng thứ 8 thì mẹ tớ đau bụng dữ dội. Rồi mẹ sinh tớ, non một tháng. Và đó cũng là tháng 7 âm lịch. Và có lẽ đây cũng là khởi nguồn của tất cả những gì xảy ra với tớ sau này….
Cũng khá dài rồi nên tớ xin được dừng chuyện ở đây. Hẹn các bác ở chap 2.

0
24 tháng 11 2019

Làm gì có con gì như thế chứ?!?

24 tháng 11 2019

À đúng rồi!!!Con dao phải ko?

Mình là sinh viên y năm cuối, câu chuyện mình kể là có thật và người trong truyện là mình. Sinh viên y những năm đầu thường được phân công trực trường(ngủ canh ban đêm, đề phòng trộm), trong trường thì ngoài phòng học, trang thiết bị ra thì còn có 1 phòng riêng chứa xác để thực tập giải phẫu. Hôm đó tụi mình trực gồm 5 người, được bác bảo vệ cho mượn 5 cái ghế bố nằm ngủ....
Đọc tiếp

Mình là sinh viên y năm cuối, câu chuyện mình kể là có thật và người trong truyện là mình. Sinh viên y những năm đầu thường được phân công trực trường(ngủ canh ban đêm, đề phòng trộm), trong trường thì ngoài phòng học, trang thiết bị ra thì còn có 1 phòng riêng chứa xác để thực tập giải phẫu. Hôm đó tụi mình trực gồm 5 người, được bác bảo vệ cho mượn 5 cái ghế bố nằm ngủ. Mình thì nằm ngoài cùng, đầu hôm mình cũng nghĩ vẫn vơ “nằm ngoài liệu có thấy gì không?”. Tối đó mình ngủ, thì mơ thấy mình ngồi nói chuyện với một ông chừng hơn 30, da trắng, mặc sơ mi sọc kẻ và đóng thùng rất lịch sự. Sáng dậy thì hoàn toàn không có gì xảy ra, mình cũng không nói với ai. Cho đến khoảng 2 tháng sau mình về quê, dưới quê mình có 1 ông sư thầy, làm trụ trì trong 1 cái chùa nhỏ(mình hay kêu là sư phụ, vì mình với thầy cũng tương đối thân, ông có tài coi tướng rất hay). Gặp thầy, mình cũng chào như thường lệ. Thầy bảo “đợt này về con dắt theo ai về nữa vậy con”. Lúc này mình mới giật mình, mình mới hỏi sao thầy biết và nhờ thầy miêu tả(vì lúc này mình đã nghi ngờ giấc mơ đó, thường thì mình chỉ mơ gặp người quen, còn thấy người lạ không quen thì thường là đó đó :)). Thầy bảo “người này ở dưới chỗ con học, người ta theo con về” rồi thầy mới miêu tả hình dáng, hoàn toàn giống ng mình đã gặp.

Câu chuyện thứ 2: đêm đó mình trực cấp cứu tại bệnh viện, nhà trọ thì chỉ cách bệnh viện chừng 200m. Nửa khuya mình mới vào khoa, khám sơ bộ vài bệnh mới vào khoa thì mình tìm chỗ ngủ(vì lúc này mình rất mệt, sáng đi bệnh viện, chiều học giảng đường và tối học thêm anh văn). Trong khoa có 1 phòng tách riêng với khu khám bệnh, nơi này chủ yếu để thiết bị máy móc và giường bệnh. Nhìn sơ qua thì có chừng 4 cái giường bệnh, nhưng 3 trong số đó thì đã có sinh viên khác ngủ rồi. Điều đáng chú ý là 3 cái giường kia rất tồi, có giường đến 2 người nằm trong kho giường tốt nhất lại để trống. Mình cũng nghĩ ngợi nhưng cũng mặc kệ, ngủ cái đã. Chợp mắt chút xíu thì giường rung bần bật như ai nắm và rung. Mình mở mắt ra xem thì mấy giường gần nhất cũng tận 3 bước chân và mấy sinh viên khác đã ngủ hết rồi. Mình ngủ tiếp, giường lại rung như khi nãy. Mặc nó, ngủ đến sáng luôn. Sáng dậy bạn rủ đi ăn “ê sáng mày ngủ mày có gặp gì không?”

“Có gì sao?”

“Hồi trước lúc mày vô có ông đó cấp cứu, nhưng không sống được nên chuyển về rồi. Chính cái giường mày nằm là hồi tối cấp cứu ổng, tụi tao sợ nên ko dám nằm”

0