Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Bạn Sang lớp em
Mặt rất lem nhem
Lại hay ăn kem
Được cô giáo khen
Là đứa hèn nhát
Nhiều lần ăn tát
Chỉ vì hay hát
Đi chơi xúc cát
Như đứa trẻ trâu
Làm bài thì lâu
Mà ăn nhanh thế
Chẳng hề ý tứ
Ăn cứ nhồm nhoàm
Bọn mình xin hàng
Phá làng, phá xóm
Nghịch không ai bằng
Tính rất lằng nhằng
Nợ tiền không trả
Thi đến nơi rồi
Mà vẫn cợt nhả
Cho mấy cái vả
Là hoa mắt luôn
Học kiểu dập khuôn
Thì sao hiểu được
Buổi sáng hôm nay
Em đi đến lớp
Trong lòng vui thay
Con đường hôm nay
Nắng vàng rải nhẹ
Gió đùa trên cây
Lòng em mê say
Vui thay đến lớp
Bài làm
Ngày xửa ngày xưa
Có một cô gái
Tên nàng là Tấm
Sống cùng với gì
Em tên là Cám
Tấm vốn chăm chỉ
Cám thì lười nhác
Bỗng có một hôm
Hoàng tử kén vợ
Nghe được tin này
Nhà Cám liền đi
Tấm thì ở lại
Lựa đỗ xanh ra
rồi lựa đỗ đen
Bụt liền hiện ra
Và bảo tấm rằng
Gọi đàn chim sẻ
Bảo chúng nhặt cho
Tấm làm theo bụt
Đỗ đã lựa xong
Tấm lại khóc tiếp
Bụt lại hiện ra
Tấm thưa bụt rằng
Tấm không có áo
Bụt liền nói rằng
Đào xương bống lên
Quần, áo, giày, dép
Đủ thứ rất đẹp
Tầm liền đi hội
Được vua để ý
Tấm làm vợ vua
Nhà Cám giết Tấm
Tới tận ba lần
Tấm vẫn trở về
Bên cạnh nhà vua
Còn mẹ con Cám
Thì lại phải chết
Do là quả báo
Dáng xuống nhà Cám.
Và từ hôm đó
Tấm với cả vua
Mãi mãi bên nhau.
# Chúc bạn học tốt #
THAM KHẢO NHÓE
Đọc sách, tôi rất thích một câu nói của nhà văn người Úc: “Không có gì là
hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi”. Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai
dám tự nói mình chưa mắc lỗi dù chỉ một lần không? Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không
thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất – mẹ tôi, buồn
lòng…
Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người
đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học
tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên
cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người
tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: “Con học bài kỹ lắm rồi”.Mẹ đâu biết khi mẹ lên
nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn
học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước,
nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ:
“Con chưa học bài hôm qua” sao? Không, nhất định không.Đứng trước cửa, tôi
bỗng nảy ra một ý “Mình thử nói dối mẹ xem sao”. Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước
vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí “Con chào mẹ”. Như
đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: “Có việc gì thế con”? Tôi đưa mẹ bài kiểm
tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không
kịp”… Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! “Con thay quần áo
rồi tắm rửa đi!”.Tôi “dạ” khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: “Ổn rồi,
mọi việc thế là xong”. Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau
ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn
quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ
cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không
ngủ được. Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói
dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn
chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở
ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy “róc rách” trên kẽ lá.
Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà
thôi. Tôi nghĩ: Quyển “Truyện về con người” chưa đọc, mình đọc thử xem”. Nghĩ
vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi
lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện “lỗi lầm” chăng ! “…Khi Thượng đế tạo ra
con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi
người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên
con người thường không nhìn thấy lỗi của mình”. Tôi suy ngẫm: “Mình không
thấy lỗi lầm của mình sao?”. Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống
giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi
lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ.Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn
rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và… chuẩn bị ăn bữa
sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: “Con xin lỗi mẹ” đã
biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi
cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.
Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ.
Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra
được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn
vẫn đang có, đó là tình thương.
“Từ thuở sinh ra tình mẫu tử
Trao con ấm áp tựa nắng chiều”.
Thơ 4 chữ miêu tả về con người 1:Cô giáo lớp em
Cô giáo lớp em
Xinh đẹp hòanh tráng
Làn da trắng sáng
Đôi giày bóng lóang
Ai nhìn cũng chóang
Em nhìn chóang hơn.
Bài thơ ngắn gon nhưng đã miêu tả chân thực hình ảnh cô giáo xinh đẹp của một bạn học xinh .Cô giáo sáng sủa xinh đẹp thế này bảo sao học trò chẳng có động lực mà cố gắng học tập tốt
Thơ 4 chữ miêu tả theo vần tự chọn 2:Thầy giáo lớp em
Tôi thương thầy tôi
Tính tình thật thà
Tóc thầy thưa thớt
Tuy thầy tưng tưng
Thầy thích tập tạ
Tôi thích truyện tranh
Thầy thích thi thơ
Bài thơ miêu tả rõ nét ngoại hình một thầy giáo từ tính tình.tóc tai sở thích đều được các bạn học sinh để ý và miêu tả đầy đủ thầy lại là một người thích thơ ca vì vậy bài thơ chắc hẳn là món quà lớn cho thầy rồi
Chín tháng mười ngày
Mẹ nâng niu con
Khi được vuông tròn
Mẹ chăm mẹ bẵm
Tuổi xanh tươi thắm
Đến lúc bạc đầu
Mẹ vẫn lo âu
Con mình bé bỏng
Từng đêm trông ngóng
Con ngủ bình yên
Tiếng nói dịu hiền
Mẹ khuyên con học
Nhận bao khó nhọc
Mẹ bao bọc con
Khôn lớn vẫn còn
Cơm no, áo ấm
Mồ hôi mẹ thấm
Bước đường con đi
Mẹ chẳng có gì
Ngoài con tất cả
Trời cao hỉ xả
Xin nhận lời con
Để mẹ mãi còn
Bên con mãi mãi
thơ về bạn bè:
Bạn em là My
Rất thích lì xì
Lại là cây toán
Trò giỏi, con ngoan.
Tính tình dễ mến
Bao thầy cô yêu
Bạn luôn tìm hiểu
Những điều đẹp hay
Nguyễn Trãi thân yêu
Bao năm xa cách
Vẫn không đổi thay
Vẫn hàng ghế đá
Vẫn cây bàng già
Sẽ mãi khắc ghi
Ngôi trường dấu yêu
Bn thấy sao
Chẳng muốn làm thơ/Vì chẳng có mực/không nghĩ ra gì/Nên không làm luôn.
Năng học mới hiểu
Năng đọc mới nhớ
Hiểu, nhớ, sẽ giỏi
Thân, trí nên người
Hữu dụng cho đời
Thành công từ đó
Sự học tuy khó
Tập mãi thành quen
Kẻ trí năng rèn ..
Sắt sẽ thành kim ..
Sau khi đã quen
Vượt qua thử thách
Làu làu kinh sách
Thành bậc hiền nhân
Mọi việc cân phân
Trí thần lấp lánh
Hóa thành bậc thánh
Giúp ích cho người
Môi nở nụ cười
Tay vung bút thép
Khổ đau được dẹp
Hoa lòng trỗ đẹp
Ruộng phước sanh sôi
Trên dưới an vui
Cúi đầu tôn kính
Tích mk nha bạn !!!~~
Cô giáo lớp em
Xinh đẹp hòanh tráng
Làn da trắng sáng
Đôi giày bóng loáng
Ai nhìn cũng choáng
Em nhìn chóang hơn.