K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

26 tháng 2 2019

Nếu không có mấy câu thơ này, có lẽ ta không biết nhà thơ đang xa quê. ta thấy được một khung cảnh vô cùng sống động trước mắt chúng ta, vậy mà nó lại được viết ra từ tâm tưởng một cậu học trò. từ đó ta có thể nhận ra rằng quê hương luôn nằm trong tiềm thức nhà thơ, quê hương luôn hiện hình trong từng suy nghĩ, từng dòng cảm xúc. Nối nhớ quê hương thiết tha bật ra thành những lời nói vô cùng giản dị: “Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá”. Quê hương là mùi biển mặn nồng, quê hương là con nước xanh, là màu cá bạc, là cánh buồm vôi.

Màu của quê hương là những màu tươi sáng nhất, gần gũi nhất. Tế Hanh yêu nhất những hương vị đặc trưng quê hương đầy sức quyến rũ và ngọt ngào. Chất thơ của Tế Hanh bình dị như con người ông, bình dị như những người dân quê ông, khoẻ khoắn và sâu lắng. Từ đó toát lên bức tranh thiên nhiên tươi sáng, thơ mộng và hùng tráng từ đời sống lao động hàng ngày của người dân.

26 tháng 2 2019

- Nếu không có khổ thơ cuối cùng này thì không ai biết Tế Hanh viết bài thơ này trong hoàn cảnh xa quê bởi lẽ những gì là thân thuộc của quê hương được hiện lên thật cụ thể, sinh động cứ như nhà thơ đang trực tiếp chứng kiến. Tình cảm của tác giả đối với quê hương lúc này được bộc lộ 1 cách trực tiếp" luôn tưởng nhở". Nhà thơ nhớ đến những sự vật cụ thể: màu nước, cả, chiếc buồm. Đây là những sự vật gần gũi với người dân quê. Nhà thơ thoảng nhớ về những chuyến ra khơi, nhớ cả cái vị nồng mặn của biển cả. Nỗi nhớ của nhà thơ da diết, cụ thể, thể hiên 1 tình yêu sâu sắc với quê hương và điều đó chỉ có ở hồn thơ của Tế Hanh- 1 nhà thơ của tình yêu quê hương sâu nặng.

...