giúp mình với

 

">
K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

15 tháng 10 2017

Hỏi cái gì vậy bạnvui

15 tháng 10 2017

Làm bài 2, 3 hay 4?

4 tháng 12 2016
s.việcconmẹ
1bắt chước đào,trôn,lan,khócdọn nhà ra chợ ở
2bắt trước buôn bán,nô nghịchdọn nhà đến cạnh trường học
3bắt chước đi hokđồng ý ở lại đây
4thấy nhà hàng xóm giết lợn,hỏi mẹ vì sao lại giết lợnnói đùa nhưng rồi lại đi mua thịt lợn về cho con ăn
5bỏ học đi chơicắt đứt tấm vải đang diệt trên khung rồi ân cần giải thích cho con

 

4 tháng 12 2016

Giúp mình nốt câu 2 SGK trang 152 nhé! Ngọc Hawngf!

3 tháng 3 2017

Phrăng đi học muộn và định trốn học nhưng rồi em vẫn đến trường dù đã trễ giờ. Em đi qua trụ sở xã, thấy có nhiều người đứng trước bảng cáo thị nhưng em không để ý. Em vào lớp muộn và rất ngạc nhiên khi thầy Ha-men không mắng như mọi khi. Em còn ngạc nhiên vì trong lớp có cả ông xã trưởng, cụ Hô-de và những người khác, họ ăn mặc rất trang trọng.

Thầy Ha-men đã thông báo cho cả lớp biết đó là bài học tiếng Pháp cuối cùng bởi quân Phổ đã ra lệnh chỉ được dạy tiếng Đức ở các trường trong vùng An-đát và Lo-ren. Phrăng choáng váng, ân hận vì mình đã lười học tiếng Pháp.

Trong buổi học cuối cùng đó, thầy Ha-men đã nói với tất cả mọi người trong lớp về tiếng Pháp, khuyên mọi người giữ lấy nó bởi "Một dân tộc rơi vào vòng nô lệ, chừng nào họ vẫn giữ vững tiếng nói của mình thì chẳng khác nào nắm được chìa khoá chốn lao tù". Thầy đã cho học sinh tập viết tên quê hương An-dát, Lo-ren. Trong tâm trạng ân hận, Phrăng và cả lớp đã tập trung hết sức vào bài học.

Đồng hồ nhà thờ điểm 12 tiếng, tiếng kèn của bọn lính Phổ vang lên. Thầy Ha-men dùng hết sức viết lên bảng bốn chữ “Nước Pháp muôn năm” và kết thúc buổi học trong nỗi xúc động tận cùng.

3 tháng 3 2017

Sai rùi tóm tắt nghệ thuật mà!!!!!!hum

14 tháng 4 2017

Mình kể theo trí tưởng tượng của mình nha!

Tối hôm nay, cả nhà tôi đã cùng quây quần bên nhau rất vui vẻ. Nhưng sau khi ăn cơm tối xong, tôi cảm tháy trong người mệt nên xin phêp đi ngủ trước. Tôi vùa thiếp đi, bỗng dưng thấy mình đang đứng giữa một khu rừng lá bạt ngàn.

Tôi cố đi mãi về phía trướ, rồi cuối cùng cũng ra đến một chân đảo. Những lạ thay tôi lại gặp được một người con gái xinh đẹp tuyệt trần, nàng là con của thần Nông, tôi dám chắc rằng đó là Âu Cơ vì bên cạnh nằng có một người con trai tướng tá oai phong, mình chạm rồng đó lầ Lạc Long Quân con của thần Long Nữ và một trăm người con da dẻ hồng hào đang dứng cạnh bên. Tôi nép vào bụi cây to, ngồi rình bỗng Lạc long Quân hóa rồng và năm mươi người con cũng hóa mây theo, tất cả đều lặn xuống biển. Tôi biết rằng đó là cuộc chia tay của Âu Cơ và Lạc Long Quân, một cuộc chia tay buồn bã. Lúc lâu sau, đợi cho các con của chàng đi, chỉ còn người con út ở lại, tôi đến bên Âu Cơ và trò chuyện với nàng:

- Cô ơi, khi chia tay, cô có buồn không?

-Cô buồn lắm chứ! Nhưng cô và anh ấy sống khác nhau mà tập quán lại khác nhau nữa thì đành như vậy thôi chứ biết sao!

Tôi hỏi:

- Liệu cô có nhớ Lạc Long Quân và muốn được gặp lại anh ây không?

-Có chứ!

Cậu con út cũng trả lời theo mẹ:

-Chị ơi, em cũng nhớ cha của mình lắm!

-Thế chị có cô đơn không?

Âu Cơ tươi tỉnh trả lời;

-Cô đã có các con yêu dấu của mình thì cô đơn gì nữa!

Vừa lúc đó, các con của Âu Cơ vừa về, tôi kịp chào mọi người, những hình như có cái gì ấm áp lay động tôi và tôi bị cuốn đi theo dòng sáng. Mở mắt ra tôi thấy mặt trời đã rọi những tia tia nắng đầu tiên lọy vào ô của và tôi nhìn thấy mẹ ngồi bên cạnh tôi, khi ấy tôi mới định thần và nhớ câu chuyện như vuà mới xảy ra. Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ thật thú vị

14 tháng 4 2017

cảm ơn bn nha ok

23 tháng 3 2017

mk làm 1 khổ na:

Bầu trời thu trong xanh

Khí thu hơi se lạnh

Giọt sương sớm lang lanh

Nhảy nhót nơi đầu cành.

tk mk na, thanks nhiều!hihi

23 tháng 3 2017

sớm mùa thu mát mẻ

lanh canh tiếng xe đạp

anh em ta nhanh nhanh

đến niềm vui khai giảng

đoạn này tớ làm vội, không bít có hay 0, nếu thấy hay thì tk nhé!vui