K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

5 tháng 1 2022

Phần Mở bài có vai trò như thế nào trong một văn bản?

A. Giới thiệu các nội dung của văn bản.

B. Nêu diễn biến của sự việc, nhân vật.

C. Giới thiệu sự vật, sự việc, nhân vật

5 tháng 1 2022

Câu 1 : Phần Mở bài có vai trò như thế nào trong một văn bản?

A. Giới thiệu các nội dung của văn bản.

B. Nêu diễn biến của sự việc, nhân vật.

C. Giới thiệu sự vật, sự việc, nhân vật

Câu 2: Phần Mở bài và Kết bài thường có cấu tạo như thế nào?

A. Không cần tách thành những đoạn riêng biệt.

B. Hai đoạn văn.

C. Một đoạn văn.

D. Nhiều đoạn văn.

5 tháng 1 2022

Câu 1 : Phần Mở bài có vai trò như thế nào trong một văn bản?

A. Giới thiệu các nội dung của văn bản.

B. Nêu diễn biến của sự việc, nhân vật.

C. Giới thiệu sự vật, sự việc, nhân vật.

Câu 2: Phần Mở bài và Kết bài thường có cấu tạo như thế nào?

A. Không cần tách thành những đoạn riêng biệt.

B. Hai đoạn văn.

C. Một đoạn văn.

D. Nhiều đoạn văn.

23 tháng 9

Trong những trang sử vàng chói lọi của dân tộc Việt Nam, có một cái tên luôn được nhắc đến với lòng tôn kính vô hạn: Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Ông không chỉ là một vị tướng tài ba, người anh cả của Quân đội nhân dân Việt Nam, mà còn là một con người kiệt xuất, đã cống hiến trọn đời cho sự nghiệp giải phóng dân tộc. Cuộc đời và sự nghiệp của ông gắn liền với những sự kiện lịch sử trọng đại, mà nổi bật nhất là Chiến dịch Điện Biên Phủ lừng lẫy năm châu.

Võ Nguyên Giáp sinh ra tại Quảng Bình, vốn là một nhà giáo, một nhà báo yêu nước. Với trí tuệ uyên bác và lòng nhiệt thành cách mạng, ông đã sớm đi theo con đường cứu nước. Từ một thanh niên trí thức, ông trở thành người học trò xuất sắc của Chủ tịch Hồ Chí Minh, được Bác tin tưởng giao phó trọng trách xây dựng lực lượng vũ trang cách mạng. Dù chưa từng qua một trường lớp quân sự nào, Võ Nguyên Giáp đã chứng tỏ mình là một thiên tài quân sự với những tư duy chiến lược độc đáo và tầm nhìn xa trông rộng.

Sự kiện làm nên tên tuổi của Đại tướng và cũng là đỉnh cao trong cuộc đời binh nghiệp của ông chính là Chiến dịch Điện Biên Phủ năm 1954. Lúc bấy giờ, thực dân Pháp đã xây dựng tại đây một tập đoàn cứ điểm quân sự kiên cố, được đánh giá là "bất khả xâm phạm". Thế nhưng, với ý chí quyết tâm giành độc lập, Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã đưa ra một quyết định lịch sử: thay đổi phương châm từ "đánh nhanh thắng nhanh" sang "đánh chắc tiến chắc". Đây là một quyết định vô cùng táo bạo, bởi nó đòi hỏi một sự kiên nhẫn, một kế hoạch tỉ mỉ và một sự chuẩn bị lâu dài. Quyết định này đã thể hiện tầm nhìn của một vị tướng không chỉ biết đánh mà còn biết thắng một cách chắc chắn.

Suốt 56 ngày đêm, dưới sự chỉ huy tài tình của Đại tướng, quân và dân ta đã chiến đấu anh dũng, vượt qua mọi khó khăn, gian khổ. Từ việc kéo pháo bằng tay vào trận địa đến việc đào hàng trăm ki-lô-mét chiến hào, tất cả đều thể hiện ý chí "quyết chiến quyết thắng". Sáng ngày 7 tháng 5 năm 1954, lá cờ "Quyết chiến Quyết thắng" của quân đội ta tung bay trên nóc hầm tướng De Castries. Chiến thắng Điện Biên Phủ đã làm nên "tiếng sấm Điện Biên", buộc thực dân Pháp phải ký Hiệp định Genève, kết thúc cuộc chiến tranh xâm lược, mở ra một kỷ nguyên mới cho dân tộc.

Đại tướng Võ Nguyên Giáp không chỉ được kính trọng vì những chiến công hiển hách mà còn bởi đạo đức và phong cách sống giản dị, gần gũi. Ông là một người thầy, một người anh vĩ đại, luôn yêu thương, quan tâm đến cán bộ và chiến sĩ. Hình ảnh một vị Đại tướng luôn lắng nghe, trăn trở trước mỗi trận đánh, luôn đặt tính mạng của binh sĩ lên trên hết đã đi sâu vào lòng mỗi người dân Việt Nam.

Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã ra đi nhưng tên tuổi, sự nghiệp và những cống hiến to lớn của ông sẽ sống mãi trong lòng dân tộc, là biểu tượng của lòng yêu nước, ý chí kiên cường và tài năng quân sự xuất chúng của con người Việt Nam.

25 tháng 11 2021

D

30 tháng 10 2016

2.tôi là 1 thầy giáo nghèo sống an phận trong làng. Mọi người gọi tôi bằng cái tên thân mật "ông giáo". Là 1 người trí thức, ko sung sướng hơn những người khác nhưng sống giữa những người nông dân đói kém, mất mùa những năm 1943 như thế này tôi ko khỏi đâu lòng, xót xa. Người khiến tôi phải suy nghĩ hìu nhất là lão Hạc-1 ông lão cô độc sống gần nhà tôi. Tôi ko thể nào quên đc hình ảnh của lão khi chìu qua lão đến nhà tôi báo tin bán chó với vẻ mặt và tâm trạng đâu khổ tột độ.
chiều qua tôi đang chuẩn bị xếp lại mấy quyển sách thì lão sang chơi, vừa nhìn thấy tôi lão báo ngay:
- Cậu Vàng đi đời rồi ông giáo ạ !
tôi hơi giật mình hỏi lại:
- Cụ bán rồi?
lão gật gật:
- Bán rồi hoc vừa bắt xong
lão cố làm ra vui vẻ nhưng trông lão cười như mếu và đôi mắt của lão ầng ậc nước, tôi quặn lại trong lòng chỉ muốn ôm choàng lấy lão. Trong lòng tôi lúc này ko còn hình bóng của 5 quyển sách mà tôi yêu quí hơn những ngón tay của mình nữa tôi chỉ thấy ái ngại cho lão hạc. lão đã đau đớn lắm khi bán ***** ấy, ko đành lòng để lão khổ thế kia tôi hỏi:
-thế cho nó bắt à?
tôi hỏi cho có chuyện vậy thôi nhung ko ngờ mặt lão đột nhiên co rúm lại.nhũng vết nhăn xô lại ép nước mắt chảy ra, cái đầu lão ngoẹo về 1 bên và cái miệng móm mếm của lão mếu như con nít. lão hu hu khóc...giọng lão mếu mó trông thật là tội nghiệp:
- ông giáo ơi ..nó có biết gì đâu.. nó thấy tôi gọi thì chạy ngay về vẫy đuôi mừng rỡ..nó ko ngờ tôi nhân tâm lừa nó..
lão nức nở, thều thào 1 hơi dài như muốn chia sẻ nỗi đau, tôi cũng có phần luống cuống: nhìn người khác khóc lóc, đau đớn mà mình ko giúp đc gì tôi thấy mình mang tội. Tôi lắp bắp mấy lời an ủi :
- cụ cứ tưởng thế đấy chứ nó chả hiểu gì đâu ai nuôi chó mà chẳng bán hay giết thịt. ta giết nó chính là ta hóa kiếp cho nó đấy, hóa kiếp đẻ nó làm kiếp khác
nhưng lại như lần trước lời an ủi của tôi chỉ làm cho lão nghĩ ngợi hơn, lão chua chát bảo:
ông giáo nói phải. kiếp ***** là kieps khổ thì ta hóa kiếp để nó thành kiếp người , may ra có sung sướng hơn 1 chút ... kiếp người như tôi chẳng hạn
nghe lão nói tôi cũng rùng mình chua chát cho chính thân phận của mình nữa. tôi bùi ngùi nhín lão bảo:
kiếp ai cũng thế cụ ạ. cụ tưởng tôi sung sướng hơn chăng

gương mặt lão tê dại đi, đôi mắt lão đã đục màu như nhìn đăm đăm vào 1 chốn nào đó
thế thì kiếp người cũng khổ nốt thì ta nên làm kiếp gì cho thật xứng?
câu hỏi của lão còn ám ảnh tôi cho đến bây giờ. lúc đó tôi lảng đi = 1 câu đùa để mời lão ăn khoai uống nước . nhưng giờ đâ, ngồi lại 1 mình, tôi lại đem câu hỏi ấy ra để tự vấn lòng mình. chao ôi! đồng bào tôi trong cái tối đất, tối trời của xã hội còn bao người đau khổ , lầm than như thế? mà đời tôi cũng khác gì đâu? nhưng tôi lại thấy lóe lên trong lòng 1 tia sáng của niềm tự hào, niềm tin: đồng bào tôi tuy đó khổ, nghèo nàn nhưng vẫn giữ trọng vẹn nhân cách . Nỗi đau của lão hạc là nỗi đau của lòng tự trọng, nỗi đau của 1 tâm hồn cao đẹp

30 tháng 10 2016

3.Gia đình tôi vốn thuộc dạng cùng đinh nghèo túng nhất cái làng này, đã không có đủ cơm ăn áo mặc, lại thiếu nhà nước một suất sưu…Mấy hôm nay tôi phải chạy vạy ngược xuôi để kiếm tiền nộp thuế cho chồng – anh Dậu. Đã đến ngày nộp sưu mà tôi vẫn chưa có đủ tiền, thế là cai lệ và người nhà lí trưởng đến đòi nợ và xông vào nhà bắt chồng tôi đang ốm trên giường lôi ra đình…

“Ôi trời ơi!” – tôi thất thần thốt lên một cách đau đớn. Chồng tôi được người ta trả về rũ rượi như một cái xác chết. Tôi hoảng sợ và đau đớn hơn khi gọi mãi nhưng anh ấy chẳng tỉnh, may sao nhờ có bà con xung quanh đến cứu giúp, chồng tôi đã từ từ mở mắt. Nước mắt tôi lăn dài trên má, không hiểu sao người ta lại đối xử với nhau tàn nhẫn như thế.


Bà lão hàng xóm thương tình mang đến cho tôi bát gạo để nấu cháo. Được miếng ăn, tôi luống cuống đi nấu cháo và mang ra cho chồng mình vì anh ấy đã kiệt sức do đòn roi và mấy ngày qua cũng chưa có miếng gì trong bụng. Sức đâu mà chịu nổi. Tôi thầm nghĩ nếu húp xong bát cháo này thì anh Dậu sẽ khỏe lại thôi.

Nhưng cuộc đời quả thật trớ trêu, khi chồng tôi bưng bát cháo lên chưa kịp húp miếng nào thì…”Sầm” – tiếng đập cửa cai lệ và người nhà lí trưởng hùng hổ xông vào nhà. Trước sự hung hăng và dữ tợn ấy, chồng tôi hoảng quá, để bát cháo xuống và lăn đùng ra phản, không nói được câu gì. Nhìn mà xót cho anh ấy, tôi bỗng cảm thấy mình có lỗi….Che giấu sự hoang mang lo sợ của mình, tôi cố gắng bình tĩnh…run run van xin cho mình được khất nợ:

- Nhà cháu đã túng lại còn phải đóng suất sưu của chú nó nữa, nên mới lôi thôi như thế. Chứ cháu có dám bỏ bê tiền sưu của nhà nước đâu? Hai ông làm phúc nói với ông lí cho cháu khất…

Tôi chưa kịp nói hết câu, tên cai lệ đã trợn ngược hai mắt, thật ghê tởm và đáng sợ, hắn quát xối xả vào mặt tôi như để hả giận. Vì chồng mình, tôi vẫn thiết tha cầu xin, chỉ mong cho mình được khất nợ, qua ngày hôm nay thôi đối với tôi lúc bấy giờ cũng thật nhẹ nhỏm…Tên cai lệ vẫn bỏ ngoài tai lời van xin cầu khẩn của tôi, giọng hầm hè hù dọa rồi ra lệnh cho tên người nhà lí trưởng :

- Không hơi đâu mà nói với nó, trói cổ thằng chồng nó lại, điệu ra đình kia! Tên người nhà lí trưởng hắn cứ lóng ngóng ngơ ngác, hình như ko dám hành hạ một ng` đang đau ốm, sợ xảy ra chuyện gì... Bỗng đùng đùng, tên cai lệ giật phắt cái sợi dây thừng sầm sập chạy ngay đến chỗ chồng tôi đang nằm định trói gô anh Dậu lại. Tôi vô cùng hoảng sợ và xám mặt, vội vàng chạy lại đỡ lấy tay hắn mà cầu xin:

- Cháu van ông, nhà cháu vừa mới tỉnh được một lúc, ông tha cho!

Bất ngờ hắn bịch vào ngực tôi mấy phát đau đớn và nói như hét:

- Tha này! Tha này!

Dường như chưa đủ để thỏa mãn thói tàn ác,hành hạ người khác, hắn lại sấn đến để trói chồng tôi. Đối với tôi, chồng con là tất cả, tôi có thể chịu đau đớn tủi nhục đến mấy cũng được nhưng không thể đứng nhìn chồng con bị hành hạ tàn nhẫn như thế. Tức quá không thể nhịn được, tôi đành liều mạng cự lại:

- Chồng tôi đau ốm, ông không được phép hành hạ!

Hắn vẫn không vừa, liền tát vào mặt tôi một cái mạnh như búa bổ rồi cứ sấn đến chỗ anh Dậu…Bị dồn nén đến mức đường cùng,đã đến nước này rồi, tôi không thể chịu được nữa, dùng cái tình để van xin cũng không được, dùng cái lý cũng không thể nào khất nợ dù chỉ một ngày…Tôi thấy mình đã quá cam chịu nhẫn nhục, nghiến hai hàm răng, tôi quát:

- Mày trói chồng bà đi, bà cho mày xem!

Tên cai lệ vẫn hung hãn bước tới chỗ chồng tôi. Bất giác, tôi túm lấy cổ hắn ấn dúi ra cửa, bịch cho mấy phát vào bụng. Tôi vớ được cây gậy của hắn, hai bên giằng co nhau, áp vào vật nhau rối túm tóc lẳng cho một cái, ngã ngào ra thềm. Dường như sức lẻo khoẻo của những người nghiện ngập lại không bằng được với sức của người đàn bà lực điền như tôi, nhất là trong khi lòng ngập nổi oan ức, căm phẫn.

Tôi vẫn chưa nguôi cơn giận, cứ nghĩ đến cảnh chồng mình sắp bị hành hạ là ruột gan cứ như nóng lên, bất chấp hậu quả ra sau tôi cũng không sợ, lúc này tôi không còn thấy sợ, dẫu tôi cũng thừa biết rằng đụng tới cai lệ và người nhà lí trưởng cứ như đụng với “trời”, sẽ không sống được bình yên nhưng biết làm sao đây! Tôi đã nhịn quá nhiều và đã đến lúc không thể nhịn được nữa…

4 tháng 11 2018

a. Mở bài:
- Giới thiệu quang cảnh đêm giao thừa và gia cảnh em bé bán diêm .
b. Thân bài:
- Lúc đầu do không bán được diêm nên em sợ, không dám về nhà. Em tìm chỗ tránh rét.Sau đó, em quẹt những que diêm để sưởi ấm. (Kể chuyện kết hợp yếu tố miêu tả, biểu cảm ).
c. Kết bài:
Cô bé chết vì rét
Mọi người không ai biết điều kì diệu mà em đã trông thấy

4 tháng 11 2018

Mở bài: Quang cảnh đêm giao thừa và gia cảnh cô bé bán diêm.

Thân bài: Không bán được diêm, cô bé không dám về nhà sợ bố đánh. Cô ngồi một góc tường đế tránh rét nhưng vần không tránh được “đôi bàn tay đã cứng đờ ra”.Rét quá, cô đã đánh liều đánh các que diêm để sưởi ấm. Mỗi lần quẹt một que diêm, cô lại thấy hiện lên một viền cảnh ấm áp và đẹp đẽ. Lần lượt một lò sưởi, một bàn ăn thịnh soạn, có cả một con ngỗng quay. Rồi một cây thông Nô-en được “trang trí lộng lẫy” hiện lên với với “hàng ngàn ngọn nến sáng rực”. Nhưng rồi, diêm tắt, những ngọn nến cũng bay về trời. Khi que diêm thứ tư được cháy lên, cô bé đã nhìn thấy rõ rãng bà cô đang mỉm cười với cô. Cũng vì muốn níu bà ở lại với cô, cô đã bật hết các que diêm còn lại.Cứ mỗi lần cô bé quẹt diêm thì cảnh mộng tưởng cũng như cảnh thực sau khi diêm tắt được tác giả miêu rất rất sinh động cùng với những suy nghĩ và tâm trạng của cô.Như thế các yếu tố miêu tả và biểu cảm được đan xen vào trong quá trình kể chuyện.

Kết bài: Kết thúc câu chuyện, cô bé bán diêm đã chết “vì giá rét trong đêm giao thừa”. Mọi người qua đường không ai biết được điều kì diệu mà cô bé đã trông thấy, đặc biệt là khoảnh khắc cô được gặp lại bà và cùng bà bay lên đón lấy những niềm vui đầu năm mới.