Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Tham khảo: chúng ta bắt gặp một cụm từ quen thuộc - “à ơi”, thường thấy trong lời ru. Việc sử dụng cụm từ này giúp cho bài thơ mang âm hưởng như của một lời ru đấy ngọt ngào và da diết. Và trong lời ru đó, mẹ gọi con là “vầng trăng” và “mặt trời bé con”. Hình ảnh giúp chúng ta cảm nhận được vai trò của đứa con với người mẹ. Con chính là nguồn sống, là niềm tin của mẹ và dù thời gian có thay đổi đến đâu, mẹ vẫn dành cho con tình yêu thương vô bờ.

Trong những tác phẩm thơ đã được đọc, em đặc biệt ấn tượng với À ơi tay mẹ của nhà thơ Bình Nguyên. Đây là một bài thơ đậm chất trữ tình, với âm hưởng và giai điệu du dương như một ca khúc ru của mẹ. Điệp từ “À ơi” lặp đi lặp lại nhiều lần ở đầu các câu thơ đã ươm nhạc cho tâm hồn người đọc. Trong giai điệu dìu dặt, hấp dẫn ấy, em cảm nhận được tình mẹ thiêng liêng và cao cả. Bàn tay của mẹ nhỏ bé thế mà cũng to lớn như trời bể. Che mưa chắn gió, đem đến bình yên, an lành cho người con bé bỏng. Mẹ hi sinh tất cả chỉ mong con được ngon giấc, đủ đầy. Sự hi sinh vĩ đại không hỏi mong hồi đáp ấy, thử hỏi, còn có thể có ai ngoài người mẹ? Tất cả những cảm xúc yêu thương, trân quý của tình mẹ bao la đó, đã được nhà thơ Bình Nguyên truyền tải trọn vẹn vào bài thơ lục bát À ơi tay mẹ.

"Thời gian chạy qua tóc mẹ
Một màu trắng đến nôn nao
Lưng mẹ cứ còng dần xuống
Cho con ngày một thêm cao".
Trong đoạn thơ trên nhà thơ đã bộc lộ cảm xúc của mình về mẹ. Mẹ mang con tới thế giới này, tấm lòng của mẹ bao la rộng lớn như biển cả. Mẹ không ngại nắng mưa làm việc để con có một cuộc sống tốt. Mẹ thà chịu thiệt chứ không để con mình thua kém ai. Hình ảnh người mẹ sống vì con, từng câu nói câu hát của mẹ ru con vào giấc ngủ êm ái. "Thời gian chạy qua tóc mẹ. Một màu trắng đến nôn nao" thời gian đã cướp đi tuổi xuân của mẹ, mái tóc óng mượt ngày nào giờ trở nên bạc trắng." Lưng mẹ cứ còng dần xuống. Cho con ngày một thêm cao". Tác giả cho cho thấy hình ảnh người mẹ hiền. Cho người đọc , người nghe thấy tình cảm mẹ của bao la, vô bờ nhân hậu của mẹ tuyệt vời đến mức nào.
"Thời gian chạy qua tóc mẹ
Một màu trắng đến nôn nao
Lưng mẹ cứ còng dần xuống
Cho con ngày một thêm cao".
Trong đoạn thơ trên nhà thơ đã bộc lộ cảm xúc của mình về mẹ. Mẹ mang con tới thế giới này, tấm lòng của mẹ bao la rộng lớn như biển cả. Mẹ không ngại nắng mưa làm việc để con có một cuộc sống tốt. Mẹ thà chịu thiệt chứ không để con mình thua kém ai. Hình ảnh người mẹ sống vì con, từng câu nói câu hát của mẹ ru con vào giấc ngủ êm ái. "Thời gian chạy qua tóc mẹ. Một màu trắng đến nôn nao" thời gian đã cướp đi tuổi xuân của mẹ, mái tóc óng mượt ngày nào giờ trở nên bạc trắng." Lưng mẹ cứ còng dần xuống. Cho con ngày một thêm cao". Tác giả cho cho thấy hình ảnh người mẹ hiền. Cho người đọc , người nghe thấy tình cảm mẹ của bao la, vô bờ nhân hậu của mẹ tuyệt vời đến mức nào.

Chúng ta cần phải bảo vệ nguồn nước ngọt đang sử dụng. Con người thường nghĩ rằng chẳng có gì nhiều bằng nước trên trái đất. Điều đó quả là một suy nghĩ thật sự vô cùng sai lầm. Bởi đúng là khoảng tám mươi phần trăm thế giới là nước, nhưng đó là nước mặn chứ không phải nước ngọt. Nước ngọt chỉ chiếm 2.8% đó chỉ là một con số nhỏ. càng ngày, chúng ta không có nước sạch mà con người, động vật hay thực vật có thể dùng được. Nước ngọt đang dần trở nên khan hiếm hơn. Theo Tổ chức Y tế thế giới, có khoảng hơn hai tỷ người đang sống trong cảnh thiếu nước ngọt. Vậy mà môi trường nước đang ngày càng bị ô nhiễm bởi các chất thải hóa học. Như vậy, chúng ta cần sử dụng nước ngọt một cách hợp lí, tiết kiệm.

Qua đoạn thơ, em thấy được tình mẹ bao la, ấm áp, và là thứ tình cảm thiêng liêng nhất. "Bàn tay mẹ chắn mưa sa
Bàn tay mẹ chặn bão qua mùa màng." dù có bao nhiêu gian khó, bàn tay mẹ vẫn là thứ quá đỗi dịu dàng, vỗ về an ủi và là vòng tay sẵn sàng rang rộng bất cứ lúc nào để chào đón ta, ru ta ngủ, ôm ta vào lòng. Dù "Mai sau bể cạn non mòn" dù qua bao nhiêu năm tháng, tình yêu của mẹ vẫn luôn ở đó, vẫn luôn bất diệt.
Đây là kết quả theo như mình nghĩ .
Bài thơ “Bàn tay” đã để lại trong em những rung động sâu sắc về tình mẫu tử thiêng liêng. Hình ảnh “bàn tay bị thức một đời à ơi” là một cách diễn đạt đầy sáng tạo, sử dụng biện pháp nhân hóa để làm nổi bật sự hy sinh thầm lặng của người mẹ. Bàn tay không chỉ là công cụ lao động mà còn là biểu tượng của tình yêu thương, sự chăm sóc và che chở. Điệp từ “à ơi” được lặp lại như một điệu ru quen thuộc, tạo nên âm hưởng nhẹ nhàng, sâu lắng, gợi nhớ đến những lời ru ngọt ngào của mẹ trong suốt tuổi thơ. Nghệ thuật ẩn dụ trong câu “cái mặt trời bé con mai sau” thể hiện niềm tin và kỳ vọng của mẹ vào tương lai tươi sáng của con, đồng thời làm nổi bật vai trò của người mẹ như một điểm tựa vững chắc. Hình ảnh “bể cạn non mòn” là một phép hoán dụ cho sự thay đổi của thời gian, nhưng “tay mẹ vẫn còn lời ru” lại khẳng định sự trường tồn của tình mẫu tử. Ngôn ngữ thơ mộc mạc, giản dị nhưng giàu hình ảnh và cảm xúc, kết hợp với nhịp thơ nhẹ nhàng, uyển chuyển, đã tạo nên một không gian đầy chất thơ và tình người. Qua bài thơ, em cảm nhận được sự thiêng liêng và cao cả của tình mẹ, từ đó thêm yêu thương và trân trọng những hy sinh thầm lặng ấy.
đây nhé bạn